Ngoài phòng, sấm sét nổ vang dội, gió mưa gào thét, mưa rơi như trút nước. Trong phòng, yên tĩnh không một tiếng động, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, còn thoang thoảng mùi thơm nhẹ nhàng bay khắp phòng.
Một nữ tử thân vận hồng y, đang ngồi ngay ngắn ở trước giường gỗ được chạm trổ tinh xảo, thần sắc mười phần ngưng trọng, bên ngoài trời thì lạnh, nhưng bên trong phòng thì nóng như lửa đốt, trên bờ trán trắng nõn đã rịn đầy một màn mồ hôi dầy đặc, bàn tay không ngừng quơ lấy miếng ngân châm trên hộp, động tác thành thạo đâm từng cây kim lên người của cô gái đang hôn mê bất tỉnh kia. Thời gian như tí tắc trôi qua, nữ tử hôn mê ấy vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
“Mạn Nghiệu, cô đã giải được ngưng tức đan, nhưng đã một ngày một đêm, tại sao nàng ấy vẫn còn chưa tỉnh?” Hàn Nhược Thủy cuống cuồng dò hỏi.
“Sư tỷ trúng đòn chính là nát tâm chưởng, một vài chất độc cũng đã xâm nhập vào tâm mạch rồi!” Huyết Ảnh đứng người lên, vừa giận vừa hờn nói, “Tại sao lại để tỷ ấy bị thương nặng đến như vậy!”
Lòng Hàn Nhược Thủy trầm xuống, “Chuyện này… Vậy giờ phải chúng ta phải làm thế nào?”
“Ta cũng không biết nữa…” Huyết Ảnh cơ hồ gấp đến độ muốn khóc to, “Nếu như có thể sớm hơn một chút, có lẽ, còn có thể dùng đến huyết linh chi cứu tỷ ấy,. nhưng bây giờ…”
“Để vi sư xem.” Một nữ tử thân vận bạch y từ ngoài phòng, cất bước đi đến.
“Sư phụ!” Hàn Nhược Thủy cùng Huyết Ảnh trăm miệng một lời, hai người cùng nhau nhìn đến nữ tử bạch y đó, trong lòng dường như đã được cấp cho một viên thuốc an thần vậy.
Phó Phi Yến đi lên trước, mắt nhìn nữ tử đang hôn mê bất tỉnh ở trên giường, liền phân phó, “Mạn Nghiêu, con tiếp tục giúp Bộ Phi Ngữ thi châm, đem độc tố trên người nó đẩy lên người sư phụ.”
“Sư phụ, chuyện này sao có thể!” Huyết Ảnh kinh ngạc một hồi, thân làm đại phu, nàng thập phần hiễu rõ, sư phụ làm như thế sẽ nhận một cái giá rất cao—hao tổn đi phân nửa nội lực, nhận lấy phần độc này, sẽ dẫn đến tim đau nhói, nhưng với tình hình trước mắt, cũng chỉ có biện pháp này mới may ra cứu được Bộ Phi Ngữ, hôn nữa chỉ có tu vi và võ công cao cường của sư phụ mới có thể làm được điều đó mà thôi.
“Con không cần nhiều lời, ý vi sư đã quyết, việc này không nên chậm trễ, chúng ta nên bắt đầu đi.” Phó Phi Yến đi đến bên giường, ngồi xếp bằng, đỡ lấy Bộ Phi Ngữ, đem hai tay áp lên lưng của nàng, ngưng thần nín thở, chậm rãi thúc nội lực đi vào bên trong.
“Vâng, sư phụ.” Huyến Ảnh cũng không nghĩ ngợi lung tung nữa, đi lên trước, tiếp tục đem ngân châm đâm vào trên người của Bộ Phi Ngữ, mỗi cây châm nàng đâm vào đều tinh chuẩn không sai một li, nếu sai, hai người trước mặt đều có thể sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Sau một nén nhang.
Dung nhan tái nhợt của Bộ Phi Ngữ dần dần đã có chút huyết sắc, trên trán không ngừng toát ra tầng mồ hôi dầy đặc, mi tâm sít sao nhăn lại, “phốc” trong miệng một ngụm máu đen được phun ra.
Phó Phi Yến thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng đặt Bộ Phi Ngữ xuống, đi xuống giường, xoay người nói với nữ tử hồng y, bà dặn dò, “ Mạn Nghiêu, con đi đến Ám cung một chuyến, từ trong phòng của sư phụ lấy huyết linh chi mang đến đây.”
“Vâng, sư phụ!” Huyết Ảnh gật gật đầu đáp, bước nhanh ra khỏi gian phòng.
Phó Phi Yến chắp tay đi đến trước mặt Hành Nhược Thủy, một đôi mắt như nước dường như còn mang theo vẻ tức giận, “Nhược Thủy, con thật to gan! Chuyện Phi Ngữ dịch dung gả vào Tuyên vương phủ, con lại dám giấu sư phụ!”
“Sư phụ, Nhược Thủy biết sai, cam nguyện chịu phạt!” Hàn Nhược Thủy vội vàng quỳ xuống đất, trong lòng cũng không cảm thấy hối hận, hắn biết rõ, ngay khi hắn về Ám cung thông báo cho sư phụ, Bộ Phi Ngữ vào cung hành thích bị bắt, sau đó được Tuyên vương cướp ngục cứu đi, hơn nữa có lẽ chân tướng sự việc nhất định đã được sư phụ điều tra rõ, chuyện cũng không thể dối gạt thêm nữa, cho nên hắn biết, không thể tránh khỏi sự trách phạt của sư phụ, nhưng điều mà hắn lo lắng nhất chính là Bộ Phi Ngữ, âm thanh hắn khẩn khiết nói, “Hiện giờ, trong người Phi Ngữ còn mang thương tích, cầu xin sư phụ giơ cao đánh khẽ!”
“Chờ thương thế Phi Ngữ tốt hơn, con đi đến phòng tối, tự mình kiểm điểm một tháng!” Phó Phi Yến than nhẹ, thở ra một tiếng, dường như có chút mệt mỏi, khoát tay áo nói, “Con ra ngoài trước đi.”
“Vâng, sư phụ.” Hàn Nhược Thủy đứng dậy, lui xuống.
Phó Phi Yến đi trở về bên giường, lẳng lặng đứng nhìn nữ tử ở trên giường, toàn thân đều mang thương tích, bà đột nhiên hiểu được vì sau năm đó tỷ tỷ lại không cho bà đi báo thù, bà còn nhớ rất rõ, trong một khắc kia, đến chết tỷ tỷ vẫn luôn lo cho an nguy của bà, không muốn bà đi mạo hiểm, dù sao, trong mắt tỷ tỷ, bà vẫn mãi là một tiểu nha đầu trong chốn giang hồ mà thôi.
Một lát sau, Bộ Phi Ngữ khẽ tỉnh dậy, mở mắt ra, liền trong thấy thần sắc lo lắng của vị nữ tử đang ngồi cạnh bên giường, nàng vô thức mở miệng kêu lên, “Sư phụ?”
“Uhm?” Phó Phi Yến lấy lại tinh thần, phát hiện Bộ Phi Ngữ đã tỉnh lại, bà dịu dàng cười một tiếng, lấy ra chiếc khăn lụa, cẩn thận lau đi những giọt mồ hôi đang rịn ra trên trán của nàng, ân cần hỏi, “Phi Ngữ, con cảm thấy khá hơn chút nào không?”
Bộ Phi Ngữ rũ mắt xuống, hất mặt đi nơi khác, không trả lời bà, nàng thật không biết, bây giờ nên đối mặt với sư phụ như thế nào đây.
Phó Phi Yến thu lại bàn tay đang chợt dừng giữa không trung, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đôi mày liễu chợt nhăn lên mơ hồ còn xẹt qua một tia giãy giụa, “ Năm đó, ta…Đi ngang qua Bộ Vân Trang, phát hiện khắp nơi đều có thi thể, khắp nơi đều là lửa lớn bao phủ, lúc ta tìm được mẫu thân của con, bà chỉ còn sót lại một ít hơi thở, là bà nói cho ta biết, con bị giấu trong thùng gỗ bên trong phòng bà ấy, bà còn phó tác con cho ta, còn dặn dò ta, nhất định phải gạt con, không hy vọng cuộc sống về sau của con tràn ngập trong thù hận, bà hy vọng con có thể như những đứa trẻ khác lớn lên trong vui vẻ.”
Bộ Phi Ngữ kinh hãi, quay đầu sững sờ nhìn bóng lưng của sư phụ, trong đôi mắt ấy đã ngấn đầy những giọt lệ, chợt nàng hiểu ra vì sao ở thời khắc mẫu thân nàng đậy nắp thùng gỗ ấy, đã dùng ánh mắt đó nhìn nàng,thì ra mẫu thân sớm đã biết Bộ Vân Trang sẽ có tai họa ập xuống, nên vội vàng mới đem nàng giấu đi, rõ rang nàng đã trách lầm sư phụ, thậm chí còn rút kiếm trước mặt sư phụ, trong lòng không khỏi dâng lên vạn phần áy náy, “Sư phụ. Thực xin lỗi người.”
“Sư phụ không trách con.” Phó Phi Yến lắc đầu, quay người lại, ngưng mắt nhìn đến sắc mặt tái nhợt của nữ tử ấy, hồi lâu mới hỏi, “Phi Ngữ, thù này… Con không báo không được sao?”
Bộ Phi Ngữ sững sờ, chớp mắt một cái, vô cùng kinh ngạc khi nghe được câu hỏi của sư phụ, nàng ngước mắt rung rung, thần sắc nghiêm nghị hỏi ngược lại, “Sư phụ, qua nhiều năm như vậy, mặc dù con chưa từng hỏi người về việc này, nhưng trận lửa lớn năm đó, cả ngày lẫn đêm đều giày vò lấy con, ba trắm tánh mạng của toàn bộ người Bộ Vân Trang và tánh mạng của phụ mẫu đều tan trong biển lửa, lòng con đau như cắt. Hiện giờ, con đã biết bọn họ là kẻ chủ mưu, giết hại cả tộc mình, sư phụ, người cảm thấy con có thể buông bỏ được sao? Con còn có thể quên nó sao, con còn có thể xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra sao? Bên trong nhóm người bị thiêu chết ấy, không chỉ có phụ thân và mẫu thân, còn có thúc thúc, bá bá, di nương, họ đều là ngươi thân nhất của con, sư phụ, người không thể nào biết được nỗi thống khổ của con lúc này đâu.”
“Phi Ngữ…Ta...Kỳ thật ta…” Phó Phi Yến vẫn không thể nói ra lời muốn nói, bởi vì bên trong nhóm người chết đó còn có tỷ tỷ ruột của bà, bà đương nhiên có thể hiểu được nỗi đau đớn, loại cảm giác thống khổ mất đi người thân nhất là như thến nào, Phó Phi Yến cúi đầu nghiêm túc định thần một lát, thỏa hiệp nói, “Thôi, chỉ cần con đáp ứng vi sư hai chuyện, con muốn báo thù, ta cũng không ngăn cản con.”
“Sư phụ, người cứ nói.” Bộ Phi Ngữ gật đầu đáp ứng,
“Chuyện thứ nhất, không được phép chạy vào cung hành thích nữa.” Phó Phi Yến nói ra.
Bộ Phi Ngữ nhíu mày, “Nếu không lẻn vào hoàng cung, con làm sao giết chết Sở Ngư Phong được?”
“Tất nhiên, chờ thời cơ, chờ Sở Ngự Phong rời khỏi hoàng cung.” Phó Phi Yến giải thích, “Dù sao, hoàng cung cũng là nơi có thủ vệ nghiêm ngặt, hiện giờ, con từ chỗ chết đã tìm được đường sống, nếu con lại xảy ra chuyện, sư phụ làm sao có thể ăn nói với mẫu thân đã chết của con đây?”
Bộ Phi Ngữ trầm mặc, nếu đã không thể trực tiếp tiến cung hành thích, thì việc báo thù của nàng sẽ khó khăn rất nhiều, bao năm qua mà nói, trừ phi có đại lễ ăn mừng long trọng, đế vương mới có thể xuất cung, cơ hội ít ỏi như vậy, trong nháy mắt, nàng mới chợt hiểu, căn bản sư phụ không muốn nàng đi báo thù.
Thấy Bộ Phi Ngữ không trả lời, Phó Phi Yến khiêu mi hỏi ngược lại, “Quân tử báo thù, mười năm không muộn, sao vậy, ngay cả tính nhẫn nại, con cũng không có sao?”
Bộ Phi Ngữ suy đi nghĩ lại, cuối cùng gật đầu, “Được, ta đáp ứng sư phụ, không vào hoàng cung báo thù.”
Phó Phi Yên lặng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói, “Chuyện thứ hai, con phải thề, từ nay về sau, không được có bất cứ quan hệ nào với Tuyên vương, tốt nhất, quên hẳn hắn đi.”
Bộ Phi Ngữ ngước mắt sững sờ, trong lòng hiểu rõ, nhất định sư phụ đã biết chuyện nàng dịch dung thay gả cho người khác, khóe miệng cười khổ một tiếng, trong đầu lại hiện ra dung nhan tuấn mỹ kia, đôi mắt ấy tràn ngập bi thương, bóng dáng màu tím ấy cô đơn vô cùng, hình ảnh ấy cứ mãi quanh quẩn không rời đi, bảo nàng làm sao có thể quên đây?! Thậm chí, chỉ cần vừa nghĩ tới, từ nay về sau, giữa hắn và nàng, sẽ không còn bất kỳ quan hệ nữa, ở nơi đáy lòng sâu thẳm, trái tim dường như chợt thắt lại.
“Con chớ trách sư phụ nhẫn tâm, sư phụ làm như vậy, cũng vì muốn tốt cho con.” Phó Phi Yến nói, “Hắn là con trai của cừu nhân, con và hắn lại có mối thù giết cha diệt tộc, vậy con làm sao có thể yên tâm cùng hắn ở bên nhau? Nếu làm như thế, chẳng phải con đã phụ lòng phụ mẫu linh thiêng ở trên trời? Hơn nũa, không phải đã phụ lòng ba trăm tánh mạng vô tội bị chết oan ức của toàn bộ người Bộ Vân Trang sao?”
Bộ Phi Ngữ lập tức cứng họng, từng câu từng chữ của sư phụ đều là những lời nói thấm thía, nàng không cách nào phản bác được, nàng hiểu, đoạn tình cảm kia với nàng mà nói, mặc dù đau đớn đến tột độ, nhưng cũng đành phải dứt bỏ.
“Cả đời này của sư phụ, đã thấy quá nhiều âm mưu của vương quyền, người của hoàng thất, từ trước đến nay, trời sinh tính lạnh bạc, vì để đạt được mục đích, không từ mọi thủ đoạn, coi mạng người như cỏ rác, làm sao có thể nói được, chân tình của hắn với con chính là tình yêu? Chỉ sợ đến lúc đó, trong lòng con mãi luôn nhớ đến hắn, nhưng hắn sớm đã quên mất con không còn mảnh, chỉ cần một cái chớp mắt, hắn liền có thể ôm vào trong lòng mình các nữ tử khác rồi.”
Phó Phi Yến không chút lưu tình, giội thẳng lên người của Bộ Phi Ngữ một chậu nước lạnh, lời nói như đinh chặt chém liên tục, “Tóm lại, người của hoàng thất không một ai là tốt cả! Dù cho con với hắn không có mối thù giết cha diệt tộc này, sư phụ cũng quả quyết không đồng ý!”
Bộ Phi Ngữ cúi đầu cắn chặt môi, trong hốc mắt càng ngày càng đỏ, nước mắt không ngừng tuôn trào, trên mặt lại càng trắng bệch, không một chút huyết sắc.
Sở Lăng Yên thật sự sẽ quên nàng sao? Có lẽ vậy rồi.
Dù sao hiện giờ trong mắt hắn, nàng cũng đã chết rồi, hơn nữa bên cạnh hắn, còn có Thần Tuyết Nhu, là thanh mai trúc mã của hắn.
Bộ Phi Ngữ lau khô nước mắt, vẻ mặt âm trầm gật đầu nói, “Phi Ngữ cẩn tuân mệnh lệnh của sư phụ, vào lúc này xin thề, sau này tuyệt đối không cùng Tuyên vương có bất kỳ quan hệ nào, nếu làm trái… Nếu làm trái… sẽ bị trời phạt.”
“Như thế đủ rồi.” Phó Phi Yến than nhẹ một tiếng, cầm lấy thanh bảo kiếm trắng tinh trước bàn, đi đến bên cạnh Bộ Phi Ngữ, “Hiện giờ, trong mắt thế nhân, Thiên Ảnh Ám cung đã chết rồi, kim châm này tất nhiên không thể dùng nữa. Thanh bảo kiếm này đã đi theo sư phụ rất nhiều năm rồi, hôm nay, ta liền tặng nó cho con, mặc khác, sẽ đích thân truyền cho con bộ kiếm pháp, hiệu quả giống như ngày trước con sử dụng kim châm, lấy tư chất con mà nói, chỉ cần chăm chỉ tập luyện, thì ở nguyện của ta cũng đại thành.”
“Vâng.” Bộ Phi Ngữ tiếp nhận thanh bảo kiếm trắng tinh, cúi đầu, xem xét tường tận, chỉ nhìn thấy thân kiếm phát ra ánh sáng thuần khiết, một ánh sáng trắng di động, lẳng lặng chảy xuôi xuống theo đầu ngón tay nàng, trên kiếm còn có treo thêm một miếng bạch ngọc, bộ dáng vô cùng tinh xảo, cực kỳ đẹp mắt.
Phó Phi Yến lại dặn dò, “Mấy ngày nữa, sư phụ sẽ chiếu cáo giang hồ, Thiên Ảnh Các tân nhậm Các chủ, là Lạc Ảnh Ám cung, con vẫn sẽ đến đó quản chức, chỉ là, sau này con phải cẩn thận, đừng để người ngoài nhìn ra manh mối.”
“Vâng” Bộ Phi Ngữ gật đầu, “Mọi chuyện đều nghe sư phụ an bài.”
“Con dưỡng thương cho tốt đi, sư phụ về Ám Cung, sau khi thương thế còn đã tốt hẳn, thì đến Ám cung tìm vi sư.” Cuối cùng Phó Phi Yến cũng dặn dò một câu, liền xoay người rời đi.
Trong phòng lại lần nữa trở nên yên tĩnh không một tiếng động. Bộ Phi Ngữ ôm đầu gối, cả người ngồi ngây ngốc ở trên giường, trong lúc hoảng hốt, đột nhiên nghe thấy một âm thanh thanh thúy truyền đến, “Chủ tử!”
Bộ Phi Ngữ ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Hoa Mộng Dao đã nhiều ngày không gặp kia, chính đang cầm chén thuốc cùng Huyết Ảnh đi vào.
“Chủ tử, vì sao người lại cố ý đem ta bỏ đi, rồi tự mình dấn thân nơi nguy hiểm?” Hoa Mộng Dao đặt chén thuốc trong tay xuống bàn, bổ nhào đến bên giường, lôi kéo tay của Bộ Phi Ngữ, đứng đó khóc sướt mướt, “Chủ tử, người có phải đã không còn cần ta nữa không, hu hu…Hu hu…”
“Nha đầu ngốc, ta làm sao có thể không cần muội được?” Bộ Phi Ngữ đưa tay, lau đi nước mắt trên mặt nàng, nhẹ cười một tiếng, “Đừng khóc, muội khi nào đã giống Diệp Linh Lung rồi, mít ướt khóc lóc sướt mướt như vậy nha? Chẳng phải, muội vẫn luôn không ưa…”
Bộ Phi Ngữ chợt dừng lại, mỹ mâu trong suốt chợt co lại, “Ta đã hôn mê mấy ngày rồi?”
“Cô đã hôn mê hơn một ngày một đêm rồi, ta cùng sư phụ mất không ít sức lực, mới đem cô từ Quỷ môn quan mà kéo về đó!” Huyết Ảnh chen miệng hồi đáp.
Bộ Phi Ngữ vội vàng từ trên giường đi xuống, cuống quít toan chạy ra ngoài, lại lảo đảo một cái, thiết chút nữa đã ngã xuống.
Hoa Mộng Dao lẹ mắt lẹ tay, một phen đỡ lấy nàng, “Chủ tử, người muốn đi đâu?”
“Ta muốn đi cứu phu nhân, Diệp Linh Lung và mộc phủ, ta không thể mặc kệ mọi người được!” Bộ Phi Ngữ cuống cuồng nói.
“Cô ngay cả đi còn không vững, làm sao có thể đi cứu người!” Huyết Ảnh ngăn cản trước mặt Bộ Phi Ngữ, cáu giận nói, “Không được đi! Ngoan ngoãn uống thuốc!”
“Không được, Mạn Nghiêu!” Vẻ mặt Bộ Phi Ngữ kiên trì nói, “Ta phải đi, chậm thêm chút nữa, sẽ không kịp!”
“Ta thay muội đi!” Hàn Nhược Thủy chắp tay đi đến, cẩn thận đỡ Bộ Phi Ngữ trở lại giường, “Trước hết, muội uống thuốc đã, dưỡng thương cho thật tốt, đêm nay ta sẽ giúp muội đi cứu người.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT