Sau khi mọi người đều kinh ngạc trước sự hiện diện của Hoàng Tôn, có nhiều con mắt đã nhòm ngó với ý định xóa sổ tên này khỏi gia tộc. Màn đêm bao bọc xuống, gia đình Ngô Vũ Si và Hoàng Tôn được ăn những thức ăn vô cùng ngon và thượng hạng, sau khi ăn xong thì Hoàng Tôn cũng bắt đầu về phòng của mình để luyện công cho trận chiến tỷ thí ngày mai, vừa bắt đầu vào trạng thái luyện chưa được lâu bỗng nhiên một cổ năng lượng đánh thẳng vào lưng Hoàng Tôn khiến hắn ói ra rất nhiều máu.
- "Phụt...." Hoàng Tôn mở mắt hoảng sợ khi thấy mình đang nằm dưới đất
Một tiếng nói chứa đầy sát khí của một bí nhân.
- "Ha ha, hôm nay ông trời cho ta cơ hội để tiêu diệt tên nghiệt chướng ngươi" Bí nhân nói với Hoàng Tôn
- "Ngươi...là ai ? tại sao lại phải giết ta...Phụt..." Hoàng Tôn chưa nói hết câu thì miệng đã phun ra thêm ngụm máu, đầu óc hắn bây giờ giống như người vô hồn không biết phải làm gì
- "Hừ, xuống tuyền hà mà hỏi kẻ giống như ngươi." Nói hết câu, bí nhân đó dùng bàn tay của mình tích thụ huyền lực thành một chưởng ấn với đầy ký tự đặc biệt chưởng thẳng vào lưng Hoàng Tôn thêm một phát khiến hắn bất tỉnh.
Tưởng rằng có thể giết được Hoàng Tôn thì người bí ẩn đó cũng biến mất không hề để lại tung tích. Ngô Vũ Si cảm thấy vô cùng bất an nên đã đến phòng của Hoàng Tôn, nhiều lần gõ cửa nhưng không thấy Hoàng Tôn trả lời, Ngô Vũ Si lại càng lo lắng nên xông vào phá cửa. Khi thấy cảnh tượng trước sàn nhà là một bãi máu và người thiếu niên nằm dưới đất không ai khác là Hoàng Tôn đang nằm lê lết trên bãi đầy máu tươi kể cả khỏe miệng có vết máu còn tươi. Ngô Vũ Si thấy cảnh tượng này sợ hãi đến nỗi muốn ngất xỉu nhưng vẫn cố gắng lấy lại tinh thần sau đó cõng Hoàng Tôn đến tiền viện tìm y sư để cứu giúp con trai mình.
Bên trong phòng của tiền viện....
- "Ngươi đã làm xong hết chưa ?" Tiếng của một người đàn ông với nét mặt phúc hậu như bồ tát
- "Thưa trưởng lão, đã giải quyết xong. Tiểu tử đó đã tử." Người đàn ông mặt áo đen che đi cả khuôn mặt đó chính là người đã ra tay giết Hoàng Tôn.
- "Tốt. Ngươi đi đi tránh sự nghi ngờ từ lão già kia." Trưởng lão đó sau khi nói với bí nhân áo đen kia xong đã ngồi xuống ghế dựa kiểu Hoa mà lẩm bẩm.
- "Hoàng Tôn, từ nay trở đi không ai còn là Hoàng Tôn nữa" Lão già đó chính là nhị trưởng lão Hoàng Công, vẻ bề ngoài không hề căm tức Hoàng Tôn và Hoàng Chí nhưng trong tâm lại chứa đựng đầy rẫy quái vật.
Đình viện trong tiền viện....
Hoàng Tôn với khuôn mặt trắng bệch như tuyết, cả người không hề có kinh mạch chạy cũng đồng nghĩa tim đã ngừng đập. Những người xung quanh gồm thái thượng trưởng lão, các trưởng lão cùng với Hoàng Chí và Ngô Vũ Si đều buồn bả, y sư cho hắn ta ăn biết bao đan dược kể cả tam phẩm cũng vào bụng nhưng dược lực không hề tác dụng đến hắn. Đồng nghĩa hắn đã chết.
- "Hoàng...nhi, sao ngươi lại nỡ bỏ nương..." Ngô Vũ Si khóc lóc ôm trầm lấy con trai mình mà biết bao giọt nước mắt đã chảy xuống.
- "Ngô muội, mọi chuyện cũng đã lỡ rồi người chết cũng không hề sống lại được không bằng thì ngươi hãy cố gắng sống tốt hơn, chắc chắn hắn ở suối vàng cũng sẽ cầu nguyện cho muội." Hoàng Chí ở bên cạnh mà an ủi. Trong lúc Hoàng Chí đang an ủi, bỗng nhiên toát ra sát khí vô cùng dày đặc không ai khác là đại phu nhân đang ghen với Ngô Vũ Si.
- "Hừ, tiện nhân cũng chỉ là tiện nhân. Đúng là ông trời có mắt tiện nhân sinh ra tên phế vật cuối cùng cũng bị người ta mưu sát. Ha ha" Đại phu nhân sau khi nhẫn nhịn không được nữa đã toát ra hết những lời nói bỉ ổi để xúc phạm Ngô Vũ Si
- "Tàng muội, sao muội lại phải nói những lời nặng lời như vậy, hắn ta là con trai ta sao có thể để muội mắng hắn cả mẫu thân hắn như vậy" Hoàng Chí cảm thấy rất tức giận, hôm nay mọi người đều vui vẻ khi biết Hoàng Tôn là võ giả tam hệ nhưng niềm vui chưa lâu thì nỗi buồn đã buông xuống, bây giờ nhi tử của hắn đã chết rồi còn gặp phải đấu đá với nhau khiến tâm tình hắn như đốt lửa.
- "Tất cả ngưng ngay, kẻ nào còn quấy rối ta sẽ không tha kẻ đó" thái thượng trưởng lão cũng không nhịn nỗi khi thấy cảnh tượng hôm nay đã quát lớn khiến cả bầu không khí nặng nề chưa từng thấy.