Nhìn vào sắc trời cũng không đoán rõ thời gian nữa rồi, Sở Lăng Yên lúc này mới đứng dậy rời đi. Bởi vì Bộ Phi Ngữ cả đêm đều ngồi đánh đàn cầm, nên toàn thân đều đau nhức mệt mỏi, duỗi lưng một cái liền trở về phòng ngủ. Đánh một giấc đến trời chạng vạng xuống núi mới chịu thức dậy, tùy ý ăn một chút, đợi đến nửa đêm không người, nàng liền thay trang phục dạ hành xuất phát, trong phòng vẫn như cũ lưu lại Hoa Mộng Dao một mình giữ cửa.

Rời khỏi Tuyên vương phủ, Bộ Phi Ngữ trực tiếp đi đến Giả phủ. Nàng trốn trên nóc nhà sau viện của Giả phủ, nghiêng đầu nhẹ nhàng dò xét bên trong, chỉ thấy mấy tên gia đinh đang khiêng từng chiếc rương chứa bạc chất đống trên xe đẩy. Sau đó không một tiếng động từ cửa sau mang ra bên ngoài.

”Quả nhiên là dời đi!” Nàng nhếch môi khẽ cười, phi thân một cái đi theo nhóm người đó, một đường đi đến hộ bộ thượng thư Tô Ngọc quý phủ.

Thật sâu trong đình viện, dưới bóng cây loang lổ lác đác vài bóng dáng, lờ mờ có thể thấy được một tên nam tử áo đen đang đứng chắp tay, cả khuôn mặt bị một vết đao thật dài cắt ngang, trông rất dữ tợn. Ánh mắt hạ hắn hạ xuống nhìn đến bóng dáng đang run lẩy bẩy quỳ trước mặt, “Tô đại nhân, thái tử nói, chuyện này ngươi làm là thích hợp nhất, đến lúc đó, ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ? Ngươi cần phải biết điều gì quan trọng, về phần già trẻ một nhà của ngươi, thái tử sẽ thay ngươi săn sóc bọn chúng.”

Tô ngọc sắc mặt trắng bệch, bồ nhào xuống đất, run rẩy nói, “Cầu xin môn chủ thay ta hướng thái tử cầu tình, van xin bỏ qua cho ta có được không?”

”Ngươi chẳng lẽ không cần đến tính mạng già trẻ một nhà của ngươi sao?” Nam tử áo đen lạnh giọng nói.

Tô Ngọc vẻ mặt chán nản ngồi trên mặt đất, không cam lòng hỏi, “Thái tử thật sự sẽ lo lắng chu toàn cho già trẻ một nhà của ta?”

”Ha ha, điều này còn phụ thuộc vào Thượng thư đại nhân sẽ làm như thế nào?” Nam tử áo đen nhẹ vỗ vào lưng của Tô Ngọc, lạnh lùng cười một tiếng, “Đừng quên trước kia ngươi cũng nhận không ít ân huệ của thái tử đấy, hiện tại ngươi nên tri ân đồ báo đi.”

”Ta đã hiểu.” Tô Ngọc ánh mắt ảm đạm, xụi lơ trên đất, không có bất kỳ phản kháng nào.

”Thì ra là tìm con dê khác để thế tội, bất quá cũng chỉ là một tên tham quan.” Bộ Phi Ngữ bất động thanh sắc nhìn xem, nhíu nhẹ hàng mày, suy tư một phen, lại nhìn sắc trời, cảm thấy cũng không còn sớm nữa, nếu không quay về, chỉ sợ Hoa Mộng Dao lại càm ràm thì mệt.

.....

Trong thư phòng của đoàn phủ, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu chiếu lên vị nam tử áo trắng đang lẳng lặng ngồi ở trước bàn, hắn không đếm xỉa liếc mắt nhìn đến quyển sách kia, mà chỉ là nhàn nhạt suy tư, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên sườn mặt ôn nhuận như ngọc, tản ra một khí chất ưu nhã, cao quý.

Đột nhiên một đạo kim quang thoáng bay vèo qua mặt, hắn nhếch môi mỉm cười, không nhanh không chậm đứng dậy, đi đến phía trước cửa sổ. Một cây kim châm khắc hình mây kỳ quái tối tăm, vững vàng đem tờ giấy khóa chặt trên cây cột. Dưới ánh nến kim châm hiện ra tia sáng lành lạnh. Hắn tiện tay đem tờ giấy tháo gỡ xuống, trên đó nét chữ vô cùng xinh đẹp, vẻn vẹn chỉ có mấy từ, “Bạc giúp nạn thiên tai hiện đang ở phủ của hộ bộ thượng thư Tô Ngọc.”

......

Sau giờ ngọ, ánh nắng ấm áp dịu dàng chiếu trên mặt hồ, gió nhẹ lướt qua, tạo nên từng gợn sóng vàng.

Bộ Phi Ngữ một thân váy tím dài đứng ở bên bờ hồ, tóc dài như mực đổ xuống đến eo, trên đầu chỉ chảy thành một vầng mây, chen ngang một cây trâm hoa bạc, dung nhan xinh đẹp chỉ lớt phớt nhấn vài điểm son phấn đơn giản. Nàng đang tiếp nhận lương thực từ trong tay hai vị nữ tử đang ở sau lưng, đem cho cá ăn, cũng không màng thế sự, hướng vào mặt hồ thả xuống, khiến nhiều chú cá lần lượt tụ hợp.

”Tiểu thư, người nghe gì chưa? Sáng sớm hôm nay, Đoàn tướng quân đã mang người đến phủ đệ của hộ bộ thượng thư Tô Ngọc, cho người lục soát tìm thấy các rương bạc ở trong phủ đó.” Diệp Linh Lung vẻ mặt không thể tin được nói ra, “Kết quả này thật khiến người ta không thể tin được a!”

”À? Thật sao?” Bộ Phi Ngữ liếc nhìn nàng một cái, ý cười sâu xa nói, “Linh Lung, ngươi đã thích Đoàn tướng quân rồi phải không? Ta có thể nói giúp ngươi vài câu nha!”

”Hả… nào có…” Diệp Linh Lung cuống quít cúi đầu xuống, mỉm cười ngượng ngùng, hai gò má lúc này đã ửng hồng, má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện.

”Rõ ràng là có nha!” Hoa Mộng Dao khóe miệng quyến rũ ra một nụ cười giảo hoạt xấu xa, nhẹ nhàng nhảy dựng lên, tiến đến trước mặt Diệp Linh Lung, không chút nghĩ ngợi nói, “ Nếu không phải tại sao mặt ngươi lại đỏ?”

”Ngươi chớ có nói nhảm!” Diệp Linh Lung vội vàng bụm mặt, đem cả thân thể đi qua người Hoa Mộng Dao.

”Ha, ha!” Bộ Phi Ngữ cũng không nhịn được cười to, “Mộng Dao, da mặt của Linh Lung quá mỏng, chúng ta đừng nên trêu muội ấy nữa!“.

Ba nữ tử đứng ở bên hồ, vừa nói vừa cười, hoàn toàn không chú ý đến bước chân chầm chậm của hai nam tử từ xa đi tới.

”Vương phi!” Một âm thanh du dương truyền đến.

Bộ Phi Ngữ theo tiếng nhìn lại, lập tức thu hồi nụ cười trên mặt, phúc phúc thân thể, “Tham kiến vương gia.”

Diệp Linh Lung cùng Hoa Mộng Dao không dám lại ầm ĩ vui đùa nữa, đàng hoàng nghiêm chỉnh đứng sau lưng Bộ Phi Ngữ, “Tham kiến vương gia.”

”Vương gia, có việc gì chăng?” Bộ Phi Ngữ cười hỏi, ngước mắt lên nhìn, trong nháy mắt, liền chạm vào ánh mắt của Đoạn Cẩm Phong. Một giây trôi qua, nàng khẽ gật đầu lễ phép, liền không để ý tới nữa.

”Phủ Thừa Tướng phái người đến đưa tin, nói là nhạc mẫu đã ngã bệnh, ta cho phép nàng trở về thăm bà một chút.” Sở Lăng Yên nhàn nhạt nói.

”Phu nhân bị làm sao vậy? Có phải bệnh cũ lại tái phát hay không?” Diệp Linh Lung khẩn trương hỏi.

Sở Lăng Yên trong lòng kỳ quái nhìn xem Diệp Linh Lung, ánh mắt không đếm xỉa liếc về phía cô gái áo tím thần sắc lúc này vẫn là lạnh nhạt, lời nói trêu ghẹo, “Không ngờ ngươi còn khẩn trương hơn tiểu thư nhà ngươi nha?”

Lời nói vô ý, người nghe có lòng, Bộ Phi Ngữ hơi ngẩn ra, cảm giác những lời này hắn nói hình như đang ám chỉ điều gì đó, vừa rồi quá mức vô ý, rõ ràng nàng lại quên mất mình là Mộc Yên Nhiên, mẹ ruột nàng đang ngã bệnh, tại sao lại không có chút lo lắng nào? Hắn không phải đã hoài nghi rồi chứ?

Hoa Mộng Dao lập tức hướng về Diệp Linh Lung nháy mắt một cái, Diệp Linh Lung kịp thời phản ứng, vội vàng hòa giải,“Nô tỳ chỉ là thay tiểu thư lo lắng dùm mà thôi.”

Bộ Phi Ngữ cũng giả vờ nói sang chuyện khác, cuống quít đáp, “Vương gia, Nhiên Nhi xin phép trở về Mộc phủ trước.”

”Bản vương cùng đi với nàng.” Sở Lăng Yên thuận miệng nói.

”Ách…” Bộ Phi Ngữ hơi nhíu mày, cũng không tiện cự tuyệt, “Vâng, vương gia.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play