Thư vị đặt các loại thuốc và dây băng bó vết thương xuống bàn, rồi dò hỏi, “Lâu chủ, có nên mời tà y ở Bạch Vân Dược trang đến không?”

“Không cần.” Sở Lăng Yên thản nhiên nói, giọng nói lạnh như băng giọng không chứa chút nhiệt độ nào, “Ngươi đi xuống trước đi.”

“Có đúng là ngài…” Thư vị nhíu mày, nhìn thoáng qua vị nữ tử áo trắng đang nằm trên giường, nhưng cũng không nói gì, chỉ nhìn một lát rồi xoay người đi xuống.

Sở Lăng Yên một lời cũng không nói, dùng tay xé ra một bên ống tay áo của Bộ Phi Ngữ, máu tươi đã tràn đầy cánh tay, một đường kiếm thật dài lộ hẳn ra bên ngoài, da thịt cũng đã bong tróc, màu máu đỏ thẫm khiến người nhìn thấy cũng phải giật mình, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết phải làm như thế nào nữa.

“Uhm..” Bộ Phi Ngữ hừ nhẹ một tiếng, cầm lấy một cây kim đã được tẩm thuốc, cắn răng nhịn đau nói, “Ta…để ta tự làm là được.”

“Đưa thuốc cho ta!” Sở Lăng Yên quát khẽ, trong lời nói còn hàm chứa cơn tức giận, lạnh lùng đưa tay kéo tay của Bộ Phi Ngữ, cố chấp bá đạo lấy cho bằng được cây kim trên tay nàng.

“Á.” Bộ Phi Ngữ rất không tình nguyện đưa cây kim có tẩm thuốc tới cho Sở Lăng Yên, nhịn không nổi nhíu chặt hàng mày, rõ ràng là hắn đâm nàng đến bị thương, nhưng hắn dựa vào gì để tức giận với nàng chứ?

Sở Lăng Yên nghiêm mặt, đón lấy kim tiêm, nghiêng đầu sang bên, bắt đầu tập trung rửa sạch vết thương cho Bộ Phi Ngữ, bởi vì sợ làm nàng đau, nên động tác mang theo chút vụng về.

Ở cạnh bên, Bộ Phi Ngữ cẩn trọng đánh giá Sở Lăng Yên, đôi hàng mày xinh đẹp sít sao nhíu lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, từng động tác, từng vết đâm vào cũng rất chậm, hô hấp nhẹ nhàng gần trong gang tấc, thật khiến nàng lơ đãng mà thất thần, thậm chí đến cả cảm giác đau nhức ở cánh tay cũng đã giảm đi không ít.

Mất nửa ngày, Sở Lăng Yên mới xử lý xong vết thương cho nàng, rồi sau đó cầm lấy kim tiêm bôi thuốc lên giúp nàng. Có thể là do bột thuốc mới vừa chạm vào vết thương, đã mang đến cơn đau nhức khó tả, Bộ Phi Ngữ cố nén cơn đau, không dám phát ra tiếng vang nào, trên bờ trán trắng nõn đã rịn đầy mồ hôi.

Sở Lăng Yên nhìn thấy cũng không nói lời nào, trong lòng thì đau đớn và sầu não, vừa trát thuốc lên vết thương vừa không ngừng thổi hơi vào đó. Mục đích là để giảm bớt đau đớn cho Bộ Phi Ngữ.

Sau khi đã trát hết thuốc, Sở Lăng Yên bắt đầu dùng băng gạc che lại miệng vết thương, băng bó rất kỹ lưỡng, rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Bộ Phi Ngữ, rốt cục cũng đã mở miệng hỏi ra, “Nàng thà mất đi sinh mệnh của mình để đỡ thay kiếm cho hắn sao, người trong lòng nàng…Là hắn, đúng không?”

Câu hỏi này liên tục ở trong lòng hắn, nó như mắc nghẹn ở giữa yết hầu vậy, mỗi lần nhớ đến việc nàng cùng tên kia nói chuyện cười nói không cần câu nệ, rồi lại cùng tên kia đi hồ ngắm hoa đăng, rồi vì tên đó mà xả thân đỡ kiếm, hắn rất ghen tị, ghen tị đến phát điên, hắn muốn biết sự thật nàng và tên kia rốt cuộc có quan hệ như thế nào, nhưng rồi lại rất sợ khi biết rõ sự thật tàn nhẫn ấy.

Bộ Phi Ngữ ngẩn người, cúi đầu xuống, trong đầu không ngừng vang lên một lời nhắc nhở, đây là cơ hội của nàng, là cơ hội để cho Sở Lăng Yên phải buông tay.

Chỉ cần nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, trong lòng nàng vẫn còn rất sợ, bất luận là sư huynh hay là Sở Lăng Yên, nàng đều không muốn nhìn thấy hai người bọn họ bị tổn thương, cũng không muốn lại phát sinh thêm những tình huống tương tự như vậy nữa. Huống chi, sư phu giờ đang bệnh nặng, nàng nhất định phải trở về.

“Cần suy tính lâu như thế sao? “ Sắc mặt Sở Lăng Yên có chút khó chịu, “ Câu hỏi này rất khó trả lời sao?”

Dường như đã đặt hết quyết tâm, Bộ Phi Ngữ liền ngẩng đầu lên, ánh mắt thanh liệt nhìn thẳng vào Sở Lăng Yên, thần sắc vô cùng bình tĩnh, từng câu từng chữ khẳng định trả lời không chút sơ hở, “Đúng, ta thích sư huynh.”

Trong lòng Sở Lăng Yên chợt trầm xuống, câu trả lời này rõ ràng rất tàn nhẫn, làm cho tim hắn phải rỉ máu, đau đến độ khiến cả người phải run rẩy.

“Một năm trước, ở rừng hoa đào, nàng đã từng nói, nàng yêu ta, đó cũng là gạt ta sao?” Hắn không cam lòng, hắn muốn cố gắng chứng minh rằng nàng từng yêu hắn, hắn không muốn giữa hắn và nàng không tồn tại bất cứ chuyện nào, dù là chút ít, nhất định phải có.

Nghe âm thanh của hắn hơi run, Bộ Phi Ngữ khổ sở đến độ cũng không nói được lời nào, cúi đầu, hai mắt nhắm chặt lại đã đầy nước mắt, nhưng vẫn cố nén, không để nó rơi xuống, khi nàng ngẩng đầu lên lần nữa, trong đáy mắt là ánh sáng trong suốt, không chút lưu tình, “Sở Lăng Yên, ngài nghe cho rõ, một năm trước, ta dịch dung thay Mộc Yên Nhiên gả đi cũng vì nợ nàng ấy một ân tình, đó cũng chỉ là bất đắc dĩ, sau khi ta gả vào Tuyên vương phủ, bất cứ vào lúc nào ta cũng tìm mọi cách lấy được tờ hưu thư để mà rời đi, cùng ngài phủi sạch mọi quan hệ, còn về phần ở rừng hoa đào năm đó, là ta vốn lừa ngài, muốn mượn tay ngài để thoát khỏi Tuyên vương phủ, ha, lời nói của ngày hôm đó mà ngài cũng tin là thật sao? Cho nên, từ đầu đến cuối, ta không hề yêu ngài! Xin ngài từ đây về sau đừng dây dưa với ta nữa!”

“Đủ rồi!” Sắc mặt Sở Lăng Yên trắng bệch, khóe miệng lộ ra vẻ sầu thảm, cười một tiếng thất vọng, trong mắt lại mang theo vẻ thê lương da diết, một lâu sau mới nói, “Hôm nay, rốt cuộc ta cũng hiểu ra, là do ta… Lừa mình dối người.”

Quả nhiên, chính hắn lừa mình dối người, hắn luôn tự cho rằng nàng yêu hắn, ha ha, buồn cười thật, không ngờ, lời nói dối năm đó lại giúp hắn vượt qua nỗi khổ sở, đau đớn cả ngày lẫn đêm trong suốt một năm ròng, hôm nay, nàng lại luôn miệng bác bỏ hết thảy mọi thứ, sự thật đã bày rõ ràng trước mắt hắn, hắn không thể không buông tay rồi.

“Chờ thương thế nàng tốt hơn, nếu nàng muốn rời khỏi, ta cũng sẽ không ngăn cản.” Hắn không còn sức lực, cố gắng nói ra, đứng dậy, đỡ lấy bức tường đi ra ngoài, thân hình thoạt có chút bất ổn, bóng lưng cô đơn mang theo vẻ thê lương, đau khổ, tựa như cây lá mùa thu dễ dàng bị gió cuốn đi, tịch mịch đến độ khiến người thấy cũng phải đau lòng.

Bộ Phi Ngữ ngẩng đầu lên, cánh môi khẽ nhúc nhích, âm thanh tựa như một làn gió nhẹ thoảng bay trong không khí, từ sớm bóng dáng của nam tử đó đã biến khỏi tầm mắt nàng, nhưng tim của nàng cứ như một hố băng thăm thẳm, đau đớn đến tột cùng, nỗi đau này không ngừng dâng trào, tưa thể toàn bộ thiên hạ này cũng không thể che lấp nỗi cơn đau ấy.

Nàng nhẹ nói, “Thực xin lỗi chàng.”

Ngay cả yêu nàng còn không dám nghĩ đến, nàng không có cách nào quên nỗi thời gian nàng đã từng bị giam cầm, cũng không cách nào đối mặt với phụ mẫu ở dưới cửu tuyền, càng không thể đối mặt với ba trăm oan hồn của Bộ Vân Trang, đối mặt với ánh mắt thất vọng của sư phụ nàng lại càng không thể, cảm giác yêu này tựa như một loại bệnh khiến nàng đau đớn cùng cực, nó tựa như hố sâu thăm thẳm, vĩnh viễn cả cuộc đời nàng cũng không thoát khỏi nó.

Bộ Phi Ngữ chán nản dựa vào thành giường, nước mắt đè nén đã lâu, giờ đã tan chảy như mưa.

Đêm đã khuya, mơ hồ còn có từng trận sấm vang lên, sau vài tiếng sấm, thì đã nổi lên cơn mưa thu đầu mùa.

Tiếng mưa rớt xuống hiên nhà, không ngừng vang bên tại nàng, trong lòng vốn đã phiền não, tiếng mưa rơi càng khiến nàng sầu thảm, một mình nằm trên giường, cứ trằn trọc trở mình, làm cách nào cũng không thể chìm vào giấc ngủ, nàng dứt khoát đứng dậy, mặc lên người chiếc áo choàng, dạo bước đến cửa sổ, mưa bên ngoài càng trút càng lờn, trên bầu trời u ám như bức rèm che, cảnh vật bị sương mù bao phủ mờ ảo, giàn hoa Tử đằng cũng bị mưa đánh rơi đầy đất.

Chợt có một cơn gió lạnh ập đến, mang theo nước mưa bay vào cửa sổ, Bộ Phi Ngữ lập tức cảm nhận được một dòng khí lạnh lẽo, nàng nhịn không được mà vò vò chiếc áo trên người, vẫn lặng lẽ đứng đó.

Mưa suốt một đêm, nàng vẫn đứng đó suốt một đêm dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play