Đông Phương Tình chấn động, nhanh chóng phản ứng xoay người lại, kịp thời chặn lại thanh kiếm bay tới.

“ Vân Nhi?”

“ Buông ta ra!” Vân Thủy Tâm đẩy tay của hắn, kiên trì muốn giết người.

“ Vân Nhi!” Đông Phương Tình ra tay, dễ dàng đoạt lấy thanh kiếm trên tay nàng, cau mày nhìn nàng “ Tại sao nàng lại tới đây?”

Đáng chết!!! là tên nào nói cho nàng biết? hắn cố ý không mang nàng theo, chính là không muốn để cho nàng giết Kha Độ Phi, tại sao nàng lại tới đây?

“ Chàng cho rằng chàng không nói cho ta biết, ta liền không biết chàng đi tới đây sao?” Vân Thủy Tâm giận dữ nhìn hắn “ Ta nói rồi, ta muốn tự tay giết hắn, chàng đừng mơ tưởng ngăn cản ta!”

Nàng là Vân Thủy Tâm? Kha Độ Phi cố gắng chịu đựng cơn đau trong ngực và hai tay, cố gắng muốn nhìn cho rõ. Nàng…. Nàng thực sự là Vân Thủy Tâm? Làm sao có thể….

“ Để cho nàng tự tay giết hắn, rồi sau đó không còn vướng bận rời khỏi ta? Nàng đừng mơ tưởng!” Đông Phương Tình quăng kiếm sang một bên, ôm lấy nàng trong lòng.

“ Hắn không đáng giá cho nàng động thủ!”

“ Vậy sao chàng có thể giết hắn?” nàng không chịu nói.

Vẻ khắc nghiệt trên mặt Đông Phương Tình biến mất dần, ánh mắt vẫn mang vẻ căm hận thâm trầm, nhưng vẻ mặt đã tỉnh táo lại.

“ Không, ta cũng sẽ không giết hắn!” Đông Phương Tình động thân tiến lên phía trước, đánh mấy chưởng vào người Kha Độ Phi, sau đó lui về! cả người Kha Độ Phi nhất thời giống như một bong bóng xì hơi, tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

“ Phế võ công của hắn, ta đem mạng của hắn để lại cho phủ Tế Nam, tội trạng của hắn tự nhiên sẽ được mọi người xét đoán!” Vào quan phủ, tội của hắn là tội chết!!!

Chỉ là hắn sẽ không chết dễ dàng như vậy, chuyện của hắn làm sẽ được công khai, tiếng xấu truyền ngàn dặm, cho dù chết thì cũng phải khiến cho hắn ô danh đau khổ mà chết! mà con gái của hắn, coi như không có dính líu vào tội ác của hắn, cũng không có cách nào có thể thản nhiên sống ở trên đời!!!

Đông Phương Tình thu đi hận thù, cúi đầu nhìn Vân Thủy Tâm, trong mắt tỏa ra dịu dàng.

“ Giết người không phải là phương pháp báo thù tốt nhất! Chỉ dùng một cái mạng của hắn đền bồi hơn bốn mươi mạng người của Diệp gia trang là quá tiện nghi cho hắn!” thứ người như vậy, không xứng để cho hắn và Vân Nhi ra tay động thủ.

Vân Thủy Tâm nhắm mắt lại, hiểu được ý định của hắn, vùi đầu vào ngực hắn, không tiếng động rơi nước mắt.

Bên ngoài bảo vang lên thanh âm của quan binh tới, chỉ một lát nữa quan binh sẽ xông vào nơi này.

“ Bàng quản sự, thả hai người bọn họ ra!”

Kha Vô Song và Kha Siêu được thả ra, Kha Vô Song lập tức xông về phía cha mình.

“ Đi thôi!” Đông Phương Tình ôm Vân Thủy Tâm rời đi, Bàng quản sự cũng nhẹ nhàng đi theo.

Kha Độ Phi, Kha Vô Song và cả Kha Siêu toàn bộ đều bị quan binh bắt mang đi.

Đông Phương Tình thuận lợi thu hồi lại được Mặc Nghiễn đao, tránh quan phủ rời khỏi Kha Gia bảo.

***

Kết thúc giá máu hơn mười năm!!!

Kết quả báo thù giống như rất đơn giản, nhưng vì cái kết quả này hắn và nàng bỏ ra mười năm, cái giá không khỏi quá lớn!!!

Đối mặt với kẻ thù diệt môn, Đông PHương Tình không có một đao giết hắn đi cho thống khoái. Bởi vì trải qua mười năm ở Vân Lưu cung, tác phong làm việc của hắn đã bình tĩnh hơn, không còn xử lý mọi việc theo cảm xúc nữa.

Thù phải báo, nhưng bao nhiêu mạng người của Diệp gia không phải một mạng của hắn là đền đủ! Không giết hắn là muốn Kha Độ Phi phải chịu đựng hậu quả còn thống khổ hơn là bị giết!!!

Phủ Tế Nam thông báo tội trạng của Kha Độ Phi,tuyên hắn cùng với bọn ở Ngô sơn trại tội chết, đợi mùa thu sẽ xử quyết!!! Tài sản của Kha Gia Bảo toàn bộ bị tịch thu, khiến cho toàn bộ Sơn Đông là một mảnh xôn xao.

Những kết quả này đều nằm trong dự liệu, Đông Phương Tình không muốn hao tổn tinh thần chú ý nữa, sau hôm quan phủ thông báo hắn mang theo Vân Nhi trở về Diệp gia bái tế cha mẹ.

Mặc Nghiễn đao đã trở về với Diệp gia, sự thật về huyết án Diệp gia cũng được công bố, những oan hồn trong tòa nhà này sau hơn mười năm hôm nay đã có thể yên nghỉ.

Tế bái xong, Đông Phương Tình cùng Vân Nhi cầm nhang tới cắm trước mộ bia.

Đông Phương Tình nhìn nàng, đưa tay lấy khăn che mặt của nàng xuống, khoác tay lên vai nàng.

Thời điểm chỉ có hai người bọn họ, hắn không cho nàng che mặt, giữa hai người bọn họ một tầng khoảng cách mỏng như khăn che mặt đều không thể tồn tại.

“ Vân Nhi, chuyện của Kha Gia bảo đã xong. Ngày mai chúng ta sẽ lên đường trở về Vân Lưu Cung!”

“ Trở về Vân Lưu Cung?” nàng giương mắt nhìn hắn.

“Đúng!” hắn nắm tay của nàng, tản bộ trong trạch viện, cũng coi là nói lời từ biệt. “ Sau khi hồi cung, ta sẽ nhờ Thiên Cừu giải độc ở trong cơ thể nàng!”

“ Nếu như không được thì sao?”

“ Nhất định là giải được!” hắn khẳng định nhìn nàng “ Thiên Cừu y thuật cao minh, nếu như thật sự gặp phải độc hắn không giải được thì vẫn còn có Cung chủ!”

Nếu còn không giải được nữa, cuối cùng có thể tìm người của Đường Môn. Trong truyền thuyết Đường Môn có một vị cao nhân tuyệt thế, trong thiên hạ không có độc gì hắn không giải được, cũng không có loại độc nào hắn nghĩ ra mà không thể độc chết người.

Vân Thủy Tâm hạ mắt xuống, nàng nên đi sao?

Đông Phương Tình nhìn một cái là biết nàng đang do dự cái gì, hắn cười thở dài, nâng mặt nàng lên nhẹ nhàng vỗ về.

“ Vân Nhi, nàng là thê tử của ta, chúng ta đã bái đường đúng không? Nàng không tính sau mười năm lại cho vi phu ta một tờ hưu thư chứ?”

“ Chàng nói bậy gì đó!” nàng la nhẹ, rất muốn cười nhưng lại không muốn bị hắn chọc cười.

“ Cùng ta trở về Vân Lưu Cung!” hắn nhẹ nhàng dụ dỗ.

“ Nhưng mà…” nàng do dự cắn môi “ Người ở đó biết chàng có thê tử không?”

“ Biết!” coi như lúc đầu không biết, thì hôm qua sau khi hắn truyền tin trở về thì đảm bảo bây giờ trên dưới Vân Lưu Cung đã biết hết rồi.

“ Nhưng mà ta…” trong lòng nàng luôn có bất an.

“ Ở trên đời này, còn có chuyện gì khiến nàng không bỏ được sao?”

Chỉ có hắn!!! nàng liếc hắn một cái, coi như là trả lời.

Hắn hiểu được ý của nàng, lại hỏi tiếp: “ Nếu chỉ có ta là nàng nhớ thương, tại sao lại còn do dự?”

Nàng không phải do dự, mà là trải qua mười năm, bọn họ đều không còn như lúc trước, huống chi bộ dạng của nàng bây giờ…

Nếu như tương lai có một ngày hắn ghét bỏ nàng, nàng sẽ không thể chịu đựng nổi, nàng sẽ tan nát cõi lòng mà chết.

“ Vân Nhi, cùng ta trở về đi! Thật ra thì ta có thể trực tiếp dẫn nàng đi, nếu như nàng không chịu ta có thể bỏ thuốc mê nàng, chờ nàng tỉnh lại thì chúng ta đã tới Vân Lưu Cung rồi. Nhưng mà ta không muốn làm như vậy! Ta hi vọng nàng có thể tình nguyện trở về cùng ta, làm thê tử của ta, ở bên ta cả đời! ta biết rõ trong lòng nàng có ta, đúng không?” hắn trầm nhẹ nói. Hắn biết cho dù đã chia cắt mười năm nhưng nàng vẫn còn luôn thương yêu hắn!!!

Nàng nhìn hắn hồi lâu, rốt cục cũng gật đầu một cái.

“ Ta cùng chàng trở về, nhưng chàng phải đáp ứng ta không được hạn chế hành động của ta!” nàng giao ước nói.

“ Được!” Mới là lạ!!!

Đông Phương Tình hiểu rất rõ nàng đáp ứng cùng hắn hồi cung giải độc, nhưng mà nàng vẫn chưa hoàn toàn bỏ đi ý định rời khỏi hắn.

Đừng mơ tưởng!!! một khi tới Vân Lưu Cung, hắn làm sao có thể để cho nàng dễ dàng rời bỏ hắn mà đi!!!

Vừa về tới tiệm thuốc Thanh Hoa, đỡ Vân Nhi xuống ngựa, Đông Phương Tình đã cảm thấy có cái gì không đúng. Kỳ quái, chuyện gì cũng đã giải quyết xong, làm sao hắn lại thấy có cảm giác kỳ lại trong lòng?

Chờ khi trở về hậu viện, Đông Phương Tình cũng biết được nguyên nhân.

“Đông Phương đại ca.” Thấy bọn họ trở lại, Phong Tranh lập tức chào đón.

“Thì ra là các ngươi.” Là Phong Tranh cùng Thu Hàn Tinh.

“ Vâng!” Phong Tranh hướng Vân Thủy Tâm đang mang khăn che mặt, cười yếu ớt gật đầu “ Đây nhất định là Vân cô nương rồi!”

“Vân Thủy Tâm.” Nàng chần chờ trả lời.

“ Ta là Phong Tranh, là một trong tứ tỳ của Vân Lưu Cung. Đông Phương đại ca coi như vừa là huynh trưởng của ta, vừa là sư phụ của ta!” Nàng tự giới thiệu xong, sau đó nói tiếp: “ Đây là vị hôn phu của ta, Thu Hàn Tinh!”

“ Vân cô nương!” dưới sự thúc giục của Phong Tranh, Thu Hàn Tinh nhanh chóng chào hỏi.

“ Thu công tử!” nàng hoàn lễ.

Tất cả mọi người chào hỏi xong, thì Phong Tranh nhìn về phía Đông Phương Tình nói:

“ Bàng quản sự đã đem tất cả mọi việc nói cho bọn muội biết rồi. Đông Phương đại ca, khi bắt đầu huynh nên nói cho muội và Hàn Tinh biết, như vậy ít nhất chúng ta còn có thể giúp huynh một tay!” Vậy mà Đông Phương Tình lại chỉ nhờ bọn họ truyền mệnh lệnh, sau đó muốn bọn họ đi du ngoạn cho thật vui, thật là xa cách!!!

“ rất nhiều việc đã an bài xong, đây cũng không phải vấn đề khó khăn, không cần muội và Hàn Tinh ra tay. Hai người mới tân hôn, nên ở riêng vui vẻ mới tốt!” Đông Phương Tình cười cười nói. Về phần những âm mưu tính toán kia thì thật sự không thích hợp với hai người đang mật ngọt tân hôn.

“ Đông Phương đại ca, huynh thật là quá khách khí!” Phong Tranh lắc đầu nói.

Khi nàng gặp nguy hiểm và gặp vấn đề khó khăn, Đông Phương đại ca liền không nói hai lời thay nàng gánh vác, vậy mà lần này Đông Phương đại ca có chuyện nàng lại không thể kịp thời giúp đỡ, còn chạy đi du ngoạn, điều này làm cho nàng rất đau lòng!

“ Hàn Tinh?” Đông Phương Tình cười cười nhìn về phía Thu Hàn Tinh, thê tử đau lòng, làm trượng phu phải có trách nhiệm an ủi một chút!

“ Tranh nhi, nàng có phần tâm này Đông Phương đại ca sẽ hiểu được. Đông Phương có năng lực xử lý tốt chuyện của mình, nàng nên tin tưởng hắn!” Thu Hàn Tinh tiến lên ôm lấy tiểu thê tử của mình “ lại nói, nếu thật cần chúng ta giúp một tay thì nhất định Đông Phương sẽ không quên chúng ta!” nếu như tình huống nguy cấp cần tới bọn hắn thì Đông Phương đã sớm nhờ rồi. Đông Phương Tình chưa bao giờ làm chuyện mà mình không nắm chắc!!!

“ Được rồi!” nàng chỉ có thể chấp nhận vậy.

“ Được rồi, ngày mai chúng ta phải trở về cung, không bằng tối hôm nay chúng ta làm một bàn thức ăn, bốn người chúng ta ăn cơm chung nói chuyện một chút?” Hàn Tinh đề nghị. Thuận tiện có thể làm quen một chút cô gái mà khiến cho Đông Phương Tình nhớ nửa đời, yêu không dời.

“ Được!” Phong Tranh lập tức gật đầu một cái, nhìn về phía Đông Phương Tình và Vân Thủy Tâm “chúng ta hẹn Giờ dậu gặp trong thạch đình ở hậu viện, hai người nhất định phải tới nha!”

Vân Thủy Tâm chợt run sợ.

“ ta cùng Vân Nhi nhất định sẽ tới!” Ôm Vân Thủy Tâm, Đông Phương Tình khẳng định nói.

***

Cùng nhau dùng cơm, có nghĩa là nàng phải bỏ khăn che mặt xuống, Đông Phương Tình có thể không để ý tới mặt của nàng, nhưng… còn người khác thì sao?

Vân Thủy Tâm chính là lo lắng việc này, nàng đã gặp qua quá nhiều người khinh bỉ khuôn mặt của nàng, có người mặc dù không để ý nhưng nàng vẫn không thể nào chịu đựng được sự thương hại đồng tình trong mắt người khác!

Sự thật chứng minh là nàng đã quá lo lắng!

Dưới sự cưỡng ép của Đông Phương Tình, nàng không thể từ chối, phải đi tới thạch đình cùng ăn tối.

Vừa thấy được mặt của nàng, Phong Tranh và Hàn Tinh cũng không có bất kỳ kinh ngạc nào, kỳ quái hơn chính là biểu hiện của bọn họ giống như nàng chỉ là người bình thường, mặt nàng tuyệt đối không dọa người!!!

Nếu như đây là do lực ảnh hưởng của Đông Phương Tình, như vậy nàng nên cảm động hay là khổ sở?

“ Nàng lại đang suy nghĩ lung tung.” Dùng xong bữa tối, Đông Phương Tình dắt tay nàng về phòng, nhìn nàng vẻ cưng chiều nói.

Ánh mắt của nàng lúc ảm đạm, lúc sáng rực! Vẻ mặt lúc cao hứng, lúc chần chờ! Hắn có thể nhìn thấy được nàng lại đang suy nghĩ một ít chuyện lung tung lộn xộn.

“ Bọn họ… đối với khuôn mặt của ta cũng không hề kinh ngạc!” nàng chần chờ rồi thành thật nói.

“ Chuyện này ta đã nói cho bọn họ biết trước, nhưng chân chính nhìn thấy nàng Tranh Nhi rất thương tâm!” ở thời điểm nàng không chú ý, Phong Tranh đã nói với hắn.

“Nàng…nàng rất đẹp.” Đây là lời nói thật lòng.

Phong Tranh thanh lệ động lòng người, Thu Hàn Tinh tiêu sái tuấn dật, hai người đứng chung một chỗ, tựa như là trời sanh một đôi . Phong Tranh dịu dàng lại kiềm chế được Hàn Tinh ngỗ ngược, khiến hắn lại cam tâm tình nguyện ở bên nàng, bảo hộ nàng, không còn lông bông nữa.

“ Tứ tỳ thủ hạ của cung chủ đều rất đẹp, Phong Tranh mềm mại, Lôi Quyết linh hoạt, Thủy Nguyệt yêu kiều, Diễm Kha quyến rũ. Võ công của bốn người bọn họ là do ta cùng với ba vị đường chủ khác dạy dỗ, cho nên quan hệ của tứ tỳ và bốn vị đường chủ rất thân thiết. Tứ tỳ đều là hoa đã có chủ, chờ khi trở về trong cung, nàng sẽ có cơ hội nhìn thấy những người khác!”

Hắn cười điểm điểm môi nàng, biết nàng đang suy nghĩ gì. Nếu như hắn thật sự tham sắc, như vậy không cần nói tới những cô gái bên ngoài cung, chỉ cần tứ tỳ ở trong cung cũng liền đủ khiến nam nhân động lòng rồi!”

“ Phong Tranh biết võ công?” Nàng có chút kinh ngạc. Phong Tranh bề ngoài mảnh khảnh nhu nhược không có vẻ gì là có thể đánh nhau nha!

“ Biết, hơn nữa võ công của Tranh nhi cũng không kém, tuyệt học lợi hại nhất của nàng là dùng âm thanh đàn tranh đả thương người!” Tứ tỳ cũng không phải là tỳ nữ bình thường, khi cần thiết bọn họ có thể đảm đương vị trí hộ vệ.

“Đây cũng là do chàng dạy hay sao?”

“Đúng vậy!” Đông Phương Tình gật đầu một cái “ Sau khi ta tới Vân Lưu Cung, đã được dạy rất nhiều võ công. Người ngoài cho rằng đường chủ Thanh Long đường lợi hại nhất là đao pháp, nhưng kỳ thật cái ta am hiểu nhất là tuyệt học dùng âm luật để giết người!” Bốn đường chủ đứng đầu đều có võ công tuyệt học riêng, nhưng đối với các loại võ công khác đều có am hiểu, đây là năng lực mà người đứng đầu một đường cần phải có!

Vân Thủy Tâm cúi đầu giấu đi sự kinh ngạc.

Biết càng nhiều về chuyện ở Vân Lưu Cung, nàng lại càng phát hiện khoảng cách của nàng và hắn càng xa xôi. Hắn tựa như ngôi sao trên bầu trời không chạm vào được, mà nàng chỉ là một người bình thường chỉ có thể đứng đó ngắm nhìn!

“ Không cần biết là nàng đang suy nghĩ cái gì, ta không thích biểu tình trên mặt nàng!”

Đông Phương Tình mất hứng nhìn nàng chằm chằm “ không cho phép nàng nghĩ muốn rời khỏi ta!”

Vân Thủy Tâm nhẹ nhàng mở to mắt, đôi tay chần chờ phủ lên khuôn mặt của hắn.

“ Mặc Nghiễn ca ca, chàng thật là lợi hại, thật giống như ta có đuổi theo như thế nào đi nữa cũng không đuổi kịp chàng!” sâu kín trong mắt nàng giống như ẩn chứa ngàn vạn tâm sự.

“ Nàng không cần phải đuổi theo, bởi vì ta luôn ở bên cạnh nàng!” hắn cầm tay của nàng, áp vào mặt mình, giọng nói dịu dàng thở dài nói: “ Vân Nhi, trong đầu nhỏ của nàng tại sao lại có nhiều suy nghĩ lung tung như vậy? Thân phận, vẻ bề ngoài, địa vị thật sự quan trọng tới như vậy sao?”

Rất quan trọng. Bởi vì… nàng không có gì cả.

Hắn có thể không quan tâm, nhưng mà nàng không thể. Bởi vì… nàng không có dũng khí đứng ở trước mặt rất nhiều người, làm ra vẻ mình không có khiếm khuyết gì ngẩng cao đầu ưỡn ngực.

Nhưng mà những thứ này hắn không hề coi là quan trọng. Hắn biết băn khoăn của nàng, lại không thể hiểu, cho nên cái gì nàng cũng không thể nói.

“ Vậy trong mắt chàng cái gì mới quan trọng?” nàng cố gắng nhẹ nhàng buông lỏng vẻ mặt nói.

“ Nàng!” hắn cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào nàng “ Chỉ có nàng mới quan trọng, nàng là vợ của ta, là nữ nhân duy nhất ta yêu!”

Tim nàng run lên!

“ Nhưng mà ta biến dạng rồi, lại không dịu dàng, không đáng yêu, cũng không phải Vân Thủy Tâm ngây thơ không biết buồn khi xưa, làm sao chàng còn có thể…”

“ Yêu ta như vậy?” nàng rất rõ ràng mình đã thay đổi, có lúc nàng nghĩ tới mình trước kia nàng đều cảm thấy sợ hãi, tại sao trước kia nàng lại có thể được hạnh phúc vui vẻ tới như vậy?

“ là ta không thể bảo vệ nàng thật tốt, mới làm hại nàng chịu khổ! Nàng chịu khổ, ta chỉ biết đau lòng nàng, làm sao có thể không yêu nàng?” hắn cười khẽ, yêu thương nói.

“ Vậy còn nàng? Ta cũng đã thay đổi. Đối với kẻ thù, ta ra tay ngoan độc. Đối với việc đời, ta đối đãi lạnh lùng. Có thể trầm ổn xử sự là bởi vì ta không quan tâm. Ta trở nên vô tình, cũng không còn là Mặc Nghiễn ca ca đơn giản của nàng trước kia, nàng còn có thể yêu ta sao?”

Hắn của bây giờ hoàn toàn là người giang hồ. Nếu như cần thiết hắn có thể giết người không chớp mắt, có lẽ tàn nhẫn còn hơn một đao phủ!!!

“ Trong lòng ta, chàng vĩnh viễn là Mặc Nghiễn ca ca của ta!” nàng khàn khàn nói “ Cũng là … nam nhân duy nhất ta yêu!”

“ Như vậy đủ rồi!” hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, nàng nhắm mắt lại, khẽ thở dài sau đó thuận theo tiếp nhận nụ hôn của hắn.

Đông Phương Tình hôn rất dịu dàng, nhưng không có hôn sâu, một lát sau hắn ngẩng mặt lên mang theo một nụ cười thỏa mãn.

“ Vân Nhi, đây là lần đầu tiên từ khi chúng ta gặp lại nàng ngoan ngoãn ở trong lòng ta như vậy!” một chút cũng không kháng cự sự thân mật của hắn.

Nàng thẹn thùng cúi mặt xuống.

“ Mặc Nghiễn ca ca,nếu như chúng ta không gặp những chuyện như vậy, thuận lợi thành vợ thành chồng, thì bây giờ chúng ta sẽ ra sao?”

“ Ừ…Sẽ có mấy đứa con, ta vội vàng lo công việc sổ sách, xử lý công việc trong trang, còn nàng… thì thay ta sanh con, nuôi con, thuận tiện gây sự!” hắn suy nghĩ một chút xong trả lời.

“ Gây sự?” Dầu gì nàng cũng là trang chủ phu nhân, cũng sẽ lớn lên, sẽ không phải luôn vĩnh viễn là một tiểu cô nương nha! Hắn thật không có lòng tin với sự trưởng thành của nàng nha!!!

“ Bởi vì ta tình nguyện nàng vĩnh viễn gây sự, sẽ làm nũng, sẽ tìm chuyện cho ta giải quyết, để cho ta mỗi ngày đều vui vẻ cười thật tươi!” hắn thương tiếc nhìn nàng, một chút cũng không hy vọng nàng hiểu được những chuyện bi thương này. Tất cả là vì Kha Độ Phi!!! Lúc này Đông Phương Tình lại suy nghĩ chỉ để cho Kha Độ Phi chịu sự xử lý của pháp luật có phải là quá tiện nghi cho hắn không?

“Mặc Nghiễn ca ca!” Nàng tiến sát vào trong ngực hắn, lại muốn khóc.

“Vân nhi, không cần nghĩ rời khỏi ta được không?” Hắn ôm nàng, lần nữa yêu cầu nàng.

“ Mặc Nghiễn ca ca, nếu như mà chúng ta là vợ chồng, vậy đêm tân hôn chúng ta đã muộn mười năm, chàng có thể bây giờ đền bù cho ta không?” nàng không trả lời vấn đề của hắn, mà ngược lại áp mặt vào ngực hắn, hỏi vấn đề khác.

“ Nghe giọng nói của nàng thì giống như là ta nợ nàng!” Đông Phương Tình dở khóc dở cười nói. Nhưng mà không thể phủ nhận nghĩ tới đêm tân hôn của bọn họ, hắn cũng chỉ là một nam nhân bình thường, hắn có thể cự tuyệt mỹ nữ tuyệt thế, nhưng duy nhất không thể kháng cự chính là nữ nhân hắn yêu thương!

“ Là chàng thiếu ta nha!” nàng đương nhiên nói.

“ Vân Nhi, là nàng đang nghiêm túc hay chỉ là muốn khảo nghiệm sự tự chủ của ta?” hắn rất nghiêm túc hỏi.

“ Vậy còn chàng? Chàng thật sự là nguyện ý coi ta là vợ chàng, hay chẳng qua chỉ là muốn an ủi ta?” nàng đè xuống e lệ, lấy giống điệu nghiêm túc giống hắn hỏi lại hắn.

“ nàng vẫn là thê tử của ta, tuyệt đối không bao giờ thay đổi!” hắn cau mày, lời này hắn đã nói rất nhiều lần rồi, đừng có nói với hắn là nàng vẫn không tin hắn nha!!!

“Vậy. . . . . . Chàng còn chờ cái gì?” Nàng thẹn thùng cúi đầu tránh ánh mắt hắn, bắt đầu nói lảng sang chuyện khác “ Trừ phi… chàng là không muốn…”

“ Không cho nói tiếp!” hắn nhanh chóng che lại miệng nàng, không cho phép nàng nói nữa.

Nàng dịu dàng ôm lấy cổ hắn.

“ Mặc Nghiễn ca ca, chú rể phải ôm tân nương vào phòng!” nàng nói.

“ Có loại tập tục này nữa sao?” hắn vừa hỏi vừa ôm nàng lên.

Nàng thật sự là quá gầy, hắn không hài lòng thầm nghĩ. Chờ sau khi hồi cung nhất định phải nhờ Thiên Cừu kê đơn thuốc,giúp nàng bồi bổ nhiều một chút.

“ Không biết, ta chỉ muốn chàng ôm ta!” nàng nhíu nhíu mũi nói “ Mặc Nghiễn ca ca?”

“ Ừ?”

“ Thân thể của ta… sẽ không đẹp mắt!” giọng nói nàng càng lúc càng thấp. Nàng muốn làm thê tử của hắn, đột nhiên thật sự rất muốn.

Khi hắn đảm bảo hắn chỉ yêu mình nàng, nàng thật sự rất muốn được một lần làm thê tử thật sự của hắn.

“ Chờ ta kiểm tra xong rồi sẽ nói, được không?” hắn khẽ cười, cất bước đi vào trong phòng!”

Hắn đương nhiên biết nàng đang nói cái gì. Khi hắn giúp nàng trị thương, hắn đã nhìn qua vết thương trên người nàng, hắn cũng nghĩ còn có nhiều hơn, nhưng lúc ấy hắn chỉ cố thay nàng trị thương, cũng không có kiểm tra kỹ hơn.

Vào phòng, đi về phía giường, ngọn đèn trên bàn lóe lên! Hắn đặt nàng lên giường, trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt chăm chú thâm tình.

“ Tắt đèn đi, được không?” nàng thì thầm. không biết là thẹn thùng, hay là khẩn trương mà thân thể của nàng bắt đầu nóng lên.

“ Không!” hắn khẽ cười lắc đầu, bỏ rèm che xuống, che bớt ánh đèn, nhưng ánh sáng vẫn đủ để hắn nhìn rõ nàng.

Nàng ảo nảo liếc hắn một cái, rủ mắt xuống không thèm nhìn hắn nữa.

Đông Phương Tình dịu dàng nằm ở bên nàng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn mặt nàng, từ từ đi xuống eo lưng nàng, bắt đầu cởi đai lưng của nàng.

“ Vân Nhi!” Tay cởi y phục của nàng, nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn nàng, một cái cũng không hề chớp mắt “ Không cần nghĩ tới chỉ cần một đêm vợ chồng với ta, sau tối nay liền bắt đầu chuẩn bị chạy trốn ta! Ta không cho phép, nàng có nghe rõ không?”

Nàng cong môi lên, liếc hắn một cái.

Nàng thật sự có loại ý nghĩ này, nghĩ muốn có một đêm thật sự chân chính làm vợ hắn, để khi phải rời đi nàng sẽ không phải hối tiếc, vậy mà hắn lại nhìn thấu nàng.

“ Vợ chồng nên là chuyện cả đời!” hắn cúi đầu hôn nàng, vừa hôn vừa cởi mở quần áo trên người nàng “ năm đó bái đường, chính là một đời một kiếp, không xa không rời, ta chỉ nhận định một thê tử, chính là Vân Thủy Tâm. Nếu như nàng không chịu theo ta cả đời, như vậy thì ta sẽ liền cô độc cả đời!”

“ Mặc Nghiễn ca ca…” nàng rung động khẽ ôm hắn, nàng không hề phản đối nụ hôn của hắn nữa, dựa vào bản năng và sự hướng dẫn của hắn, nàng bắt đầu đáp trả hắn.

Nàng chưa từng hoài nghi tình yêu của hắn với nàng,nàng rất muốn đáp ứng hắn, hai người sẽ không bao giờ tách ra, nhưng mỗi lần nghĩ tới khuôn mặt của mình, nàng không có cách nào quyết định.

Thương yêu hắn, thì phải cho hắn thứ tốt nhất. Nàng không dám chiếm cứ tình yêu của hắn không buông ra, làm cho hắn mất đi cơ hội tìm được một cô gái tốt đẹp hơn.

“ Vân Nhi, không cần rời xa ta…” cởi ra quần áo của mình, vẻ tinh tráng của hắn nổi bật trên sự yếu mềm của nàng.

“ Mặc Nghiễn ca ca…” Cuối cùng, nàng vẫn không có cam kết.

Nàng khóc, ở trong tình yêu nồng đậm, ở trong lòng hắn, nàng không cần lo lắng cho tương lai…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play