------------------------------------------------------------------------------------------------ Lại một ngày mới đến, tương lai đang rộng mở , thời gian cứ thế
trôi đi từng ngày, từng giờ, từng giây không đợi một ai hết. Có chăng
điều gì đó xảy ra trong tương lai mà hai người đang cảm thấy, thật phức
tạp. Ánh nắng ấm len lỏi qua từng làn gió, tiếng chim hót êm dịu làm cho người ta cảm thấy thật yên bình và cũng tại vì vậy mà càng làm giấc ngủ của cô thêm sâu , sâu và thật sâu. Chả biết cái tính ngủ nướng này
từ ai mà ra, cô từng phân tích kĩ lưỡng mà vẫn không thể tìm được đáp
án. Cha mẹ ruột thì không phải, cha nuôi thì lại càng không phải , cuối
cùng chỉ còn đáp án là hồi nhỏ quá lười nên bị lây tính từ nhỏ.
Giấc ngủ kéo dài đến sát giờ làm rồi mà cô vẫn đang trong cơn say
nồng, vẫn đang dỏ dãi ngon lành. Cái ý thức mất tự bao giờ tự dưng lại
bị chấn động , đành ra cô cũng tỉnh được giấc. Không phải cô biết là đến giờ đi làm rồi mà do ngủ mơ phải mờ a ma nên sợ hãi quá chạy lung tung
lại dẫm phải "***" hoảng hồn mà tỉnh giấc.
"Chuyên mơ dẫm phải cái đó nhá" - cô bật dậy cái là thốt lên lời . Hỏi tại sao
mà không thốt được cơ chứ, đây là lần thứ nếu nhớ không nhầm hình như là 32 dẫm phải rồi, quái thật, mơ lắm thế không biết?
Cô dang tay mình sang bên phải để lấy cái đồng hồ xem giờ thì không
thấy đâu. Quái lạ, rõ ràng hôm qua trước khi đi ngủ cô đã vặn đồng hồ
báo thức rồi để đó rồi mà bây giờ lại không thấy đâu, còn chưa kể tới
chuyện là vặn đồng hồ 6'30 mà còn chưa kêu đâu nhá. Dò dẫm xung quanh
phòng, cuối cùng cô đã phát hiện được cái đồng hồ nhỏ ngắn. Thì ra chú
ta bị rơi ở chỗ cửa ra vào, lạ thật cô nhớ có để đấy đâu nhỉ? Từ từ nhớ
lại chuyện xảy ra, thời gian quay ngược lại quá khứ và cũng cho cô tìm
ra được đáp án. Thực sự thì chiếc đồng hồ được cài báo thức để trên bàn
nhưng khi nó rung lên hồi chuông B52 thì cô vớ lấy luôn cái đồng hồ
quăng thẳng ra cửa nên mới có sự việc như bây giờ đây. Mà khoan, nếu nó
đã rung rồi vậy giờ là mấy giờ???
Nghĩ thế rồi
cô nhảy xuống giường, chạy đến bên chiếc đồng hồ nhấc lên xem thì...OMG, sắp đến giờ làm rồi. Nhanh như cắt cô phóng thẳng vào nhà vệ sinh, vệ
sinh cá nhân , mặc quần áo rồi tức tốc chạy thẳng đến công ti. Hôm xưa
cô đi taxi còn chưa có tiền đền vào đấy hôm nay đi nữa có mà quá tiền
làm à, nghĩ nhanh được như vậy đấy nên cô đành phải cuốc bộ con đường
dài .
**************************
"Phù.....phù..." - cô thở hồng hộc khi đến phòng làm việc. Nói ra thì cô chạy nhanh thật nhưng cũng tại ngủ nhiều quá mà muộn giờ nhưng may sao
nhỏ không trách cứ cô mà chỉ nhắc lần sau không được đến muộn là xong.
Cứ tưởng càng vào công ti lớn thì càng nghiêm khắc chứ ai dè không như
cô nghĩ chút nào.
Cô bước đến bàn làm việc của mình thì đã bị nó kéo lại :" Hôm qua tiếp thị vui không, mỗi tội về muộn mỏi hết cả tay chân rồi này Nhi ơi".
Cô cười hì hì , cô
thích cái công việc này lắm á, nhất là lúc đi tiếp thị được làm quen với khách hàng, nói chuyện, giới thiệu sản phẩm đúng là tuyệt không chê vào đâu được :" Vui lắm Hồng à lần sau nhất định sẽ cố gắng hơn nữa, mệt
không vấn đề gì hết"
"Đúng là Nhi mà. Từ giờ trở đi hai ta sẽ là chị em kết nghĩa nha " - nó mạnh dạn đưa ra lời đề nghị.
Cô vui mừng khôn xiết , dạ ran "Đồng ý. Chúng ta sẽ là chị em kết nghĩa "
Niềm vui của hai cô nàng đang dâng trào, thì nhỏ từ đầu xen vô :"
Cho tui làm chị em kết nghĩa nữa. Nhi sẽ là chị cả, Hồng là chị hai còn
tui là em út , chịu hông nào các chị iu dấu"
Bị
nhỏ nói đột xuất, cô và nó bị một tràng luống cuống nhưng cũng nhanh
chóng lấy lại vẻ bình tĩnh , cùng khoác tay nhau hứa hẹn lời thề kết
nghĩa.
(Còn tiếp...)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT