Chu Minh và Hoàng Vân Chi đi theo sau ông Dương vào trong khách sạn Royal. Mọi người cùng đi tới quầy tiếp tân, ông Dương hỏi nhân viên đứng quầy: "Các cháu có còn phòng riêng còn trống không?"

"Chúng cháu còn hai gian phòng riêng còn trống, đó là phòng VIP 206 và phòng thường 305 là còn trống. Xin hỏi mọi người muốn dùng phòng nào?" Nữ nhân viên tiếp tân nói.

"Chu Minh, cháu thấy thế nào?" Ông Dương hỏi.

"Cháu mời mọi người thì đương nhiên là muốn tốt nhất rồi. Vậy lấy phòng VIP 206 đi." Chu Minh quay sang nói với nữ nhân viên đó rằng.

"Xin mời anh cho xem thẻ hội viên. Phòng VIP của chúng tôi chỉ dành cho những hội viên của khách sạn. Nếu như anh không có thẻ hội viên, vậy thật xin lỗi, mọi người không dùng được phòng riêng VIP." Nữ nhân viên tiếp tân áy náy nói.

"Vậy chị đăng ký giúp tôi đi." Nói rồi, Chu Minh chuẩn bị lấy thẻ ngân hàng của mình ra.

"Xin lỗi, thẻ hội viên cần phải có một vị hội viên đứng ra đề cử thì mới làm được." Nữ nhân viên nói.

"Tôi trả tiền cũng không được sao?" Chu Minh nói.

"Xin lỗi, đây không phải là vấn đề tiền bạc." Nhân viên trả lời.

"Dùng của em nè!" Bên cạnh truyền tới giọng nói nghe êm tai, hóa ra là Hoàng Vân Chi lấy từ trong túi của mình ra thẻ hội viên, đây là thẻ hội viên của khách sạn Royal, hội viên cấp 5 sao.

"Đăng ký giúp anh ấy một cái đi." Hoàng Vân Chi nói.

"Vâng, mọi người chờ một chút." Nữ nhân viên vừa nhìn thấy tấm thẻ này thì lập tức cung kính tiếp nhận thẻ, vô cùng khách khí nói. Còn tại sao như thế, thì nữ nhân viên này tự biết, bất kể ai cầm tấm thẻ này nếu thấy nhân viên nào thái độ phục vụ không tốt đều có thể đuổi việc người đó. Đây là quyền lợi của hội viên cấp 5 sao. Bình thường những người có tấm thẻ này, nếu không phải ông trùm trong giới kinh doanh thì cũng là quan lớn trong chính phủ, có danh tiếng rất lớn, người bình thường căn bản không thể đắc tội được.

"Phiền anh điền vào bảng kê này một chút." Nữ nhân viên nói với Chu Minh.

Sau khi Chu minh điền xong bảng kê, nữ nhân viên lấy thông tin ghi vào trong tấm thẻ hội viên mới. Xong xuôi thì đem tấm thẻ đưa cho Chu Minh và nói: "Xong rồi, anh giữ cẩn thận."

Sau đó, nữ nhân viên tiếp tân quay sang bảo nhân viên phục vụ đứng bên cạnh: "Anh dẫn các vị đây đi phòng VIP 206".

Vừa vào phòng VIP 206, Chu Minh chợt chấn động. Tuy phòng riêng này không phải trang trí xanh vàng rực rỡ, nhưng lại rất thoải mái và sang trọng. Chỉ thấy cả căn phòng như là ở trên một ngọn núi nhỏ vậy, trên vách tường có chạm khắc nổi, tạo nên một khung cảnh bãi biển rộng lớn, khiến cho người ta cảm giác như đang ở trên một hòn đảo biệt lập, có sóng biển, có các loại cá... khung cảnh thật hùng vĩ.

Chờ ông Dương và Hoàng Vân Chi an vị tại chỗ ngồi, Chu Minh mới cầm thực đơn đưa cho ông Dương.

"Ông Dương, ông gọi món ăn đi ạ". Chu Minh nói.

"Vậy ông không khách khí." Ông Dương chọn vài món ăn chay rồi sau đó đưa thực đơn cho Chu Minh. Chu Minh lại một lần nữa đưa cho Hoàng Vân Chi.

"Sao ông chỉ gọi có vài món ăn chay vậy." Chu Minh quay sang ông Dương hỏi.

"Người già rồi, thích ăn thanh đạm một chút." Ông Dương đáp.

Hoàng Vân Chi chọn vài món ăn rồi lại đưa thực đơn cho Chu Minh.

Chu Minh tiếp nhận thực đơn, liếc mắt nhìn trên thực đơn, hắn suýt nữa bị hù chết. Bên trên các món ăn rẻ nhất cũng hơn triệu, đắt thì cũng vài chục triệu. Thật khiến người ta hoài nghi có phải là ăn gan rồng mật phượng hay không. Trước đây, Chu Minh không hề biết người giàu lại sinh hoạt xa hoa như vậy. Nhưng hiện tại Chu Minh cũng có thể ăn được, chỉ có điều hắn hoài nghi số tiền mình đang có liệu có thể ăn được bao lâu những bữa ăn như thế này. Chu Minh nhịn đau chọn vài món ăn, tính sơ sơ cũng mất hơn chục triệu rồi.

"Mọi người có muốn uống chút rượu không?" Chu Minh hỏi.

"Uống chút cũng được." "Cũng được". Ông Dương và Hoàng Vân Chi nói.

Chu Minh quay sang người phục vụ nói: "Cho một chai Lafite 82." Cái này cũng là Chu Minh nhìn thấy trên thực đơn, chai rượu này có giá hơn 2000 USD. Thực sự khiến người ta đau lòng. Chu Minh không khỏi hoài nghi chai rượu này đến cùng có cái gì mà quý giá như vậy, lại niêm yết giá hơn 2000 USD.

Người phục vụ ghi thực đơn xong rồi nói: "Các vị chờ một chút, món ăn lập tức tới ngay." Nói xong thì người phục vụ đi ra ngoài.

...

"Khiến cháu tốn tiền rồi, Minh". Ông Dương nói.

"Đúng vậy, đã nói để em mời rồi, vậy mà anh còn tranh." Hoàng Vân Chi có chút ngượng ngùng nói.

"Không có gì, không phải chỉ một bữa cơm thôi sao, có cái gì to tát đâu." Chu Minh không để ý lắm.

Sau khoảng mười phút, cửa phòng bị đẩy ra. Một người phục vụ đẩy xe thức ăn đi vào, đem món ăn đặt lên trên bàn, rồi nói: "Nếu các vị có nhu cầu gì thì có thể gọi điện thoại tới tổng đài phục vụ, chúng tôi sẽ vì các vị mà chuẩn bị." Rồi chỉ vào góc tường, nơi đó có trang bị điện thoại. Nếu không nhìn kỹ, còn tưởng đó là cá ấy chứ.

Chu Minh mở chai rượu, trước tiên rót cho ông Dương và Hoàng Vân Chi mỗi người một chén, rồi nâng chén lên nói với bọn họ: "Nào, mọi người cụng ly. Đầu tiên cảm ơn ông Dương đã hỗ trợ cháu. Gặp được Vân Chi cũng là duyên phận, mọi người cùng nhau nâng ly." Nói rồi uống cạn ly rượu của mình.

"Trước tiên em cũng kính anh Minh một ly, lần thứ hai cảm tạ anh hôm qua đã trợ giúp." Nói xong Hoàng Vân Chi cũng nâng ly lên hướng Chu Minh.

"Không có gì, không có gì. Nào, cụng ly". Chu Mình nhìn thấy Hoàng Vân Chi nâng ly mời mình thì hết sức kích động, bởi vì hắn vẫn rất yêu thích cô gái giống như Hoàng Vân Chi. Chu Minh có bí mật không muốn người khác biết, chính là từ thời điểm đầu tiên nhìn thấy Hoàng Vân Chi thì hắn đã thích nàng.

Một bữa cơm với bầu không khí vui vẻ được tiến hành trong suốt hai giờ. Ăn xong cơm cũng đúng 1 giờ, ông Dương trực tiếp về công ty vàng bạc đá quý Kim Long.

Còn Hoàng Vân Chi thì cũng không có bận chuyện gì, nên sau khi Chu minh tính tiền thì đề nghị cùng nhau đi dạo phố. Một bữa cơm tốn hơn 100 triệu, thực sự là xa hoa mà.

"Được rồi, em nể anh mới cùng anh đi dạo phố đó. Anh chiếm được tiện nghi rồi đó." Hoàng Vân Chi cười rất tươi tắn.

"Được, vậy để anh làm Hộ hoa sứ giả cho em đi." Chu Minh nói ra tâm nguyện của hắn.

"Có thể, nhưng phải xem anh có năng lực chống đỡ những ong bướm vây quanh kia không." Hoàng Vân Chi trả lời chắc chắn.

"Được, anh nhất định phải phát huy tinh thần: một không sợ khổ, hai không sợ mệt. Nhất định sẽ chống đỡ được những ong bướm vây quanh kia." Chu Minh kiên định nói.

"Tốt lắm, hi vọng anh có năng lực này, vậy chúng ta đi thôi." Hoàng Vân Chi nói.

Nói rồi liền xông tới phía trước khu phố thương mại Trần Nhân Tông, bắt đầu đi dạo. Còn Chu Minh thì sải bước theo sau nàng, chuyên môn cầm túi giúp nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play