Trong thiên lao, một nữ tử bị trói trên cây cọc gỗ, từ sớm, vết thương đã chồng chất đầy người, cây roi thấm nước muối, vẫn không ngừng hướng về thân thể của nàng, hung hăng mà đánh tới. Vết thương cũ, vết thương mới chồng chất lên nhau, mồ hôi trên trán không ngừng tuôn ra từng giọt mồ hôi dầy đặc, y phục màu đen dạ hành cũng đã nhuộm đầy máu tươi, tơi tả rách nát, khiến người nhìn đến cũng không thể chịu nổi.

”Sao rồi, vẫn còn chưa chịu nói?” Sở Lăng Nhiên bực mình hỏi, hắn đưa tay lên, ý bảo người bên cạnh ngừng đánh.

Bộ Phi Ngữ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, hơi thở mong manh nói, “Ta không có...thứ mà ngươi muốn...Cho dù có...Ta cũng sẽ không...đưa cho ngươi...”Giọng nói đứt quãng, phảng phất như là có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào.

Sở Lăng Nhiên nghe vậy, giận tím cả mặt, trên trán gân xanh nổi lên, “Đánh tiếp cho ta!”

”Tuân!” Người bên cạnh, cầm lấy roi da, không chút lưu tình, hướng về thân thể Bộ Phi Ngữ mà đánh, mỗi một roi đánh xuống, trên từng tấc da thịt máu nhẹ tuôn ra, mang đến cho nàng một trận đau rát kịch liệt không thôi.

”Thái tử điện hạ, có người đến cướp ngục!” Thủ vệ ngoài cửa vội vàng chạy vào.

”A?Nhanh đến như vậy sao!” Sở Lăng Nhiên có chút ngoài ý muốn, chân bước thong thả đến trước mặt Bộ Phi Ngữ, khóe miệng quyến rũ ra một tia cười đắc ý, “Sao hả, ta nói hắn sẽ đến mà! Ha ha!“. Hắn cười lớn, hướng phía ngoài cửa thiên lao, rời đi.

Trên cọc gỗ, Bộ Phi Ngữ cúi thấp đầu, dư quang nơi khóe mắt nhìn xem bóng dáng màu vàng kim sáng chói đi xa, trong lòng chợt khẽ run lên.

Dưới màn đêm đen nhánh một mảng, hơn mười hắn y nhân nhảy ra, trường kiếm lạnh thấu xương xẹt qua vài tia chớp sáng, trong nháy mắt, một mảng ngự lâm đã ngã xuống, lập tức liền có tiếp một đám ngự lâm quân khác xông tới, có vẻ như sắp có một tràng ác chiến sẽ xảy ra.

”Trở về nói với chủ tử các ngươi rằng, nếu muốn mạng sống của Ám cung Thiên Ảnh, hắn phải tự mình đến!” Sở Lăng Nhiên đứng chấp tay trên cửa thềm thiên lao, nhìn về một mảng quang đao kiếm ảnh ở phía xa, trong mắt, tia sáng lạnh chợt lóe, hét to, “Các ngươi nếu không rời khỏi, hiện tại bản thái tử ta, sẽ đem Ám cung Thiên Ảnh về chầu trời! Các ngươi cứ thử xem, rốt cuộc, ta nhanh, hay là các ngươi nhanh!”

Ở phía xa, các hắc y nhân trao đổi ánh mắt với nhau, liền nhẹ mũi chân, phi thân rời đi.

Trong thiên lao, ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong, chiếu lên trên người của cô gái áo đen, nhưng có lẽ nàng không thể nào cảm giác được luồng ấm áp gì, một khuôn mặt trắng bệch, hô hấp yếu ớt, môi mỏng không chút huyết sắc, khắp nơi đều toát lên hơi thở của cái chết.

”Miệng đủ cứng!” Sở Lăng Nhiên bước nhanh đi tới, tức giận vô cùng, nắm lấy hàm dưới của cô gái, “Ngươi, rốt cuộc có nói hay không?”

Bộ Phi Ngữ hất mặt đi, muốn tránh thoát bàn tay của hắn, đến giờ phút này, ngay cả mở miệng nói, nàng cũng không đủ khí lực, thì làm sao mà có thể tránh thoát được bàn tay của hắn chứ, nàng dứt khoát nhắm mắt lại, không màn nhìn đến nam tử trước mặt.

Sau một hồi trầm mặc, đột nhiên, Sở Lăng Nhiên quyến rũ ra một nụ cười tà tứ, một đôi tay nhẹ nhàng xẹt qua dung nhan xinh đẹp, thanh lệ thoát tục, cười dâm đãng nói, “Một gương mặt xinh đẹp như vậy, bản thái tử ta nhìn đến, lại có chút động lòng, còn tưởng rằng, chỉ có Mộc Yên Nhiên là một giai nhân tuyệt sắc, thật không ngờ đến, Ám cung Thiên Ảnh lại càng sâu thêm một bậc đó!”

”Đừng đụng vào ta!” Bộ Phi Ngữ lạnh giọng quát lên.

”À?” Sở Lăng Nhiên nhiều hứng thú đánh giá vẻ mặt tức giận của nữ tử này, từ lúc bị giam cho đến bây giờ, chỉ thấy nàng thần sắc lạnh nhạt, ngoài trừ nụ cười mỉa mai nơi khóe miệng, cũng chưa từng nhìn thấy nàng tức giận như thế, hắn nhịn không được cười to nói, “Bản thái tử đây đang nghĩ, ta nên nếm thử mùi vị nử tử của Sở Lăng Yên, cảm giác tư vị sẽ như thế nào đây.”

Hắn đem Bộ Phi Ngữ, từ trên cây cọc gỗ, cởi trói thả xuống, ôm nàng vào trong ngực, đi đến một bên, khẽ nhẹ đặt lên đất, cúi người, mang theo tà khí, từ từ dựa sát vào người nàng, toàn thân đều tản ra hơi thở nguy hiểm.

Bộ Phi Ngữ dùng sức chống đỡ, đứng người dậy, cố hết sức di chuyển về phía sau, mỹ mâu trong suốt xẹt qua tia sáng lạnh, nàng liên tục di chuyển, thối lui đến góc tường, phát hiện đã không còn đường lui nữa, kim châm trong tay, chậm rãi rót nội lực vào đó, lại chợt phát hiện, tim nhói lên một trận đau đớn kịch liệt, kim châm chưa bao giờ thất thủ, đã nhắm chệch mục tiêu.

”Hửm?” Sở Lăng Nhiên chợt nhìn thấy một đạo ánh sáng thoáng hiện lên trước mắt, kinh nghi nhìn xem nữ tử sắc mặt giờ đã trắng bệch, nói, “Không ngờ rằng, ngươi trúng nát tâm chưởng, lại còn có thể sử dụng nội lực!”

”Chỉ tiếc...Không thể...giết chết ngươi!” Bộ Phi Ngữ giận đến không kềm được, trái tim lại lần nữa dâng lên một trận đau nhức, khiến nàng cơ hồ muốn hô mê, bên môi nhịn không được, tràn ra một tiếng thân ngâm.

Sở Lăng Nhiên lạnh lùng cười một tiếng, tiếp tục tiến gần đến Bộ Phi Ngữ, chợt cảm giác được, ở phía sau lưng, một luồng không khí ớn lạnh khiến người hít thở không thông, quay đầu nhìn lại, còn chưa kịp nhìn rõ người trước mắt, thân thể đã bị tóm bay lên, tiếp theo là, trên mặt cảm giác được một trận đau nhói, người cũng đã bay ra ngoài rất xa, đụng vào trên trường, một ngụm máu tươi lập tức phun ra.

Trong thiên lao, một nam tử như thần linh chợt xuất hiện, hắn đứng trước mặt cô gái áo đen, nhìn xem thân thể suy yếu co rúc ở trong góc tường, thân thể mảnh mai run lẩy bẩy, hé ra một dung nhan thanh lệ thoát tục, nhưng lại trắng bệch không chút huyết sắc, toàn thân đầy những vết thương, khiến người nhìn đến phải giật mình khiếp sợ, trên thân không có chỗ nào là lành lặn!

Đây là lần đầu tiên, hắn nhìn thấy dung mạo thật sự của nàng, nhưng không nghị tới, lại dưới một tình huống như vậy. Hắn chỉ cảm thấy trái tim đau nhói, khiến hắn hít thở cũng không thông, khiến hắn cơ hồ cũng không nói ra được từ nào, hắn khó khăn cúi người xuống, bàn tay run rẩy ôm lấy nữ tử nhẹ như cánh ve sầu kia, một đôi mắt thâm thúy mơ hồ còn có chút lệ quang.

”Chàng...Vì cái gì...lại tới...” Bộ Phi Ngữ mở mắt ra, nhìn thấy một gương mặt tuyệt luân tuấn mỹ trước mặt mình, trong lòng chỉ cảm thấy nhiễu loạn như ma, khóe mắt lặng yên không một tiếng động chợt xẹt qua một giọt nước mắt.

”Đừng nói chuyện, ta dẫn nàng rời khỏi đây.” Sở Lặng Yên hơi nghẹn ngào nói, ôm nàng, xoay người rời đi.

Sở Lăng Nhiên từ trên mặt đất, chật vật đứng lên, lau đi vết máu trên khóe miệng, nhìn vị nam tử đã đi xa, khóe miệng quyến rũ ra một nụ cười vui vẻ, thong dong sửa sang lại y phục, bước nhanh rời đi.

Đang trên điện thảo luận chính sự, vị đế vương một thân long bào mãng kim, vẻ mặt không thể tin được, từ trên long y đi xuống, “Sao hả! Con nói, Sở Lăng Yên đánh con, mang Thiên Ảnh ám cung cướp đi!”

”Phụ hoàng! Là thiên chân vạn xác a!” Sở Lăng Nhiên che đi một bên khuôn mặt, thống khổ nói, “Người xem, mặt của nhi thần, đến giờ vẫn con sưng đây!”

”Sao hắn lại đột nhiên cướp đi Thiên Ảnh ám cung cơ chứ?” Sở Ngự Phong nghi hoặc, khó hiểu lầm bầm.

”Khởi bẩm phụ hoàng, Thiên Ảnh ám cung kia, thật ra là một người nữ tử, nàng đã nhận tội, cùng thừa tướng hợp bày mưu kế, dịch dung thành Mộc Yên Nhiên, gả cho tam hoàng đệ, dùng sắc mê hoặc tam hoàng đệ, sau đó mang ý đồ tiến cung, hành thích phụ hoàng!” Sở Lăng Nhiên một tràng giải thích, hắn vốn biết rõ, Sợ Ngự Phong thiên vị Sở Lăng Yên, tuyệt đối sẽ không tin Sở Lăng Yên làm ra loại chuyện giết cha soán vị, giờ phút này, cứ đem chuyện đổ lên đầu thừa tướng trước đã.

”Cái gì!” Sở Ngự Phong vẻ mặt khiếp sợ, khó trách, hôm đó ở trước Thanh cung điện, nhìn thấy cặp mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng trong suốt kia, lại thập phần quen thuộc, dường như đã gặp qua ở đâu đó, thì ra là nữ tử đó! Hắn tức giận, kềm không được liền nói, “Dương Sóc, ngươi lập tức mang một đội ngự lâm quân, đem phủ thừa tướng bao vây cho trẫm, mang thừa tướng áp giải vào thiên lao, trưa ngày mai, ban thưởng rượu độc! Ba ngày sau, gia quyến thân tộc của phủ thừa tướng, toàn bộ sung quân, lưu vong!

”Vâng,thần tuân chỉ!” Thống lĩnh ngự lâm quân đứng một bên, nói.

”Phụ hoàng, còn tam hoàng đệ thì sao?” Sở Lăng Nhiên cố ý làm ra bộ dạng khó xử, cụp đôi mắt xuống, che đậy đi ý cười lạnh nhạt dưới đáy mắt, nói, “Hắn đã cướp đi thích khách đó!”

”Chuyện này...” Sở Ngự Phong nhíu mày, suy nghĩ sâu xa, lo lắng trùng trùng, không ngừng đi qua đi lại trong đại điện, nhiều lần trong lòng tự quyết định, hắn lớn tiếng kêu lên, “Người đâu! Truyền Đoạn Cẩm Phong!”

Xa xa một công tử áo trắng nhanh nhẹn đi tới, quỳ một chân trên đất, “Tham kiến Hoàng thượng!”

”Ngươi nhanh chóng mang theo một đội quân bao vây Tuyên vương phủ cho trẫm, bao vây cho đến khi Tuyên vương đồng ý chịu giao ra ám cung Thiên Ảnh mới thôi!” Sở Ngự Phong phân phó nói.

”Vâng! Thần lãnh chỉ!” Đoạn Cẩm Phong đứng dậy đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play