“Kha gia bảo có đuổi theo không?” Ba ngày sau, Đông Phương Tình cuối
cùng cũng rời khỏi gian phòng kia, rãnh rỗi hỏi về chuyện của đêm đó.
“ Có, nhưng đường chủ cũng không có để lại đầu mối cho bọn họ tìm,
bọn họ cũng không dám tùy ý xông loạn vào nhà dân, trước khi trời sáng
bọn họ liền trở về Kha Gia Bảo. Hôm sau, Kha Gia Bảo treo giải thưởng
muốn bắt một cô nương khuôn mặt đầu sẹo tên gọi là “ Vân Nương”” quản sự tiệm thuốc trả lời.
Sau khi Vân Nhi bị thương, ý niệm đầu tiên của Đông Phương Tình chính là mang nàng tới tiệm thuốc để chữa thương, sau khi rời khỏi Kha Gia
Bảo hắn vẫn luôn ở tại nơi này.
Ba ngày qua, tình trạng của Vân Nhi mặc dù không nguy hiểm, nhưng mà
vẫn có xuất hiện tình huống nóng lạnh thất thường. Còn nữa, trong lúc
hôn mê bất tỉnh nàng không có cách nào uống thuốc được, Đông Phương Tình phải từng miếng từng miếng một đút cho nàng, chưa bao giờ để cho người
khác làm thay, cho đến khi vết thương của nàng đã chuyển biến tốt, không còn uống thuốc vào là ói ra nữa thì hắn mới bước ra khỏi phòng. Tuy
nhiên, ở trước cửa vẫn luôn có người coi chừng, để đề phòng bất kỳ tình
huống nào xảy ra cho nàng.
“ Dặn dò mọi người trong cửa hàng, không cho bất kỳ người nào tiết lộ tin tức nàng đang ở đây!”an nguy của Vân Nhi chính là chuyện mà hắn coi trọng nhất.
“ Vâng!” quản sự rất rõ nên làm mọi chuyện như thế nào.
“ Còn Kha Độ Phi thì sao?”
“ Hai ngày trước hắn trở về Kha Gia Bảo, biết tin có người xông vào
mật thất thì vô cùng tức giận, việc treo giải thưởng là do chính hắn hạ
lệnh, nói là Vân cô nương thân là người làm, lại có ý định trộm cắp, chỉ cần bắt được Vân cô nương đến Kha Gia Bảo, thì sẽ có thể lãnh năm mươi
lượng bạc!”
“ Còn mấy công việc buôn bán của Kha Gia Bảo thì sao?” Đông Phương Tình lại hỏi.
“ Về chuyện này, mười ngày trước đại tiểu thư đã tới thông báo!”
“Trước mắt thuộc hạ nhận được tin tức, là mã trường của Kha gia bảo
buôn bán khó khăn, mà việc kinh doanh áp tiêu đều bị chúng ta đoạt lấy,
mấy việc buôn bán lẻ tẻ khác như quán rượu, tiệm thuốc đều đã bị tổn
hại, chúng ta không cần động thủ bọn họ cũng sẽ không chống đỡ lâu
được!” Bốn tỳ nữ bên cạnh cung chủ Vân Lưu Cung đều được gọi là tiểu
thư, Phong Tranh lớn nhất, Lôi Quyết thứ hai, Thủy Nguyệt thứ ba, Diễm
Kha là nhỏ nhất.
“ Rất tốt!” Đông Phương Tình lạnh lùng cười: “ Tiếp tục thực hiện đi, ta muốn việc buôn bán ở Sơn Đông của Kha Gia Bảo không ngừng đi xuống. À, còn tình trạng của ba huynh đệ họ Vương ở Ngô Sơn trại thì sao?”
“ bọn họ rất tận tâm, cũng rất cẩn thận, đem toàn bộ tình trạng từ
đầu tới đuôi ở Ngô sơn trại báo cáo lại rõ ràng!” Bàng quản sự trả lời.
Cũng không có ai nghĩ tới, ba huynh đệ ở Nam Sơn ngày đó đùa giỡn với Kha Vô Song đã được đường chủ thu nhận, trở thành người nằm vùng ở Ngô Sơn trại.
“ Ừ!” Đông Phương Tình suy nghĩ một chút rồi nói: “ Bàng quản sự, sau khi mọi chuyện kết thúc, từ bên trong sản nghiệp chúng ta lấy được của
Kha Gia Bảo phân ra một khách sạn giao cho bọn họ, để cho bọn họ không
cần phải lưu lạc đầu đường nữa!” Kha gia Bảo lấy tiền tài quyền thế áp
đảo phá hư khách sạn nhỏ của bọn họ, như vậy thì cứ lấy một khách sạn
của Kha Gia Bảo đền cho bọn họ đi.
“ Thuộc hạ biết!” cũng coi như bọn họ may mắn, có chung kẻ địch với
đường chủ, cho nên đường chủ cũng thuận tay giúp bọn họ lấy lại công
đạo.
Bàng quản sự lại cung kính hỏi: “ Kha giao bảo và Ngô sơn trại vẫn
liên kết với nhau, hai nơi này hỗ trợ lẫn nhau, nếu như Kha Giao Bảo gặp chuyện không hay thì nguồn gốc của Ngô sơn trại cũng bị ảnh hưởng.
Trước mắt, những người làm việc cho Kha Gia Bảo và Ngô Sơn trại ước
chừng khoảng 120 người, đường chủ định sẽ làm gì?” phá hư công việc của
bọn họ thì đang thi hành, nhưng hắn không biết nên làm tới trình độ nào.
“ Ta muốn công việc của Kha Giao Bảo phải đi xuống, đến lúc đó Ngô
Sơn trại nhất định sẽ muốn cướp tiêu của chúng ta. Đầu tiên là để phá hư danh tiếng áp tiêu của chúng ta, thứ hai là để cho công việc áp tiêu
của Kha Gia Bảo lại được thuận lợi. Vào lúc này, nếu như sự câu kết của
Kha Gia Bảo và Ngô sơn trại bị bại lộ thì Kha Gia Bảo sẽ sụp đổ thảm
hại. Ta muốn lúc đó ngươi dẫn quan phủ đi tới diệt người của Ngô sơn
trại, khiến cho Ngô sơn trại biến mất trên đời này!”
“ Vậy còn Kha Gia Bảo thì sao?”
“ Kha Gia Bảo sẽ giao cho ta đối phó!” mạng của Kha Độ Phi, hắn sẽ lấy đi cùng ngày với Mặc Nghiễn Đao.
“Thuộc hạ hiểu rồi.”
“ Nhớ thường xuyên chú ý tới động tĩnh của Kha Gia Bảo và Ngô sơn trại!”
“Dạ, thuộc hạ cáo lui trước.”
“Ừ.” Bàng quản sự lui ra, Đông Phương Tình cũng đứng dậy đi về phía sau sương phòng.
Mười năm thù nhà, năm năm kế hoạch, nhiều năm hành tẩu giang hồ khiến cho hắn trui rèn cá tính trầm ổn, cho dù một khắc trước khi chuyện được hoàn thành hắn cũng vẫn duy trì cảm xúc tỉnh táo nhất!!!
Báo thù là chuyện cần làm, hơn nữa không cho phép thất bại, Kha Độ
Phi nhất định phải trả giá thật cao cho hành động huyết tẩy Diệp gia của hắn!!!
Mặc Nghiễn ca ca…
Trong cơn mơ, nàng lại được trở về với những ngày tốt đẹp nhất đời
nàng, thời gian hạnh phúc nhất trong sinh mệnh của nàng, mười năm ở bên
cạnh hắn!!!
Vậy mà… nàng không bao giờ trở về được nửa rồi!!!
Trên môi, giống như còn giữ lại nhiệt độ của hắn, trong mũi còn nghe được mùi hương của hắn… Mặc Nghiễn ca ca…
Nàng suy yếu hoảng hốt mở mắt ra.
Trong một nháy mắt, vẫn còn trong cơn mơ, nàng cho là mười năm lưu
lạc này của nàng chỉ là một giấc mộng, cho đến khi cảm giác đau nhức bên hông truyền tới, trí nhớ cũng chầm chậm khôi phục lại.
Nàng mở mắt nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện ra mình đang nằm trên giường, bên trong phòng bài biện đơn giản, không có trang trí dư thừa.
Đây là nơi nào? Tại sao nàng lại ở nơi này?
Nàng chống cùi chỏ muốn ngồi dậy, nhưng đau đớn bên hông khiến cho
nàng chậm lại, đợi khi nàng có thể ngồi dậy thì cái chăn trên người nàng trượt xuống, lúc này nàng mới phát hiện ra quần áo của mình xốc xếch.
“ Ôi!” nàng kinh ngạc hô nhỏ một tiếng, vội vàng kéo chăn lại, nhưng
lại nghĩ tới trong phòng ngoại trừ nàng không có ai cả, nàng lại yên tâm bỏ chăn xuống.
Áo ngoài của nàng không có, thắt lưng xộc xệch, áo trong chỉ khép hờ, nàng vừa lo vừa sợ trong lúc vô ý làm động vết thương khiến cho nàng
đau tới muốn rơi lệ.
Xoạt một tiếng, cửa phòng bị mở ra, nàng bị hù lập tức giơ tay kéo
chăn, kết quả do động tác quá nhanh khiến cho vết thương bị động đau
nhói.
“ Ô!” một giọt nước mắt đau đớn khẽ dâng lên trong hốc mắt nàng,đỏ ửng.
“ cẩn thận!” hắn bước nhanh tới, động tác nhẹ nhàng nhanh chóng đỡ
nàng nằm xuống, tránh động vết thương của nàng rồi nói: “ Đừng động
đậy!” hắn ra lệnh, sau đó kéo chăn nhìn xem vết thương của nàng.
“Ngươi. . . . . .” Nàng muốn ngăn cản.
“ Đừng động!” hắn lại ra lệnh. Xác định vết thương của nàng không sao, hắn mới nhìn nàng nói: “ nàng tỉnh rồi!”
Ánh mắt của hắn tràn đầy quan tâm cùng cảm giác nhẹ nhõm, khiến cho
nàng không thể tự chủ đem chăn đắp lên tới cằm, che đậy thân thể của
mình.
Xem hành động vừa rồi của hắn, thì nàng biết tên đầu sỏ khiến cho
quần áo nàng bị xộc xệch chính là hắn. Nàng nên xấu hổ hay là nên tức
giận đây? Nhưng mà… là do hắn giúp nàng trị thương nha!!!
Cắn cắn môi, do dự một hồi lâu, rốt cục nàng cũng mở miệng hỏi: “ Tại sao ta lại ở nơi này?”
Hắn không có trả lời vấn đề của nàng, chẳng qua là bưng chén nước,
lại gần bên môi nàng “ Uống một chút đi!” hôn mê ba ngày ba đêm, thanh
âm của nàng đã khàn cả đi.
Nàng thuận theo uống một ít, đang tính hỏi một lần nữa thì hắn đã trả lời:
“ còn nhớ chuyện nàng dò thám Kha Gia Bảo không? Nàng bị thương, ta
cứu nàng tới đây, chữa thương cho nàng, chăm sóc nàng. Nàng đã hôn mê ba ngày rồi!” vì muốn nàng thoải mái nghỉ ngơi, ngay ngày đầu tiên đưa
nàng về đây, hắn đã tháo búi tóc của nàng ra, lúc này tóc của nàng trải
dài trên vai, càng thêm vẻ yếu đuối, càng làm cho hắn quyến luyến.
“Ba ngày?” Như vậy, bọn họ chưa bắt được nàng? Nhưng là…không đúng.
“ không phải ngươi đã rời đi rồi sao? tại sao lại xuất hiện ở Kha Gia Bảo?”
“ Nàng cho rằng ta thật sự yên tâm để nàng một mình ở Kha Gia Bảo?” hắn mang giọng cưng chiều hỏi ngược lại nàng.
Thật may là đêm đó hắn không đi, nếu không thì nàng đã bị những người đó bắt, hơn nữa còn có thể… bị giết???
Nghĩ tới đây, sắc mặt của hắn trầm xuống.
“ tại sao nàng lại đi thăm dò mật thất? nàng muốn làm gì?”
“ Ta muốn đi…” Nàng chợt dừng lại, mở to mắt, lạnh lùng nói: “ ta muốn làm cái gì, không có liên quan tới ngươi!”
“Có liên quan.” Hắn ôn hòa nói, không còn kinh ngạc vì sự quật cường
của nàng. Những năm này lưu lạc một mình, nhất định nàng đã chịu nhiều
khổ sở “ nàng đi trộm Mặc Nghiễn đao, tại sao lại không có quan hệ với
ta?” hắn dùng tay khẽ chạm vào mặt nàng.
“Ngươi biết? !” Nàng né tránh đụng chạm của hắn, trừng mắt nhìn hắn.
“ Coi như là không biết, nhưng mấy ngày nay nghe nàng nói mớ thì đã biết!” hắn lại cười nói.
“ Ta nói mớ cái gì?” nàng bị hù dọa, sau đó liền liều mạng lắc đầu: “ Nói mớ bình thường là giả, ngươi đừng tin thật!” hậu quả của chuyện quá kích động chính là bị động vết thương, khiến cho nàng đau tới rơi lệ.
“ Đừng lộn xộn!” nàng nhướng mày, hắn lập tức giữ chặt bả vai nàng,
không cho nàng lộn xộn “ vết thương của nàng mới đắp thuốc, không thích
hợp cử động mạnh, có gì cứ từ từ nói, ta sẽ không có chạy mất!”
“ nói mớ là giả, ngươi không nên tin là thật!” nàng cố gắng nói.
“ Ta lại cảm thấy, những lời nói mớ mới là chân thật nhất!”
Hắn thật sâu nhìn nàng: “ Ít nhất là thành thật hơn so với nàng bây giờ!”
Nàng cắn môi dưới, ngậm chặt miệng không nói.
“ Vân Nhi…” hắn thở dài kêu, không biết nên làm gì với sự quật cường của nàng bây giờ.
Nàng nghi ngờ giương mắt nói: “ Tên của ta là Vân nương!”
“ Ta luôn gọi nàng là Vân Nhi!”
“ Ta không phải Vân Nhi!” nàng phủ nhận, không muốn trong lúc này lại nghe sự xưng hô này. Vân Nhi ngây thơ không biết buồn của quá khứ đã
sớm chết rồi, hiện tại còn sống chỉ có Vân Nương một thân hận thù.
Hắn không tranh luận với nàng, chẳng qua là kéo con búp bê vải trước ngực nàng ra, nàng lập tức đoạt lại.
Hắn cũng không giành với nàng, chỉ là không chớp mắt nhìn nàng: “ Tại sao lại không thừa nhận?”
“Thừa nhận cái gì?” Giọng nói của nàng cứng ngắc.
“ Nàng đã sớm nhận ra ta, đúng không?” hắn kéo một lọn tóc đen của nàng, cuộn ở trong ngón tay.
Nàng nằm, mà hắn giữ chặt ánh mắt trên mặt nàng, không khí nhất thời rất khó thở.
“Nhận ra. . . . . . Cái gì?” hô hấp của nàng cứng lại, hắn đột nhiên áp mặt sát vào nàng.
“ Ta là ai?” hắn thở dài, thổi hơi trên mặt nàng, nhiễu loạn hô hấp của nàng.
“ Diệp…” nàng bỗng dừng dừng lại, quay đầu sang nơi khác, né tránh cám dỗ của hắn “ Ta không biết!”
“ nói dối!” hắn êm ái nói, nhìn sâu vào mắt nàng “ nàng là Vân Nhi,
hơn nữa nàng biết ta là ai, nếu không khi lần đầu tiên ta gặp nàng thì
nàng đã không chạy trối chết như vậy!”
“ Ta mới không có… chạy trối chết!” nàng không muốn nhìn hắn, hắn cố
tình giữ chặt cằm của nàng, mặc dù không có làm nàng đau, nhưng mà cũng
không để cho nàng quay đi.
“ Nếu không thì tại sao vừa nhìn thấy ta liền bỏ chạy đi?”
“ Đó là bởi vì… ta không muốn để cho người khác nhìn thấy ta!”nàng
kéo tay hắn ra, cúi đầu xuống, kéo chăn muốn che kín mặt mình.
“ Không cần che!” hắn cầm tay của nàng, thanh âm trầm thấp mang theo
một sự an ủi “ trong ba ngày này, ta luôn coi chừng nàng, có nhắm mắt
lại ta vẫn thấy rõ nàng. Ta nói rồi, ở trước mặt ta, nàng không cần phải che giấu dung mạo của mình!”
“ Không có ai… thích nhìn thấy kẻ xấu xí đầy vết thương đáng sợ cả!”
nàng không nhịn được nghẹn ngào “ Ta không cần ngươi đồng tình với ta!”
“ Ta không có đồng tình, mà là đau lòng!” nàng không chịu thừa nhận
thân phận của mình, hắn cũng không cố ép nàng. Sau khi nhìn thấy những
vết thương trên người nàng, hắn không đành lòng lại làm cho nàng cảm
thấy khổ sở, có một số việc nàng sẽ phải thừa nhận, chỉ là không cần vội vã ngay lúc này mà thôi. Cho nên hắn lại hỏi ngược lại: “ Nói cho ta
biết, mặt của nàng tại sao lại bị thương?”
Nàng hạ mí mắt xuống, không nói lời nào.
“Vân nhi?”
“ Đừng gọi ta!” nàng vùi mặt vào trong chăn, muốn cuộn người lại trốn hắn, kết quả lại kéo đến vết thương, rốt cục nàng không nhịn được hai
mắt đẫm lệ, nức nở nghẹn ngào nói: “ Không cần hỏi, ta không biết, không biết… thật là đau!” nàng dứt khoát chôn mình trong chăn bật khóc.
“Vân nhi!”
Nàng khóc!
Đông Phương Tình hoảng sợ muốn kéo chăn ra, nhưng lại bị nàng giữ
chặt không thả, hắn không biết làm sao để dụ dỗ nàng, không thể làm gì
khác hơn là ôm chặt lấy nàng vào ngực.
“ Ngoan, Vân Nhi, đừng khóc, đừng khóc! Nàng không muốn trả lời, ta
sẽ không hỏi nữa!” nàng vừa mới tỉnh lại, hiện tại không phải là thời cơ tốt để truy hỏi chân tướng mọi việc. Hiện tại, Đông Phương Tình chỉ hy
vọng nàng đừng khóc nữa, để cho hắn kiểm tra vết thương của nàng.
Phát hiện âm thanh nức nở nghẹn ngào của nàng nhỏ dần, thân thể cũng
dần mềm ra, hắn êm ái đặt nàng chỉnh tề ở trên giường, kéo ra nhìn xem
vết thương.
Xé nứt rồi!!!
Hắn cau mày nhìn, nhanh chóng lấy thuốc bột đặt ở đầu giường đắp lên, lại đắp lên viên thuốc được đặc chế, che vết thương lại, bàn tay hắn
đặt ở trên vết thương đè ép lại, ngăn nàng không lộn xộn nữa.
Nàng khẽ giùng giằng nghĩ muốn che đậy thân thể mình lại.
“ Đừng cử động!” hắn nhìn nàng, phát hiện ra nàng đang xấu hổ không
biết làm sao, bởi vì vừa mới khóc xong, cho nên ngay cả hốc mắt, chóp
mũi để đỏ hồng. Hắn không tự chủ vẻ mặt mềm lại, trầm thấp cười: “ Đừng
thẹn thùng, thương thế của nàng là do ta trị liệu, hiện tại xấu hổ đã
không còn kịp nữa rồi!” Bởi vì… hắn đã sớm xem sạch rồi!!!
Nàng tức giận buồn bực trừng mắt nhìn hắn, kéo chăn che kín mặt mình, không thèm để ý tới hắn.
Tiếng cười của Đông Phương Tình lại càng trầm hơn.
Mặc dù cái gì nàng cũng không thừa nhận, cái gì cũng không chịu nói,
nhưng ít ra thì hiện nay nàng đang ở trước mặt hắn, có hắn chăm sóc, hắn sẽ không còn cần phải lo cho an nguy của nàng.
Mặc dù, nàng đã trở nên quật cường, nhưng rất nhiều cử chỉ của nàng
vẫn giống như năm đó. Ở trước mặt hắn, lạnh lùng của nàng không duy trì
được bao lâu, hắn tin tưởng sẽ có một ngày nàng sẽ thừa nhận hắn.
Hắn vẫn ngồi bên cạnh nàng, cho đến khi viên thuốc đắp trên vết
thương tan ra, nàng mệt mỏi tiếp tục ngủ, hắn mới đắp chăn lại cho nàng, khẽ thì thầm nói nhỏ…
“ Vân Nhi, ta không ép nàng, nhưng ta tin ta sẽ có thể khiến cho nàng thừa nhận. Hiện tại, nàng cứ an tâm dưỡng thương, những chuyện khác ta
sẽ xử lý!”
Môi hắn khẽ chạm vào trán nàng, rồi sau đó dời về phía môi nàng,
thương tiếc yêu thương khẽ hôn, sau đó, kéo rèm xuống, không để ánh sáng quấy rầy nàng nghỉ ngơi.
Hiện tại, chuyện quan trọng nhất chính là trị liệu tốt vết thương của nàng!!!
Thân phận của hắn bây giờ là gì?
Từ sau ngày đó nàng tỉnh dậy bị hắn chọc cho khóc, hắn không hề ép
nàng thừa nhận gì nữa, cũng không hỏi nàng thêm chuyện gì, chỉ là luôn
kiên trì gọi nàng là Vân Nhi, nàng có phản đối cũng không có hiệu quả.
Mỗi ngày, hình như là khi nàng tỉnh dậy là có thể nhìn thấy hắn. đổi
thuốc là do hắn tự mình đổi, không sai người khác. Thời điểm uống thuốc, hắn sẽ chuẩn bị một khối đường, sau khi uống thuốc đắng xong hắn sẽ đút nàng ăn kẹo, giống như là dụ dỗ tiểu hài tử vậy. Kế tiếp mỗi ngày ba
bữa cơm đều là hắn mang tới, hắn chuẩn bị, hắn cùng nàng ăn.
ở nơi này, nàng an tĩnh dưỡng thương, không chịu bất kỳ kẻ nào quấy rầy.
hắn nói nơi đây là bên trong hiệu thuốc Thanh Hoa, là nơi hắn tạm
thời cư trú, đợi khi nào thương thế của nàng tốt hơn, hắn sẽ mang nàng
về chỗ ở chân chính của hắn.
Mang nàng đi? Hắn nói rất thuận lợi.
Hắn không ngại dung mạo của nàng, cũng lấy hành động chứng minh, nếu
như hắn không luôn cư xử với nàng như bình thường, khiến cho nàng đôi
lúc quên đi thiếu xót của mình, thì tâm tình của nàng cũng không bình
tĩnh như vậy, thương thế cũng không tốt nhanh như vậy. NHưng mà, dung
mạo của nàng xấu xí, cũng là sự thực không thể thay đổi được.
Trải qua thời gian hắn tỉ mỉ điều dưỡng, thương thế của nàng đã tốt hơn 7, 8 phần, đây là lúc nàng nên rời đi.
Sáng sớm tỉnh lại, nàng liền mặc quần áo tử tế, cẩn thận không đụng
chạm vết thương, mặc xong quần áo, nàng lại lấy một chiếc khăn che hết
khuôn mặt của mình.
“ Vân Nhi!” hắn không gõ cửa, bưng đồ ăn sáng đi vào, nhìn vào trang
phục của nàng “ Nàng cũng đã chuẩn bị xong, như vậy dùng đồ ăn sáng xong chúng ta có thể lên đường!”
“ Lên đường?” nàng nghi ngờ nhìn hắn hỏi.
“ Ta thấy mấy ngày nay nàng luôn buồn bực, đại khái ở trong phòng
cũng chán rồi, cho nên ta quyết định dẫn nàng ra ngoài một chuyến giải
sầu!” hắn vừa múc cháo cho nàng vừa nói.
“ Ta không muốn đi giải sầu” nàng ngồi xuống, do dự, mới lấy khăn che mặt xuống “ Ta muốn rời đi!”
“ Nàng muốn đi đâu?” hắn không đổi sắc hỏi.
“ Chỉ là rời đi thôi!” rời khỏi hắn!!! nàng cúi mắt, nếu như tiếp tục đợi ở nơi này, nàng nhất định là không thể rời bỏ hắn được!
“ Vậy nàng đi đâu ta sẽ đi cùng nàng!” cứ quyết định như vậy đi.
“ Không được!” nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên “ Ngươi còn có chuyện
phải làm, có tiệm thuốc… cần quản lý, tại sao có thể nói đi là đi?”
“ Chuyện nơi này tự nhiên sẽ có người giải quyết, nàng không cần phải lo lắng. Dùng đồ ăn sáng trước rồi nói!” hắn gắp ít thức ăn nàng thích
bỏ vào chén cho nàng.
“ Ngươi không thể…” đi theo ta. Ba chữ còn lại còn chưa nói ra, hắn đã gắp một miếng dưa muối đút vào miệng của nàng.
“ Lúc ăn cơm phải chuyên tâm một chút!” hắn mỉm cười dụ dỗ nói, tiếp tục gắp thức ăn cho nàng.
“ Ngươi… ngươi…” nàng thật vất vả nuối xuống miếng dưa muối, suýt nữa bị sặc, nhưng hắn ngay cả 1 chút áy náy cũng không có, tiếp tục đút cho nàng.
Hắn hắn hắn, lúc nào thì hắn trở nên như vậy nha!!!
Đông Phương Tình vừa cười vừa nhìn vẻ mặt sửng sờ của nàng.
“ Vân Nhi, mau ăn đi, sau đó chúng ta còn muốn ra ngoài!” hắn cũng không muốn nàng bị đói bụng nha!
“ Chúng ta không có muốn ra ngoài!” nàng cải chính lại. Chỉ có nàng muốn rời đi mà thôi!!!
“ Chúng ta nhất định sẽ ra ngoài!” hắn khẳng định nói.
***
Kết quả thực sự chứng minh, nếu như Đông PHương Tình không đáp ứng thì nàng căn bản là không thể rời đi.
Bề ngoài xem ra là một tiệm thuốc bình thường, nhưng trên thực tế
trong ngoài đều là người của hắn, chỉ cần nàng bước ra khỏi cửa phòng
một bước thì lập tức sẽ có người chạy đi báo cáo cho hắn, sau đó thì
ngay cả cửa nàng cũng chưa có đi đến thì đã liền bị hắn mang lại về
trong phòng, chờ hắn có rãnh rỗi thì mới mang nàng ra ngoài.
Xấu xa! Đeo lên cái khăn che mặt nàng chỉ có thể trừng mắt mắng.
Nàng bị ôm lên ngựa, cùng Đông Phương Tình cưỡi ngựa ra khỏi thành,
hắn rất biết dùng tốc độ đi tới, hắn biết nàng với dạng tốc độ nào sẽ
không sợ, bởi vì trước kia hắn đã mang theo nàng đi cưỡi ngựa rất nhiều
lần.
Càng ở bên cạnh hắn, nàng có cảm giác mình không có cách nào rời khỏi hắn, nàng phải làm sao bây giờ?
Nhưng mà, bộ dáng của nàng hiện nay… làm sao có thể ở bên cạnh hắn?
Níu lấy áo hắn, nàng ngồi ở trước người hắn, cái trán áp vào lồng ngực của hắn, tâm tình cũng nhẹ nhàng bình tĩnh hơn.
“ Vân Nhi, chúng ta đã tới rồi!” Hắn ghìm chặt cương ngựa, cúi đầu nói nhỏ.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn về bốn phía…
Là Nam Sơn!!!
Hắn nhảy xuống ngựa, sau đó ôm nàng xuống, vỗ vỗ lưng ngựa cho nó tự
do hoạt động, còn hắn nắm tay nàng đi lên phía phế tích trên kia.
“ Nàng đã trở lại, đúng không?” nàng đứng bất động, hắn lại ôm lấy nàng tiếp tục đi.
Nàng cúi đầu không trả lời.
“ Vân Nhi, nàng hiểu rõ tính tình của ta, nàng lạnh lùng không thể
dọa được ta, cũng sẽ không thể khiến cho ta buông tay cho nàng đi!” hắn
rất rõ ràng nàng đang nghĩ cái gì.
“Ta không phải Vân nhi!” Nàng tức giận nói.
“ Biết tại sao ta lại gọi là Đông Phương Tình không?” hắn không cãi
cọ với nàng, đứng ở trên vách đá của Nam Sơn, nhận lấy gió gào thét thổi qua, hắn chỉ chăm chú nhìn nàng.
Nàng phòng bị nhìn lại hắn, trong lòng có chút dự cảm xấu.
“ Diệp Mặc Nghiễn, tên tự là Đông Phương!” hắn chậm rãi nói “ Diệp
gia là ở phía đông trung thổ, mà Diệp Mặc Nghiễn, cả đời chỉ thủ một
đoạn tình!!!
Nàng chấn động.
“ Vân Thủy Tâm, vĩnh viễn là thê tử duy nhất mà Diệp Mặc Nghiễn thừa
nhận. Nàng sinh là thê tử của hắn, nàng mất là âm hồn mà hắn bảo vệ.
Không cần biết nàng biến thành hình dạng gì, Diệp Mặc Nghiễn cũng sẽ yêu nàng, chỉ vì nàng là Vân Thủy Tâm!”
Môi nàng khẽ run, cúi đầu xuống, hốc mắt ửng hồng.
Hắn buông tay nàng ra, đi tới gần vách đá, gió thổi qua ống tay áo, thân ảnh của hắn như muốn theo gió bay đi.
Nàng lo sợ không yên ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào thân ảnh của hắn.
“ Mười năm trước, Diệp Mặc Nghiễn từ nơi này rơi xuống, Diệp Mặc
Nghiễn có thể chết, nhưng sẽ không quên Vân Thủy Tâm!” ngữ điệu bình
tĩnh của hắn làm nàng sợ, hắn nghĩ muốn làm gì nha???
“ Mười năm nay, Diệp Mặc Nghiễn không có khắc nào quên qua thê tử của hắn, tên có thể đổi, nhưng mà trí nhớ sẽ không có biến mất, quá mức yêu thì vĩnh viễn cũng không thể quên, không hiểu được từ bỏ hy vọng!”
Cảm giác chua sót dâng lên ở cổ, nước mắt viền quanh hốc mắt, nàng cắn chặt lấy môi, tim siết chặt lại đau đớn.
“ Không có bằng chứng là nàng đã chết, không có tin tức của nàng,
Diệp Mặc Nghiễn luôn tin rằng nàng còn sống. Đông Phương Tình tìm khắp
đại giang nam bắc, lại thất vọng, lại nản chí nhưng chưa bao giờ buông
tha!” hắn rốt cục quay đầu lại, nhìn nàng khẽ hỏi: “ Vân Nhi, nàng có
biết cảm giác nhớ nhung đó ra sao không? Không biết người mình yêu còn
sống hay đã chết, cả ngày cả đêm van xin lão thiên gia sẽ đáng thương
cho tình cảm cuồng dại của mình, để cho mình cùng người yêu có thể một
lần nữa gặp lại!”
“ Loại cảm giác đó có bao nhiêu tuyệt vọng, lại tình nguyện ôm một
tia hy vọng mong manh, chết cũng không buống, nàng có hiểu không?”
Nàng biết, nàng thật sự biết. Nàng cũng mỗi ngày trôi qua cầu nguyện
van xin, cho đến ngày đó gặp lại hắn, tránh khỏi hắn, nàng mỗi ngày mong nhớ sợ hãi, không biết phải làm thế nào.
“ Mười năm nay, nó là an ủi duy nhất của ta!” hắn rút ở trong ngực ra một con búp bê mặc trang phục tân nương “ Ta tin tưởng, ta nhất định sẽ tìm được tân nương của ta!”
“ Đừng nói …” nàng che miệng, lẩm bẩm lắc đầu.
“ Ta ngày đêm nhớ mong nàng, nhưng không có nghĩ tới, rốt cục ở thời
điểm hai ta được gặp nhau, nàng lại không thừa nhận ta!” hắn cắn răng
quay người qua phía khác “ Nếu như Vân Nhi không còn yêu ta, như vậy ta
giữ lại con búp bê này còn có ý nghĩa gì?” hắn nhắm mắt lại, cầm con búp bê trên tay hung hăng ném xuống vách đá!!!
“ Không được!” nàng kêu to xông về phía trước, đuổi theo con búp bê mà nhảy xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT