Editor & beta: June_duahau

Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Giản Nặc, tựa như muốn nhắn nhủ điều gì đó với cô, Lâm Tuyết Tâm ôn hòa nhìn đứa cháu gái nhỏ trước mặt mình, giọng nói trầm nhẹ, hỏi: "Nói cho dì biết, cậu ta đi bốn năm rồi, trong lòng con có oán trách cậu ta không?" Người đang nói chuyện lúc này với Giản Nặc chính là dì nhỏ của cô, em gái duy nhất của mẹ Giản - Lâm Tuyết Tâm.

Giản Nặc ngước mắt, chạm phải ánh mắt nhu hòa từ ái của Lâm Tuyết Tâm, đôi mắt trong veo chợt hiện lên chua xót chỉ trực trào nước mắt. Bốn năm Cốc Trì không có ở đây, chỉ có người dì này luôn yên lặng ở giúp cô chống đỡ. Cô vẫn còn nhớ lại quãng thời gian mình đặc biệt suy sút kia, dì nói cho cô biết: "Tiểu Nặc, trưởng thành chẳng phải là chuyện khiến cho người ta vui vẻ cỡ nào, nhưng dù có bị quật ngã chúng ta vẫn phải vượt qua những trận 'gió bão' đó để lớn lên. Chính những trải nghiệm đó sẽ khiến cho quá trình trưởng thành của chúng ta ít đau khổ hơn. Ít nhất đã từng yêu, so với bất cứ điều gì đều đáng được ăn mừng, không phải sao." Chính giọng nói yên bình mà ấm áp đó đã thổi bay những tang thương trong lòng cô những lúc khó khăn nhất.

Lúc đó Giản Nặc đã khóc, đem một bụng đầy ủy khuất hóa thành những giọt nước mắt, làm thấm ướt vạt áo của Lâm Tuyết Tâm. Thân là trưởng bổi bà không nói lời an ủi, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lên mái tóc mềm mại của Giản Nặc, cho đến khi cô khóc mệt rồi ngủ quên ở trong lòng bà.

Sau khi tỉnh lại, Giản Nặc thật sự phấn chấn lên, cô vùi đầu vào sách vở và bài tập, đem tất cả những bài học vì thời gian trước không cách nào tĩnh tâm học hành được trong khoảng thời gian ngắn bổ sung cho kịp, đến cuối kỳ thành tích của cô tốt đến mức khiến mọi người phải kinh ngạc. Trong lòng không tiếng động sinh ra một tín niệm chống đỡ thần kinh yếu ớt của cô, cô nghĩ Cốc Trì là người ưu tú như vậy, cô càng phải cố gắng gấp bội mới được, bằng không khi anh trở lại, giữa bọn họ sẽ có khoảng cách. Cô muốn cùng anh vai kề vai mà đi, không muốn đứng phía sau anh.

"Không phải chưa từng oán trách qua." Giản Nặc ăn ngay nói thật: "Anh ấy ra đi không một lời từ biệt, cảm giác giống như người đột nhiên bốc hơi khỏi thế gian này vậy. Con phát hiện ra sự hiểu biếtcủa mình về anh ấy ít đến đáng thương, làm bạn gái anh ấy thế nhưng không biết nhà anh ấy làm cái gì, ở đâu, ngoại trừ gọi điện thoại cho anh ấy ra con không biết làm gì khác, không biết làm cách nào để liên lạc được với anh ấy." Cô không có phương hướng tìm kiếm khắp nơi giống như mò kim đáy biển, cho đến khi phản ứng kịp chạy đi tìm Lạc Nghệ Hằng, mới biết được anh đã sớm không còn ở Nghi Thành này nữa.

"Con thực sự đau lòng, cứ nghĩ anh ấy không thích con, nếu không sẽ không trong lúc cả hai yêu đương không hề lộ ra một chút tin tức về gia đình mình, thậm chí nhẫn tâm không nói một lời đã bỏ đi. Con bắt đầu mất ngủ, lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, cứ ngồi ôm gối chờ mặt trời mọc như vậy." Cô nhìn Lâm Tuyết Tâm cười chua chát, Giản Nặc tiếp tục nhớ lại: "Lúc đó đầu óc giống như không chịu sự khống chế, từng chuyện từng chuyện khi ở bên anh ấy bắt đầu ùa về, rõ ràng giống như chúng mới chỉ xảy ra ngày hôm qua thôi. Nhớ lúc con nghe nói anh ấy vì con mà tay bị trật khớp liền mua rất nhiều đồ ăn vặt đưa đến cho anh ấy, thấy anh ấy cầm lấy gói khoai tây chiên mà con yêu thích nhất nhíu mày trừng con, giống như là muốn cắn chết con vậy, sau đó trong trường học liền xôn xao nói con đeo bám làm phiền anh ấy như thế nào khiến cho con bị các bạn học nữ ác ý hãm hại, còn anh thì cứ tự nhiên mà cầm lấy tay con nói với bọn họ rằng con là bạn gái của anh ấy. Sau này anh ấy mới nói cho con biết, vì thói quen dậy sớm chạy bộ nên anh cũng đã thoáng gặp qua con nhiều lần, chẳng qua bản tính anh ấy vốn kiêu ngạo lạnh lùng cảm thấy chuyện chủ động bắt chuyện này quá con gái, còn về phần tại sao mắng con ngu ngốc không thương tiếc, đó là vì anh chơi bóng không cẩn thận xoay tay chưa tốt nên bị đau, trong nháy mắt ngã xuống anh ấy đã cảm thấy cánh tay mình bị con đè cho tàn phế." Nói đến đây Giản Nặc nở nụ cười, trong tươi cười đó ngập tràn ngọt ngào.

Tất cả có lẽ là trùng hợp, cũng có lẽ không phải vậy. Không thể nói là cố ý, nhưng chung quy vẫn là có lòng đến ần. Sau khi bước vào cảnh cửa yêu đương cuồng nhiệt Giản Nặc mới biết được Cốc Trì đã sớm có ý với cô, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy, tuy rằng phải trả giá hơi lớn, nhưng kết quả cuối cùng cũng không uổng công anh phải vào phòng y tế một chuyến. Anh nói, cứ sáng sớm hay cuối chiều đều thấy bộ dáng cô chạy băng băng, cảm thấy cả người cô vừa hoạt bát lại tràn đầy năng lượng. Anh còn nói dáng vẻ cô không tim không phổi cười khúc khích trông vô cùng hồn nhiên. Tinh tế nghĩ lại, Giản Nặc mới phát hiện, người từ trước đến nay luôn ít lời như anh lại nói nhiều lời âu yếm như vậy. Vì thế, ban đêm yên tĩnh, cô càng nghĩ tâm trí càng bay xa, nhớ lại lần đầu tiên ôm ấp khi anh phủ xuống tai cô cưng chiều nói: "Chỉ biết làm nũng, ngày mai anh cùng với em tự học, hử?", lại nhớ đến nụ hôn đầu tiên của cả hai, lúc đó anh ôm cô ngồi trên đùi mình, cọ nhẹ chóp mũi cô: "Về sau còn gây họa nữa sẽ phạt em như vậy, thấy sao?" Cô ngượng ngùng xấu hổ, vùi mặt vào cần cổ anh, hai tay sợ hãi vòng lên ôm cổ anh,  sau đó liền nghe thấy anh cúi đầu cười.

Nhớ lại biết bao ngọt ngào đó, khiến cho Giản Nặc không kiềm được mà lệ rơi đầy mặt, trong lòng cô không biết bao nhiêu lần gọi tên: "Cốc Trì....Cốc Trì...." Cô cuối cùng cũng không hoài nghi anh thích cô nữa, mà lựa chọn tin tưởng anh ra đi là có nỗi khổ riêng, cũng từ lúc đó, cô bắt đầu yên lặng chờ anh trở về.

Dứt khỏi dòng hồi tưởng, đón nhận ánh mắt nhìn chăm chú của Lâm Tuyết Tâm, Giản Nặc nói: "Sau này nghĩ thông suốt rồi, yêu đương là chuyện của hai người, anh ấy và gia cảnh của anh không có nửa điểm quan hệ, dù anh có nói hay không cũng quan trọng, hơn nữa lấy tính cách của anh mà nói không đề cập tới là chuyện rất đỗi bình thường." Bỗng nhiên như nghĩ đến cái gì, cô còn nói: "Đến bây giờ cháu mới hiểu được, lúc đó anh ấy nói Chủ nhật muốn cùng cháu đến khách sạn thực tập, thực ra chính là đến khách sạn nhà mình." Thời gian ngày chủ nhật của Cốc Trì luôn được bố trí chặt chẽ, không có nhiều thời gian ở bên cạnh cô, Giản Nặc bởi vậy mà nhìn anh rùng mình. Cốc Trì thật bất đăc dĩ, đành phải hủy bỏ ngày chủ nhật của mình, dành ra thời gian ở bên cô, có vậy mới dỗ được tính khí cô bạn gái nhỏ.

Kỳ thực, gia cảnh tốt cũng không làm cho Cốc Trì cảm thấy mình hơn người ta chỗ nào, anh chỉ biết ra sức học hành để một ngày kia tiếp quản sự nghiệp kinh doanh của gia tộc, Giản Nặc cũng không biết thời điểm yêu đương cùng cô, anh đã vào Trúc Hải thực tập, mà trên dưới khách sạn không một ai biết thân phận ''thiếu Đổng' của anh.

Nghiêng đầu nhìn về phía phòng bệnh của mẹ, thanh âm Giản Nặc mềm mại mà nhu hòa: "Bởi vì trái tim vẫn thủy chung nhớ rằng mình yêu anh ấy, cho nên bao hàm cả oán hận." Cho dù mẹ cô có phản đối Giản Nặc vẫn không có ý muốn lùi bước.

Đây mới là Giản Nặc, cô gái nhỏ bướng bỉnh mà kiên cường. Cô tận lực quên đi những tổn thương mà Cốc Trì gây ra cho mình, đem tình yêu dành cho anh trở thành tín ngưỡng không thể thay đổi, chờ đợi ròng rã bốn năm. Cho dù không biết anh ở đâu, cho dù không biết anh có trở về hay không, vẫn đứng ở chốn cũ, một mình chờ đợi. Mấy năm này cô thường nghĩ, có lẽ trên đời này nhẹ  nhất chính là lờihứa, mà nặng nhất chính là bên nhau trọn đời, gian khổ như vậy đương nhiên là phải trả giá thật nhiều, cho nên, cô xem lần chia xa này coi như là khảo nghiêm của ông trời, cứ thể tự cổ vũ bản thân mình, mới có thể đi đến ngày hôm nay.

Lâm Tuyết Tâm có chút lo lắng, nhưng nhiều hơn là cổ vũ, bà xoa xoa tóc Giản Nặc, thương tiếc nói: "Mẹ con là đau lòng thay con, sợ con lại bị tổn thương. Nếu tình yêu của hai người các con đủ kiên định, bà ấy sẽ lại tiếp nhận Cốc Trì thôi."

Có lẽ, đám người lớn rất thích chơi cái trò giấu diếm này, nhưng nếu giấu diếm  chân tướng có thể tránh cho người bên cạnh bị tổn thương, vậy Lâm Tuyết Tâm cũng nguyện ý. Đơn giản để cho GiảnNặc nghĩ rằng chị bà là vì Cốc Trì ra đi biền biệt bốn năm mới phản đối hai đứa ở chung, kỳ thực cũng không có gì là không tốt. Lâm Tuyết Tâm cho rằng, có một số việc, chỉ cần tất cả mọi người đều không đề cập tới, sớm muộn gì cũng sẽ bị lãng quên.

Giản Nặc cười, nghĩ ngợi một lúc, hỏi dì: "Dì nhỏ, dì với dượng sao lại tách ra?"

Lâm Tuyết Tâm bỗng chốc thôi cười, nhưng ngay lập tức khôi phục lại vẻ tự nhiên, bà từ từ nói: "Bởi vì yêu chưa đủ."

Yêu chưa đủ? Vậy vì sao sau hai mươi năm chia tách vẫn không có tái hôn? Giản Nặc không tin.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play