"Không nghĩ đến nam sinh từng châm chọc cô “Ngốc không để đâu cho hết” ấy có ngày lại dịu dàng nói với cô: “Tiểu Nặc, đến bên anh.”"
Năm năm trôi qua, Giản Nặc vẫn luôn nhớ rõ vẻ mặt của Cốc Trì lúc đó, đôi mắt đen như mực thoáng lay động một ánh nhìn ác cảm mạnh mẽ dưới hàng mi dày, lời nói buông ra lại càng làm cho cô cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Khi cô chật vật đứng lên muốn đỡ anh dậy, Cốc Trì bình tĩnh tránh bàn tay đang vươn ra của cô, trước bao ánh mắt chăm chú của mọi người, anh từ từ đứng dậy, thậm chí còn không thèm phủi bụi bẩn trên người, lập tức đi về phía cửa, khi lướt qua Giản Nặc còn tinh ý nghe được câu châm chọc lạnh lùng của anh: “Ngốc không để đâu cho hết.”
Chỉ có mấy chữ này, khiến cho Giản Nặc hoàn toàn nhớ rõ anh, kẻ bí ẩn nhất trong truyền thuyết, vui buồn không biểu hiện ra ngoài, học hai văn bằng song song Tài chính quốc tế và Luật kinh tế – Cốc Trì.
Lòng hiếu kì của Giản Nặc cũng không nhiều, bấy nhiêu tin tức đó về Cốc Trì, đều là Bộ Ôn Nhu sau này nói cho cô biết.
“Hiện giờ sinh viên trong trường học đều mong được nhìn thấy cậu đối đãi thế nào với Cốc Trì.” Bộ Ôn Nhu cắn quá táo, nhẹ nhàng buông một câu nói chẳng ăn nhập gì, lại thấy vẻ mặt Giản Nặc như chuyện không liên quan đến mình còn nói thêm, “Nghe nói hôm đó Cốc Trì phải đến phòng y tế, không biết có phải cổ tay bị tím bầm hay không?”.
Giản Nặc nhướng mày, nhìn cô: “Cổ tay bị tím bầm?”. Ngày đó nhìn anh ta không có gì không ổn, dáng vẻ không hề giống người bị thương chút nào mà.
“Có lẽ là gãy xương.” Vẻ mặt Bộ Ôn Nhu càng thêm nghiêm trọng, làm vẻ suy nghĩ rồi nói: “Bởi vì hai này nay anh ta không đi học.”
Giản Nặc ngẩn người: “Làm sao cậu biết?”.
“Chỉ có cậu không biết thôi đấy.” Bộ Ôn Nhu bất lực trợn trắng mắt, chưa kịp nói thêm ‘sinh viên trong trường đều rất quan tâm xem hai người cậu sau buổi tiếp xúc đầy “kịch tính” ở thư viện đó sẽ phát triển như thế nào’, người đã bị Giản Nặc kéo mạnh đứng lên, “Thôi nào, đi, đến ký túc xá của anh ta xem thế nào.”
“Chưa chắc anh ta đã ở đó.” Bộ Ôn Nhu bỗng nhiên nhăn nhó, “Mà tớ cũng không biết kí túc xá của anh ta.”
Lại có chuyện cô nàng này không biết sao? Giản Nặc mở miệng nói, “Cậu không biết thì ai biết đây.”
…
Giản Nặc và Bộ Ôn Nhu đi đến trước cửa ký túc xá của Cốc Trì, cô nhẹ nhàng gõ hai tiếng, đợi bên trong vọng ra tiếng nói nhỏ, “Mời vào”, sau đó vội vàng đẩy cửa ra rồi từ từ bước vào.
Trong phòng ngoài Cốc Trì còn có hai nam sinh nữa, một người có khuôn mặt vuông chữ điền, dáng người rất khôi ngô, chính là Diệp Ưu Lý, một người khác có đường nét nhu hòa tuấn tú, đôi mắt luôn tràn đầy ý cười, đó là Lạc Nghệ Hằng.
Giản Nặc nhẹ nhàng gật đầu lịch sự xem như chào hỏi, sau đó lập tức nhìn về phía Cốc Trì đang ngồi bên giường, laptop đặt trên đùi, ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím, ngẩng đầu quét mắt nhìn về phía cô, đôi mày rậm nhíu chặt lại, ánh mắt lại trở về tập trung trên màn hình, hờ hững hỏi: “Có việc gì không?”.
Giản Nặc theo dõi từng hành động tự nhiên của cổ tay anh ta, bất giác hỏi: “Tay anh không sao chứ?”.
“Chỉ trật khớp mà thôi.” Buông một câu hoàn toàn vô nghĩa với cô, Cốc Trì cũng lười giải thích thêm. Kỳ thực khi ngã xuống dưới đất, tay trái anh theo bản năng muốn chống xuống đỡ cơ thể, nhưng dưới tình thế cấp bách mọi nỗ lực đều không đạt được, hơn thế đột nhiên nhận trọng lượng hai người, bất ngờ đến nỗi cánh tay bị trật khớp.
“Chỉ trật khớp thôi?” Giản Nặc giờ mới phản ứng lại, xúc động đến mực muốn bóp chết Bộ Ôn Nhu ngay.
“Chẳng lẽ cô muốn tôi bị gãy xương sao?”. Lời nói mang theo vẻ hờn giận, âm lượng vô thức nhấn cao hơn.
“Vậy sao hai ngày nay anh không đi học?”. Giản Nặc thấy khó hiểu.
“Cái này không phải phạm vi quản thúc của cô.” Vẻ mặt Cốc Trì lạnh nhạt, lạnh nhạt giống như nham thạch, nhẹ nhàng mở miệng hạ lệnh đuổi khách, “Không có việc gì nữa, mời bạn học Giản Đơn.” Trong trường học đồn ầm lên vụ việc cô ngã vào người anh ta, Cốc Trì đương nhiên biết tên của cô, vậy mà sao còn cố ý gọi thành Giản Đơn, thật lâu sau này Giản Nặc mới biết được. Cốc Trì nói dáng vẻ đơn thuần của cô khiến cho người ta như cảm nhận thấy một vẻ đơn giản mộc mạc.
Không nghĩ đến lại hại người ta bị trật khớp thế này, Giản Nặc có chút áy náy, rất thật lòng nói, “Thật ngại quá, hôm đó thực sự không phải cố ý. Tôi xin lỗi.” Nói xong xoay người rời khỏi ký túc xá, đến lúc sắp khuất khỏi cánh cửa, cô lại thò đầu vào cửa, kiên nhẫn sửa lại cho đúng, “Không phải Giản Đơn, mà là Giản Nặc. Giản trong đơn giản, Nặc trong một lời nói đáng giá ngàn vàng.”
Nhận được ánh mắt sắc bén đầy rét lạnh của Cốc Trì, cô nhẹ nhàng rụt đầu khỏi cửa, im lặng rời đi.
Quen biết tràn đầy thú vị, nhưng việc phát triển sau đó lại thoát ly khỏi quỹ đạo, bất kỳ ai cũng đều không ngờ, một con người lạnh lùng cao ngạo như Cốc Trì lại vô tình rung động trước một cô gái nhỏ bé ấy, nhớ lại lời nói của Lạc Nghệ Hằng năm đó, “Có lẽ, tình yêu của hai người vô ý bị mọi người thúc đẩy mà nảy nở, vốn vô tâm, kết quả loại ngoài dự đoán của mọi người, rất để tâm”.
Cốc Trì nghe vậy theo bản năng nhíu mày, “Nụ cười ấm áp của Tiểu Nặc khiến cho người ta không thể nhắm mắt làm ngơ. Muốn miễn dịch với cô ấy, quả là điều rất khó.” Hàng lông mày dần giãn ra, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ.
Giản Nặc cũng không nhớ rõ bắt từ khi nào đã thực sự quan tâm, càng không nghĩ đến nam sinh từng châm chọc cô “Ngốc không để đâu cho hết” ấy có ngày lại dịu dàng nói với cô: “Tiểu Nặc, đến bên anh.” Lúc cô ý thức được tình cảm của mình vô thức nảy nở, sau đó tích lũy qua thời gian, rồi lún sâu vào, gần như không thể bứt ra, cứ thế đến thời gian sau này không hiểu sao phải chia ly, cô dường như không thể chịu nổi.
Bộ Ôn Nhu nói: “Giản Nặc là người rất cố chấp, ngoài Cốc Trì, ai cũng không thể tiến vào trái tim của cô.”
Kết quả, như một lời tiên tri.
Mặc dù Cốc Trì ra đi không lời từ biệt, Giản Nặc vẫn thủy chung chờ đợi anh.
Cốc Trì ở trong lòng Giản Nặc quan trọng như thế nào, có lẽ chỉ có cô biết, mà có lẽ, Cốc Trì cũng biết.
Một khoảng thời gian dài sau khi Cốc Trì rời đi, Giản Nặc vẫn còn hay mất ngủ, thường xuyên nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được, mỗi khi nhắm mắt lại thấy hình ảnh anh nhíu mày trách cứ cô: “Giản Nặc, anh phát hiện em ngoài gây rắc rối ra thì không tìm ra được ưu điểm thứ hai. Em có thể yên tĩnh một chút, để cho anh bớt lo lắng được không?”.
Lời trách cứ ấm áp như vậy, khiến cho đáy lòng Giản Nặc dâng lên niềm ngọt ngào, Cốc Trì là người sống nội tâm, mỗi lời nói quan tâm, mỗi hành động ngọt ngào đều rất ít khi bộc lộ, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến tình cảm cô dành cho anh, Giản Nặc cũng chưa từng hối hận vì dành trọn trái tim mình cho anh.
Cô luôn tin tưởng tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, càng tin vào khoảng khắc tình yêu nảy nở từ cái nhìn đầu tiên. Một đêm năm đó, khi cô và Bộ Ôn Nhu ham chơi mà quên giờ trở về, còn đang loay hoay đứng ở cổng trường, Cốc Trì đột nhiên xuất hiện khiến cô vừa kinh ngạc vừa bất ngờ, cô nhìn anh đang thong thả thương lượng với bảo vệ, rồi vẻ mặt bình tĩnh đợi cô đi vào, lúc đến cửa ký túc xá cuối cùng anh cũng chịu mở miệng, “Ngủ sớm đi, sáng mai anh sẽ phạt em ở sân thể dục.” Nói xong anh cũng không thèm liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng cao gầy của anh càng lúc càng xa, khoảng khắc đó trái tim băng giá của Giản Nặc chính thức tan chảy. Mặc dù anh không hề giải thích một câu, nhưng cô có thể chắc chắn anh đang đợi cô. Đó là lần đầu tiên anh đợi cô, và bỗng nhiên cô trở thành bạn gái của anh chỉ sau một đêm.
Khi hai người họ bắt đầu xác định quan hệ yêu đương, sự quan tâm chăm sóc của anh cũng hòa lẫn với nhiều độc đoán, cũng không biết vì sao, càng như vậy Giản Nặc càng không thể bứt ra.
Trong trí nhớ, những ký ức ngọt ngào trôi lướt qua, im lặng không để lại một dấu vết, cho đến sau khi anh ra nước ngoài, bản thân cô cũng không biết mình đau khổ đến thế nào khi cứ đứng ở giữa sân thể dục mà đau khổ, cùng với khoảng thời gian chờ đợi mòn mỏi suốt bốn năm.
Giản Nặc không dám tiếp tục nhớ lại, cũng không muốn dung túng cho mình một lần nữa rơi vào đau khổ không cách nào kiềm chế được, cô mệt mỏi đặt lưng xuống sofa. Nửa ngủ nửa tỉnh trong một giấc mơ kỳ lạ, trong mơ ngoài một vùng rộng lớn màu xám thì không có gì cả. Cái kiểu yên tĩnh đến cùng cực này, đến mức dường như ngay cả hít thở cũng không thể kiểm soát được.
Sự yên tĩnh bốn phía trong giấc mơ khiến đáy lòng cô cảm thấy sợ hãi, cô nhíu chặt đôi mi thanh tú, vô thức thì thào một cái tên, khẽ khàng khóc thầm trong giấc mơ.
…
Vẫn như mọi đêm muộn, thành phố đắm chìm trong cái ồn ào náo nhiệt, cuối cùng xe Cốc Trì cũng đi vào đến bãi đỗ xe trong khu nhà Thiên niên kỷ.
Cởi dây an toàn, anh gục đầu vào vô lăng, như bị rút hết sức mạnh. Thật lâu sau đó, cảm xúc dần dịu đi, anh mới bước xuống xe, ấn nút thang máy lên văn phòng riêng của mình.
Mở cánh cửa gỗ, anh đi thẳng đến cửa sổ, im lặng đứng trước khung kính, ánh mắt sâu như biển, ánh lên vẻ khó hiểu, ở vị trí này nhìn ánh đèn neon lúc sáng lúc tối, có ảo giác như những đám mây đỏ hư thực lan khắp dân gian.
Cốc Trì đuổi theo trí nhớ vụn vặt của mình, ghép nối đầy đủ thành một quá khứ hoàn chỉnh, nhiều dư vị rồi tự mình nhấm nháp. Đáy mắt hiện lên một nỗi đau thương, tựa như hát một khúc ca bi thương, thì thầm kể ra sự thật tàn nhẫn không thể tha thứ.
Khẽ cụp mắt, ngăn cản tầm mắt nhìn vào hàng vạn ánh đèn bên ngoài, Cốc Trì thong thả đến trước bàn làm việc, mệt mỏi ngả mình trên chiếc ghế bành to, tiện tay lấy một điếu thuốc, sương khói lượn lờ trên không trung, đường nét góc cạnh của khuôn mặt càng phản chiếu rõ trên cửa kính thủy tinh.
Mọi u buồn từ từ trôi qua, kéo suy nghĩ tự do của Cốc Trì trở về hiện tại, anh tắt mẩu thuốc lá đang hút dở, khẽ day huyệt thái dương, đầu ngón tay mang mùi thuốc lá thản nhiên xua tan bao phiền muộn còn đọng lại trong lòng, nhìn màn hình điện thoại báo cuộc gọi đến, anh chần chừ giây lát rồi mới bắt máy.
“Còn chưa ngủ sao? Có quấy rầy anh nghỉ ngơi không?”. Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ trong trẻo.
“Không.” Cốc Trì trả lời ngắn gọn, sau đó hỏi cô, “Đã muộn thế này em gọi điện có việc gì sao?”.
Do dự một lúc, có vẻ như hạ quyết tâm rất lớn, bên kia quả quyết nói, “Vâng, có chút chuyện.”
Thật hiếm khi thấy cô ấy khó khăn mở miệng như vậy. Cốc Trì bật cười, “Nói đi.”
“Là chuyện của Thục Nhu. Thời gian trước cô ấy có về nước, còn sớm hơn anh vài ngày, ba cô ấy đã qua đời.” Dừng một chút, dường như đang cố tìm từ ngữ thích hợp, cô nói: “Anh có biết cuộc sống của cô ấy và dì Cảnh không, ba cô ấy chẳng bao giờ quan tâm đến mẹ con cô ấy…”
Cô còn chưa nói hết, Cốc Trì đã ngắt lời, “Là về chuyện bản di chúc sao?”.
“Làm sao anh biết được? Anh đã gặp Thục Nhu rồi à?”. Người phụ nữ kinh ngạc.
“Khi tòa xét xử anh đã ở đấy.” Cốc Trì không hề giấu diếm, vẻ mặt vẫn không hề thay đổi. “Nếu không có gì ngoài ý muốn, anh trai cô ấy sẽ trở thành người thừa kế tài sản lớn nhất.”
“Trì, anh hãy giúp cô ấy.” Người phụ nữ khẩn cần.
“Giúp thế nào?”. Cốc Trì nhíu mày, ngờ ngợ đoán được sự việc này cô cũng có liên quan, “Đừng nói với anh là em cũng tham dự vào chuyện này đấy.”
“Em không có.” Người phụ nữ thấp giọng biện giải, “Anh phải tin em.”
“Không có là tốt.” Cốc Trì lạnh lùng, giọng nói mang vẻ giận dữ.
“Hôm nay Thục Nhu gọi điện thoại cho em, nói anh cô ấy có khả năng sẽ kiện cô ấy, tổn thất tài sản cô ấy không lo, nhưng cô ấy không hề muốn ngồi tù. Trì, coi như là anh giúp em được không?”. Giọng nói của người phụ nữ hết sức mềm mại, vì Đan Thục Nhu mà cầu xin.
“Vụ án này có vẻ khó.” Nghĩ đến luật sư của anh trai Đan Thục Nhu là Giản Nặc, Cốc Trì càng cảm thấy đau đầu.
“Thục Nhu cũng biết việc cô ấy đã làm là sai, nhưng hối hận cũng không còn kịp rồi. Mà dựa vào cái gì anh trai cô ấy lại dễ dàng có được mọi thứ như vậy, cùng là con, vậy mà kết quả như vậy thật không công bằng, không ai có thể chấp nhận được.” Người phụ nữ từ tốn thuyết phục Cốc Trì, kiên nhẫn nói thêm, “Thục Nhu không đơn thuần là từ bỏ phần tài sản, mà còn những hai mươi năm tình thương của người cha.”
“Có rất nhiều chuyện không phải tất cả đều nói đến công bằng.” Cốc Trì trầm ngâm, thật lâu sau, cuối cùng cũng nhận lời, “Anh sẽ để mắt đến việc đó.”
“Cám ơn anh, Trì.” Tiếng người phụ nữ mang theo vẻ hờn dỗi, biết anh ấy nói như vậy là đồng ý rồi, thông minh không nên nói nhiều, cô khéo léo chuyển đề tài khác, hỏi anh, “Bao giờ thì anh về?”.
“Anh mới về nước còn chưa được nửa tháng.” Cốc Trì thở dài.
“Mới nửa tháng thôi à? Vậy mà đối với em lại cảm giác như đã lâu lắm rồi…”
Cuộc gọi kéo dài khoảng mười phút, cuối cùng Cốc Trì vẫn là người kiên nhẫn kết thúc trước.
Tắt điện thoại, Cáo Trì im lặng ngồi trong văn phòng mờ tối, đôi mắt mở sâu không thấy đáy.
End
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT