Phải mất một lúc, Nữ Thần Y mới hiểu Tân Nguyên cách cách hạ lệnh cho hai vị công công giải nàng tới làm cung nữ ở “tân giả khố.” Nơi mà Dung ma ma có lần cho biết, ngoài tử hình và đại lao thì đó là hình phạt vô cùng
khắc nghiệt cho những nô tì nào phạm phải sai lầm.
Quả nhiên lúc hai vị công công giải nàng đến đó, nàng vừa bước qua cổng
đã thấy trong sân một đám đông vây quanh một nữ nhân, trước mặt ả là một người đàn bà tuổi cũng tứ tuần ngồi cạnh chiếc bàn gỗ xù xì.
Tứ bề bao trùm bởi sự ớn lạnh chết chóc trong không khí.
Trái tim càng đập nhanh hơn, Nữ Thần Y bước tới vài bước để chuẩn bị
trình diện thì bất chợt có tiếng động lớn nghe như tiếng bàn tay đập
xuống bàn. Thanh âm này vang dội làm nàng thót bụng. Có vài cung nữ
đứng gần đó cúi đầu thấp xuống, không dám nhìn lên.
- Nô tì biết lỗi, lần trước nô tì nhất thời hồ đồ, xin Viên ma ma tha thứ.
Nữ Thần Y thấy cung nữ trước mặt người phụ nữ phịch một tiếng, gối chạm mặt đất, dáng vẻ hèn mọn cầu xin. Đôi mắt ả rơm rớm lệ.
Viên ma ma lãnh đạm ngồi đó dùng móng tay này xỉa móng tay kia, không đáp lời.
Cung nữ liền biết tử thần đang đến gần kề, rưng rưng nước mắt nói:
- Ma ma, bà có từng nghe qua một câu nói là làm người thì phải có lòng khoan dung?
Lần này, tuy Viên ma ma vẫn không thèm nhìn ả nhưng nhếch mép cười nửa miệng:
- Chưa từng! Ta chỉ nghe qua một câu, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết!
Cung nữ ai oán hỏi:
- Viên ma ma, bà xem thường mạng sống của các nô tì chúng tôi đến như thế sao? Thật quá tàn nhẫn! Tại sao vậy?
Viên ma ma so vai:
- Phàm là những nô tì như ngươi có lỗi mới bị sa thải tới tân giả khố
làm việc, đã vậy còn không tròn trách nhiệm, có tư cách gì đánh giá ta
tàn nhẫn sao?
Đoạn, bà xỉa chiếc móng tay dài thậm thượt vào giữa trán cung nữ:
- Ngươi không giặt xong đống y phục ta đã giao phó, còn dám nhiều lời?
Cung nữ tức tưởi nói:
- Là tôi làm không xong? Tôi đã thức trắng hết ba ngày ba đêm, không ăn không uống, giặt cho đến nứt hết mười đầu ngón tay!
Viên ma ma bĩu môi:
- Ngươi không cần biện hộ...
- Tôi không có! – Cung nữ nghẹn ngào ai oán kêu lên – Mà là nhiệm vụ bà
giao cho tôi vốn không thể nào hoàn thành bởi một mình tôi được, là bà
cố tình chèn ép tôi. Bà ác độc, không có tính thương người...
- Khả ố! – Viên ma ma không chờ cho cung nữ dứt lời, cáu tiết bảo -
Người đâu! Hãy đánh tiện nhân này hai trăm trượng, phạt nó tội xuất
ngôn vô lễ trước khi ta chính thức tiến hành hỏi tội nó!
Nữ Thần Y nghe vậy khẽ liếc trái liếc phải nhìn toán nô tì, nhận biết
vai họ co rút lại vì sợ hãi nhưng không ai dám cầu xin tha tội hộ cung
nữ kia. Nàng cũng chưa biết là vì lý do gì mà cung nữ đó hóa thành cái
gai trong mắt người ma ma họ Viên này.
Nhưng nàng không có thời giờ nghĩ ngợi nhiều, trước mắt đã thấy hai tên
thái giám bước đến kéo nữ nhân kia đến chỗ đặt chiếc ghế đẩu cách chiếc
bàn gỗ khoảng chừng chục bước.
Họ đặt cô ta nằm sấp trên chiếc ghế đẩu dài, xé y phục cô ta ra, tả hữu
hai bên cùng đánh xuống. Mỗi trượng dày bảy tấc trút như mưa.
Nữ Thần Y mím chặt môi quay mặt đi. Hình ảnh đau đớn ngày hôm nào hiện
dần lên trong tâm trí, và chúng đều tràn về tim. Nàng đã từng bị dụng
hình, hiểu rõ nỗi đau ấy tựa như muôn ngàn lưỡi dao cắt sâu vào da thịt.
Quả thật chỉ sau mười mấy trượng, thân mình cung nữ đã ứa máu, cơn đau
bắt đầu lan khắp tứ chi. Ả cắn răng chịu đựng, cố không bật ra tiếng
rên. Sau hai mươi trượng nữa làm cho cô ấy gần như ngất xỉu. Sau đó,
Viên ma ma hất đầu bảo một cung nữ khác lấy thau nước lạnh dội cho tỉnh
lại, khiến cả thân thể thương tích đầy rẫy run lên cầm cập.
Cung nữ trượt từ ghế xuống đất, tuy nhiên đòn roi cứ tiếp tục giáng
xuống tới tấp, máu vẫn tiếp tục chảy dài. Mà máu chảy càng nhiều thì
thân thể càng lạnh hơn. Cung nữ xấu số đó bắt đầu mất dần ý thức.
Hai công công chưa đánh xong một trăm đòn, cung nữ đã xuôi tay tắt thở.
Một lần nữa, ả bị hai tên thái giám kéo ra ngoài cổng, một vệt máu dài loang trên đường đi.
Sau khi công công mang thi thể cung nữ đó đi rồi, Viên ma ma quay sang
nô tì mới vừa tới. Hai vị công công lãnh trách nhiệm giải Nữ Thần Y đến liền bước tới bên cạnh to nhỏ vô tai bà.
Viên ma ma nghe xong tức khắc trừng mắt nhìn Nữ Thần Y một cách giận dữ:
- Ngươi biết tội của ngươi chưa?
- Tâu vâng – Nữ Thần Y đoán Viên ma ma đang trách nàng tội làm phật lòng Tân Nguyên cách cách và Mẫn Mẫn tiểu thư con nhà An đích phúc tấn, lật
đật quỳ xuống nói – Nô tì biết đã làm sai. Tạ ơn cách cách tha mạng.
Nô tì xin chịu mọi hình phạt ma ma đưa ra.
- Đã biết thật sao? – Viên ma ma có vẻ nghi ngờ, nheo mắt, vẫn hỏi với giọng điệu giận dữ ấy.
Nữ Thần Y hít một hơi thật sâu, trả lời bằng giọng yếu ớt:
- Tân Nguyên cách cách thật là lòng dạ hỷ xả. Thứ hồ ly tinh như ngươi
thậm chí có chết một ngàn lần đi chăng nữa cũng không đủ để chuộc lại
lỗi lầm cướp đoạt phu quân của người ta. Nhưng cách cách từ bi bác ái
thành thử không giết ngươi, vì nếu truyền ra ngoài thì lời đồn sẽ phát
sinh, mà cách cách lại là người nổi danh thiện lương nhất hoàng triều...
Thấy Viên ma ma đi rồi, đám cung nữ cũng giải tán.
Lúc bấy giờ trời đã khuya, Nữ Thần Y theo chân họ về phòng. Lòng nàng
tự hỏi nơi đây chính là tân giả khố sao, là nơi cai quản vấn đề ăn mặc
của tất cả các nô bọc ở chốn cung đình?
Trước khi cánh cửa phòng ngủ khép lại, Viên ma ma cùng một cung nữ thân
cận tên là Yên Hồng tay xách chiếc lồng đèn vào chúc mọi người an giấc,
đến giờ dần thì thức dậy làm tiếp công việc dang dở.
Yên Hồng được lệnh mang tới cho Nữ Thần Y một tấm chăn cũ rách được vá
lại nhiều chỗ. Ả chỉ tay về phía góc phòng, nơi đặt chiếc giường. Nữ
Thần Y vâng dạ, nhún chân tạ ơn.
Oo0oO
Nàng nằm nghiêng trên giường, chăn đắp ngang ngực, quan sát thấy căn
phòng rất rộng, có cả trăm chiếc giường nhỏ hẹp vừa đủ cho một người nằm đặt san sát nhau. Ngoài ra thì ánh đèn trong phòng nhập nhòe khiến
nàng không thể nhìn rõ được.
Có cơn gió lạnh bất chợt từ ngoài sân ùa vào, thổi những tấm màn bên cửa sổ làm chúng bay phất phơ. Nữ Thần Y cảm thấy lạnh và run lên, thầm
hỏi chỉ vì chuyện gì mà mạng sống của cung nữ đáng thương kia bị tước
đi? Thật không thể nào tưởng tượng.
Oo0oO
Lại nói về tân giả khố...
Đấy chính là nơi các cung nữ phạm lỗi nếu không bị phán tội tử hoặc nhốt vào đại lao thì bị đài vào đây. Họ bị xem là nữ nô tì thấp hèn, thân
phận vi tiện.
Tân giả khố là tên gọi tắt của ‘tân giả khố đặc lặc a cát,’ tiếng Mãn ý
là quản lĩnh y phục cho hạ nhân thuộc nội vụ phủ quản hạ nô bộc. Phàm
là cung nữ vướng tội nên bị biếm thành nô bộc ở đây, rồi phải trải qua
một thời gian dài làm việc tích cực mới được xin phép Viên ma ma cho lìa khỏi.
Thời phong kiến bấy giờ cung nữ cung đình được phân thành hai loại. Một loại trẻ đẹp chuyên môn hầu hạ chủ tử. Khi chủ tử cấp bậc càng cao thì địa vị của người hầu kẻ hạ vị chủ tử đó cũng càng cao. Còn lại đều là
các nô tì lớn tuổi tự lực cánh sinh, điển hình là những cung nữ cấp bậc
thấp nhất đang làm việc cho tân giả khố hay “hoán y cục.”
Là phận tôi tớ, ai ai cũng muốn đi tìm một chủ nhân bề thế để làm chỗ
dựa vững chắc, để ít ra bản thân mình cũng có tiếng nói hơn là làm cung
nữ giặt giũ quần áo. Thế nên các nô tì ở tân giả khố mới không ngừng
gièm pha, hằng ngày nịnh bợ Viên ma ma để sớm ngày thoát ly ra khỏi chốn địa ngục trần gian này.
O0o0oO
Lại nói về nữ tử thần y...
Nhiệm vụ hằng ngày của nàng là giặt và phơi một núi đồ của các thái giám và thị vệ, đôi khi thì may vá cho họ.
Ngày đầu tiên nàng nhận việc, Yên Hồng cao giọng bảo “nếu ngươi làm việc chậm trễ hoặc không xong, ngươi sẽ bị đánh bằng roi. Nơi này đã từng
có không ít người bị đánh đến chết, bỏ đói năm ngày hay không chịu nổi
nữa mà tự vẫn. Thành ra ngươi khôn hồn thì nghe lời ta, làm việc cho ra trò...”
Nữ Thần Y ngoan ngoãn thưa vâng, nhanh nhẹn đi thực hành công việc được
phân phối. Tuy nhiên cho dù nàng làm không ngơi nghỉ thì vẫn có lúc
không thể làm kịp. Hai ngày bị bỏ đói, nàng cũng không được tắm gội,
chỉ có thể chờ đợi nước mưa.
Oo0oO
Tối hôm thứ ba...
Một cơn gió mạnh thổi vào thư phòng tiêu điều, Nữ Thần Y chợt trở mình
tỉnh giấc. Vết thương trên đỉnh đầu lại đến giờ bạo phát, làm nàng lên
cơn sốt, nửa tỉnh nửa mê. Nàng dường như đã quên mất nơi đây là nơi
đâu, cố hết sức lực ngồi dậy để tìm nước uống.
Vừa đặt chân xuống sàn, nàng chưa bước đi bước nào lại ngã sóng soài
trên mặt đất. Các cung nữ khác đang ngây ngủ, mà miệng lại khô đắng
thốt không nên lời, vì thế thành thử nàng lê thân mình bằng hai tay, cố
gọi “nước... nước..."
Ngặt nỗi bóng tối âm u như nuốt chửng tiếng gọi khẽ khàng kia, không ai đáp từ.
Nàng đành tiếp tục kéo lê thân mình trên mặt đất. Cho đến khi hoàn toàn kiệt sức, nàng gục đầu xuống sàn đất lạnh và khóc trong vô vọng, khóc
cho đến khi bất tỉnh.
Tính ra, nàng ở đây cũng đã gần một tháng hơn.
Oo0oO
Có một hôm...
Đương vào giữa trưa, vầng thái dương trông cứ giống hệt như một quả cầu
lửa phát ra những tia nắng gay gắt. Và bởi vì tiết trời oi ả nóng nực,
Yên Hồng và Viên ma ma đều trở về phòng ngủ trưa.
Thế nhưng tại giếng nước...
Một người con gái nhỏ nhắn một thân một mình trong bộ áo vải cũ rách
đang gắng sức tẩy rửa đống xiêm y chất cao như một trái núi kề bên.
Nửa canh giờ trước đó, theo lệnh của bề trên, Yên Hồng bảo các cung nữ
khác dồn hết việc giặt giũ cho một mình nữ nhân này, trong khi họ chia
nhau đi lo công việc may vá. Thành thử công việc giặt gũ vốn do mười
mấy người cùng đảm nhiệm, nay đùn cho một mình nàng.
Yên Hồng gằn giọng:
- Nếu ngươi giặt không xong thì tối nay ở bên giếng nước này mà nghỉ ngơi, không được trở về phòng! Có nghe rõ chưa?
Dứt lời, Yên Hồng bĩu môi bỏ đi.
Một mình ở lại, nữ nhân dùng năm ngón tay trắng xinh chật vật vung chiếc chày gỗ lên, lần lượt nện xuống manh áo bẩn trên nền đá. Khổ nỗi, mỗi
một lần nện như thế tựa hồ phải dốc hết cả khí lực, khiến mồ hôi hai bên thái dương nàng tuông ra lấm tấm như đang tắm hơi. Nàng cũng thở từng
hơi thở khó nhọc. Bờ môi đỏ ao của ngày nào giờ đây nhợt nhạt, trông
nàng yếu ớt hệt như một giọt sương đọng trên lá, lúc nào cũng có thể bốc hơi tan biến.
Rồi do mãi chú tâm làm việc nên nàng không hay biết rằng đứng khuất mình phía sau hàng thông, có một đôi mắt nhìn nàng đang khổ sở giặt quần áo
dưới tia mặt trời chói chang. Quan sát nàng vất vả một lúc, ánh mắt đó
dần dần trở nên bất mãn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT