"Giỏi lắm, rất nhiều tiền, lần này chúng ta không làm không công rồi. Bỏ qua món lợi nhỏ lại được món lợi lớn, ngon rồi". Tên đại ca nói.
"Trả lại cho tôi, nếu không tôi báo công an, tố cáo các người cướp đoạt". Chu Minh vội vàng nói.
"Bọn tao không sợ công an, tố cáo bọn tao cũng vô dụng, bọn tao vào đồn công an thì bọn họ cũng phải bày rượu thịt ra tiếp đón bọn tao. Biết vì sao không? Bọn tao có 'Kim Tiền Bang' che chở, bọn họ không dám làm gì bọn tao cả. Cũng không tệ lắm, gần 300 triệu tiền mặt. Đánh thêm một lúc nữa rồi chúng ta đi, hiếm khi có người làm bao cát cho chúng ta luyện." Tên đại ca phách lối.
"Chà chà! Sao có người đánh nhau ở đây, chẳng lẽ không biết đây là địa bàn của 'Thập Tự Hội' chúng tao sao, bọn mày quá là to gan lớn mật. Bọn mày cho là có 'Kim Tiền Bang' làm hậu thuẫn thì ngon à." Tiếng nói truyền tới từ cuối con hẻm. Nhìn kỹ hóa ra là một thanh niên khoảng tầm 25-26 tuổi, mày dài mắt sắc, dáng người cao ráo nhìn khá thư sinh, nhưng trên mặt lại có vết sẹo từ phải sang trái, do đó khiến cho trên người hắn tỏa ra một mị lực nào đó.
Tên đại ca kia vừa nhìn thấy người thanh niên thì như chuột thấy mèo vậy, cả người run run lập cập nói: "Sầu ca, bọn tôi không biết anh ở đây, nếu như bọn tôi biết anh ở đây thì cho dù bọn tôi có mười lá gan thì cũng không dám vậy. Xin anh cho bọn tôi một cơ hội."
"Nếu nói như vậy thì, nếu tao không ở đây thì bọn mày sẽ đánh cướp hắn à" Sầu ca nói.
"Không dám, không dám. Chúng tôi hồ đồ, bị ma nhập rồi mới không biết điều mà làm ra điều này, cầu xin anh tha cho chúng tôi đi". Tên đại ca kia vừa nói vừa quỳ trên mặt đất dập đầu cầu xin.
"Phải, phải, cầu xin anh tha cho chúng em đi, chúng em không dám thế nữa." Đám người gã bỉ ổi cũng quỳ trên mặt đất xin tha.
"Được rồi, tao tha cho bọn mày. Thế nhưng nếu bọn mày còn dám xuất hiện ở đây thì ta sẽ không tha cho bọn mày nữa. Bọn mày tự lo lấy đi. Cút đi!" Sầu ca vừa nói vừa đi tới bên này.
Đám người gã bỉ ổi được tha tội liền nhanh chóng bỏ đi. Bọn chúng không dám lưu lại nơi này dù chỉ một phút nào nữa.
"Này, để lại tiền cho hắn" Sầu ca bổ sung.
Tên đại ca kia vội vàng bỏ tiền xuống rồi đi, chỉ lo chậm một chút sẽ không đi được nữa.
"Cậu không sao chứ?" Sầu ca hỏi thăm Chu Minh.
"Không sao cả, cảm ơn anh, nếu không tôi không biết phải làm thế nào nữa. Tôi tên Chu Minh, xin hỏi anh tên gì?" Chu Minh cảm kích nói với Sầu ca, cũng hỏi tên người thanh niên.
"Tôi là Bạch Sầu, cậu gọi tôi là Sầu ca cũng được. Cũng không phải chuyện gì lớn cả, không cần cảm ơn tôi. Với lại đây là địa bàn của 'Thập Tự Hội', tất nhiên không cho phép người khác ở chỗ này ngang ngược, chỉ cần 'Thập Tự Hội' chúng tôi nhìn thấy đều sẽ can thiệp." Bạch Sầu nói.
"Bất kể nói thế nào, thì anh cũng đã cứu tôi, tôi cảm tạ anh là nên làm. Hiện giờ sắp 6 giờ rồi, tôi mời anh ăn một bữa, anh cũng không nên từ chối, coi như tôi cảm tạ anh." Chu Minh đưa lời mời, hắn vừa nghe Sầu ca xưng tên lại tưởng đó là Bạch Sầu của diễn đàn Bàn Long Hội cơ đấy.
"Vậy à... Được rồi. Nhưng mà đi quán ăn bên kia đường đi, không thể để cậu tốn tiền quá được." Bạch Sầu phóng khoáng nói.
"Vậy sao được, nhất định phải đến nơi tốt một chút chứ, không thì tôi làm sao làm người được nữa." Chu Minh lắc đầu nói, đồng thời kiên trì muốn đi tới món cơm lớn hơn để ăn.
"Cậu nói vậy thì tôi không đi nữa. Tùy tiện là được rồi, ha ha, tôi cũng không phải là con nhà giàu có, quyền quý gì." Bạch Sầu kiên quyết không muốn đi quán ăn lớn.
"Được rồi! Vậy theo ý anh đi." Chu Minh rốt cục thỏa hiệp, rồi cầm lấy tiền của mình rơi dưới đất.
Nói xong, Chu Minh cùng Bạch Sầu cùng đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT