Anh đang rất bực mình vì tìm cô từ nãy đến giờ mà không thấy hóa ra lại đang trò chuyện cùng thằng bạn thân nhất của anh càng làng anh thêm một cục tức.

“Vương Hàn Nhi! Cô đi đâu sao không báo với tôi hả??? “ - Đang tức quá nên anh chả biết được rằng mình đâu có quyền hỏi chuyện không liên quan tới mình.

Cô giật mình quay sang bên hành lang thì thấy anh đang bước từng bước chân mạnh mẽ đến chỗ mình. Không khỏi ngạc nhiên, cô tiếp lời:"Tôi ra đây ngồi thì vừa gặp anh Kiệt nói chuyện thôi! Mà có liên quan đến anh không?".

Ngừng bước chân, một giây anh suy nghĩ lại:" Mình đâu có là gì của cô ta đâu . Đáng ghét, nói vậy thì mình đang ghen ư". Suy nghĩ thêm một giây anh lại tiếp lời cô:" Chả là tôi đang định kiếm cô sai cô làm một việc thôi , tìm mãi không thấy cô nên tôi tức . Chắc cô sẽ không quên được cái chuyện hiệp ước đâu nhỉ".

"Anh đúng là cái đồ tồi. Lần đầu tiên tôi gặp người như anh đấy". Cô giả vờ hừ lạnh một tiếng nhưng trong lòng đang tiếc nuối rất nhiều. Cứ tưởng anh quan tâm tới mình , hóa ra chỉ là sai cô làm việc.

Lòng đau như cắt, anh có muốn như vậy đâu . Chả là ba cô mới mất sợ cô nghĩ bậy nên anh mới đi tìm ai ngờ gặp hai người nên anh mới lớn tiếng như vậy:" Không bàn cãi nữa. Về phòng kí túc xá của tôi xu dọn, nhớ không sạch tôi bắt cô dọn đến sáng." Nói rồi anh bước chân đi. Được một quãng, anh như sực nhớ ra điều gì đó và quay lại nói với cô :"Nhớ đi ngay".

Cô phồng má, chu cái mỏ hồng của mình rồi đứng dậy dậm chân bình bịch đi theo anh . Đứng trước cô, anh phải nở một nụ cười nhẹ...

*Tua thời gian:

"Con mẹ nó, anh ăn ở cái kiểu gì mà bẩn quá ổ chuột thế vầy"- cô vừa lau cái chiến trường vừa nổ vừa chửi rủa anh.

"Rầm"- cô đâm phải cái bàn gỗ :"Au . TẤT CẢ CHỈ TẠI ANHH " - Tiếng hét của cô làm anh đang ngủ trên giường phải giật thót mình mà tỉnh giấc :" Cô bị sao mà phải để cái giọng sư tử Hà Đông vang lên thế? Tai tôi sắp bị điếc rồi đấy".

Vừa đau vừa tức, mất kiểm soát cô cầm chiếc giẻ lau được nữa bãi chiến trường phi thẳng vào khuôn mặt điển trai của anh. Định chuồn luôn thì cô chợt nhìn thấy có quyển gì bọc linong ló ra một phần trên hốc tủ. Tính tò mò nổi lên, cô bước chân chân rãi đến hốc tủ lấy xuống một cuốn ảnh to .

Ngồi xuống bàn cô lật trang đầu tiên ra và cô phải ngạc nhiên hết sức...Có một cậu bé trần truồng đang cười khúc khích bên chiếc bánh gato . Bên dưới là dòng chữ in đậm:" Happy Birthday Hoàng Khánh Nam 4 tuổi" . Cô tròn xoe mắt một hồi rồi phá lên cười.

Đang dùng tay lau mặt thì nghe thấy tiếng cười của cô, anh ngó sang thì cô đang ôm bụng cười khúc khích. Cứ tưởng là cô ném giẻ vào mặt anh là cười như vậy nhưng anh chợt nhìn thấy cuốn ảnh rất quen thuộc trên bàn. Giật mình, anh đã nhớ ra được đó là cuốn ảnh gì rồi, đó là cuốn ảnh mẹ anh và người thân chụp lúc còn bé.

Anh nhảy xuống giường chạy phốc đến chỗ cô. Khuôn mặt vì ngại mà đỏ tía tái ra sức giạt cuốn ảnh từ tay cô. Giằng co mãi, anh quyết định phất cờ trắng đầu hàng. Đằng nào thì cô cũng đã xem được mấy ảnh rồi, xem tiếp thì cũng vậy thôi .

Khi anh bỏ tay ra, cô vẫn còn ra sức kéo nên nhỡ đà mà ngã xuống đất. Tưởng rằng đầu sắp hôn đất mẹ thì có một bàn tay to lớn giữ lấy tay cô. Cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân sẽ rất ngoạn mục nếu như anh không trượt chân và bị tay cô kéo theo cùng nhau hôn đất mẹ . Nhưng chỉ có đầu cô là hôn đất mẹ thôi còn anh đang áp sát vào mặt cô. Mắt chạm mắt, mũi chạm mũi và xuống dưới nữa là... môi chạm môi...

End chương 15 :

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play