Grace cứ nằm im hàng tiếng đồng hồ lắng nghe hơi thở nhẹ nhàng, thanh thản của Julian ngay sau lưng. Một chân anh kẹp giữa hai chân cô, một tay anh choàng qua eo cô.

Cảm giác cơ thể anh quanh mình khiến cô hồi hộp.

Và mùi hương của anh...

Chưa từng có ai khiến cô có cảm giác thế này Thật thèm muốn và thật an tâm.

Và cô băn khoăn không hiểu vì sao điều đó lại có thể xảy ra khi họ mới chỉ vừa biết nhau. Julian đã chạm đến một thứ gì đó sâu thẳm trong tâm hồn cô trên cả những ham muốn về thể xác.

Anh thật mạnh mẽ và uy nghi. Và hài hước nữa. Anh đã khiến cô bật cười và bóp nát trái tim cô.

Cô rút tay ra, dùng ngón tay vuốt nhẹ lên bàn tay đang để trước mặt, ngay dưới cằm cô. Anh có một đôi bàn tay thật đẹp. Những ngón tay thon dài. Ngay cả trong giấc ngủ, sự mạnh mẽ của chúng cũng không thể chối cãi vào đâu được.

Không gì là không phi thường cả.

Cô lấy ngón cái sờ lên chiếc nhẫn tướng quân của anh và tự hỏi không biết hồi đó trông Julian thế nào. Trừ phi lời nguyền làm thay đổi tuổi thực của anh, trông anh không già lắm. Chắc chắn chỉ hơn ba mươi tuổi là cùng.

Sao anh có thể chỉ huy cả một đạo quân ở độ tuổi trẻ như vậy? Nhưng mà Alexander Đại Đế cũng chỉ vừa đủ tuổi cạo râu đã bắt đầu các chiến dịch của mình đấy thôi.

Chắc hẳn Julian phải rất xuất sắc trong chiến trận. Cô nhắm mắt lại cố gắng mường tượng cảnh anh ngồi trên lưng ngựa xông lên chiến đấu với kẻ thù. Trong đầu cô hiện ra hình ảnh sinh động của anh mặc áo giáp, tay vung kiếm khi đánh giáp lá cà với quân La Mã.

"Iason?"

Đầu cô căng lên khi nghe thấy anh nói thầm trong mơ.

Cô nhổm dậy nhìn anh gọi: "Julian?"

Anh trở nên căng thẳng và bắt đầu nói bằng một thứ ngôn ngữ pha tạp lộn xộn giữa tiếng Anh và tiếng Hy Lạp. "Đừng, Okhee! Okhee! Không!"

Anh ngồi bật dậy. Cô không biết lúc đó anh đã thức hay vẫn đang ngủ.

Theo bản năng, cô chạm vào tay anh.

Anh tóm lấy tay cô và lôi người cô qua người anh, kèm theo một lời nguyền rủa. Rồi anh ném cô xuống nệm. Khi kéo cô xuống, đôi mắt anh trông hoang dại, môi cong lên.

"Đồ chết tiệt!" - Anh gầm gừ.

"Julian." - Cô kêu lên khi anh tóm tay cô chặt hơn và cố thoát khỏi tay anh. "Là em đây, Grace đây!"

"Grace?" - Anh nhắc lại, lông mày anh nhíu lại cố gắng tập trung vào khuôn mặt cô.

Anh chớp chớp mắt và buông tay khỏi người cô. Anh đưa tay lên nhìn chằm chằm như thể chúng là những vật thể lạ mà anh chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Anh nhìn cô hỏi: "Anh có làm em đau không?"

"Không, em không sao. Anh ổn chứ?"

Anh không nhúc nhích.

"Julian?" - Cô đưa tay về phía anh.

Anh rụt lại như thể cô là một thứ chất độc. "Anh ổn. Chỉ là một giấc mơ tồi tệ thôi."

"Một giấc mơ tồi tệ hay một ký ức tồi tệ?"

"Là một ký ức tồi tệ luôn luôn ám ảnh trong những giấc mơ của anh." - Anh thì thầm, giọng chứa chất đau khổ. Anh tụt khỏi giường. "Có lẽ anh nên ngủ ở một chỗ nào khác."

Grace nắm lấy tay anh trước khi anh bỏ đi, và kéo anh lại phía giường. "Đó có phải là điều mà anh luôn luôn làm trong quá khứ không?"

Anh gật đầu.

"Anh đã bao giờ kể cho ai nghe về giấc mơ đó chưa?"

Julian nhìn cô đầy ngạc nhiên. Cô coi anh là gì vậy? Là một đứa trẻ quấy khóc cần có mẹ à?

Anh luôn luôn giấu những nỗi đau tận sâu trong lòng. Như trước đây người ta đã từng dạy anh phải như vậy. Chỉ khi anh ngủ, những ký ức đó mới có thể lén qua được sự tự vệ của anh. Chỉ khi ngủ anh mới trở nên yếu đuối.

Ở trong cuốn sách, anh chẳng thể làm đau ai khi gặp ác mộng. Nhưng một khi được ra khỏi nhà tù đó, anh thừa thông minh để không ngủ cạnh ai đó mà anh có thể vô tình túm lấy khi đang quằn quại trong giấc mơ.

Suýt nữa thì anh đã vô tình giết chết cô.

Ý nghĩ đó khiến anh khiếp sợ.

"Không." - Anh thì thầm. "Anh chưa từng kể cho bất kỳ ai cả."

"Vậy thì kể cho em đi."

"Không được." - Anh nói giọng kiên quyết. "Anh không muốn gợi lại chuyện đó."

"Nếu mỗi lần anh ngủ, anh lại nhớ về nó thì có khác gì đâu? Cho em biết đi Julian. Để xem em có giúp gì được không."

Liệu anh có dám tin là cô có thể giúp được không?

Mi biết rõ mà.

Vậy nhưng...

Anh muốn xua đuổi sự ma quái này đi. Anh muốn có được một giấc ngủ yên không bị dày vò.

"Kể cho em đi." - Cô nài nỉ.

Grace cảm nhận được sự do dự của anh khi anh quay lại giường với cô. Anh vẫn ngồi bên mép giường, hai tay ôm lấy đầu. "Trước đây em có hỏi anh vì sao anh lại bị nguyền rủa. Anh bị nguyền rủa bởi vì anh đã phản bội người anh em duy nhất mà anh từng biết. Gia đình duy nhất mà anh từng có."

Nỗi đau của anh lay động đến tận tâm can cô. Cô mong muốn một cách tuyệt vọng được đưa tay vuốt dọc sống lưng anh để phần nào an ủi anh, nhưng lại không dám đụng vào người anh sợ rằng điều đó sẽ khiến anh rụt lại. "Anh đã làm gì?"

Anh đưa tay lên đầu rồi túm chặt một nắm tóc. Hàm anh bây giờ cứng hơn cả thép, mắt anh nhìn trân trân vào tấm thảm. "Anh đã để cho lòng đố kỵ đầu độc mình."

"Như thế nào?"

Anh im lặng mấy phút rồi nói tiếp. "Anh gặp Iason không lâu sau khi bà mẹ kế gửi anh vào trường thiếu sinh quân."

Cô láng máng nhớ rằng Selena đã kể với cô về các trường thiếu sinh quân của người Sparta, ở đó các cậu bé bị buộc phải sống xa cha mẹ và gia đình. Cô đã luôn nghĩ rằng đó là một loại trường như trường nội trú. "Hồi đó anh bao nhiêu tuổi?"

"Bảy tuổi."

Không thể tưởng tượng mình sẽ ra sao nếu bị bắt phải xa cha mẹ ở lứa tuổi đó, Grace trợn tròn mắt lên.

"Điều đó không có gì lạ cả." - Anh nói mà không hề nhìn cô. "Anh khá lớn so với tuổi. Với lại cuộc sống tại trường thiếu sinh quân chắc chắn còn dễ chịu hơn là sống với bà mẹ kế anh nhiều."

Cô thấy rõ ác cảm trong giọng nói của anh và tự hỏi không biết người phụ nữ kia như thế nào. "Và Iason sống trong trường thiếu sinh quân cùng với anh?"

"Đúng vậy." - Giọng anh nhỏ lại. "Mỗi trường thiếu sinh quân được chia thành các nhóm nhỏ trong đó bọn anh chọn một cậu bé làm trưởng nhóm. Iason là trưởng nhóm bọn anh."

"Những nhóm nhỏ đó làm gì?"

"Bọn anh họat động như một đơn vị quân đội. Bọn anh học hành, chia nhau trực nhật, nhưng trên hết là liên kết với nhau để tồn tại."

Cô giật mình trước từ ngữ khác nghiệt đó. "Tồn tại trước cái gì?"

"Tồn tại trong cuộc sống của người Sparta." - Anh nói giọng đầy chua chát. "Anh không biết em có biết về cuộc sống của những người như cha anh không, nhưng họ có cuộc sống xa hoa của những người Hy Lạp còn lại."

"Những người Sparta chỉ muốn một điều từ con trai họ. Họ muốn con trai họ lớn lên trở thành lực lượng chiến đấu mạnh nhất của thế giới cổ đại. Để chuẩn bị cho tương lại của bọn anh, họ dạy bọn anh cách tồn tại chỉ với những nhu cầu tối thiểu nhất. Bọn anh được cấp một cái áo chẽn duy nhất để mặc trong cả năm và nếu chẳng may nó bị rách hỏng hay bị mất hay bọn anh lớn quá không mặc vừa thì bọn anh sẽ phải cởi trần. Bọn anh chỉ được phép nằm giường với điều kiện tự làm lấy được một chiếc giường. Và một khi đã đến tuổi dậy thì, bọn anh sẽ không được phép đi giày nữa."

Anh cười cay đắng. "Anh vẫn còn nhớ bàn chân mình đau đớn thế nào mỗi khi mùa đông về. Không được phép đắp chăn hay đốt lửa giữ ấm, nên vào ban đêm bọn anh phải quấn giẻ quanh chân để khỏi bị chết rét. Và rồi, vào mỗi buổi sáng, bọn anh lại phải khiêng đi xác của những cậu bé bị chết rét trong khi ngủ."

Thế giới mà anh mô tả khiến Grace co rúm người lại. Cô cố gắng tưởng tượng cuộc sống trong thế giới đó như thế nào. Tệ hơn, cô nhớ lại cảnh cô đòi mẹ mua cho một đôi giầy giá 80 đô la mà mẹ bảo là quá người lớn so với tuổi của cô, trong khi ở tuổi đó, Julian đang phải đi nhặt nhạnh từng miếng giẻ rách. Sự bất công của nó khiến cô đau xót. "Các anh chỉ là những đứa trẻ thôi mà."

"Anh chưa bao giờ là một đứa trẻ cả." - Anh nói giọng bình thản. "Nhưng tệ hơn cả là bọn anh không được cung cấp đủ lương thực để ăn, nên bọn anh buộc phải ăn cắp hoặc chết đói."

"Thế các bậc cha mẹ cho phép những chuyện như vậy xảy ra à?"

Anh đưa mắt qua vai nhìn cô đầy chua chát. "Họ coi đó là nghĩa vụ công dân của mình. Và bởi vì bố anh là một stratgoi của người Sparta nên phần lớn bọn trẻ và các giáo viên đều tránh xa mỗi khi nhìn thấy anh và anh còn được chia ít thức ăn hơn cả những đứa trẻ khác."

"Bố anh là gì cơ?" - Cô hỏi lại vì không hiểu thuật ngữ Hy Lạp mà anh vừa sử dụng.

"Là đại tướng quân." - Anh hít một hơi sâu và nói tiếp. "Do vị trí của ông ấy và vì sự tàn bạo nổi tiếng của ông ấy, anh bị cả nhóm ghẻ lạnh. Trong khi bọn chúng tập hợp nhau lại để ăn cắp thì anh bị bỏ lại trơ trọi một mình tự tìm cách tồn tại. Thế rồi một ngày, Iason bị bắt vì tội ăn cắp bánh mỳ. Khi bọn anh trở về doanh trại, bọn họ chuẩn bị phạt cậu ta vì tội đó thì anh bước lên tự nhận tội về mình."

"Vì sao?"

Anh nhún vai như thể đó là một chuyện nhỏ. "Cậu ta đã quá yếu sau trận đòn ban sáng nên anh nghĩ rằng cậu ta không thể sống sót sau trận đòn này."

"Tại sao sáng hôm đó anh ta lại bị ăn đòn?"

"Đó là cách bọn anh bắt đầu một ngày mới. Ngay khi bị lôi ra khỏi giường, bọn anh đã bị đánh đập thậm tệ."

Grace kinh ngạc. "Vậy thì vì sao anh lại đứng ra nhận đòn thay cho anh ta trong khi bản thân anh cũng bị đau?"

"Là con trai do một nữ thần sinh ra, nên anh có thể chịu đòn khá tốt."

Grace nhắm mắt lại khi anh nhắc lại lời nói của Selena lúc trưa. Lần này cô không thể cưỡng lại việc đưa tay về phía anh. Cô đặt một bên tay lên bắp tay anh.

Anh không rụt tay lại.

Thay vào đó, anh đặt tay lên bàn tay cô và khẽ bóp nhẹ. "Từ hôm đó, Iason gọi anh là anh trai và yêu cầu những đứa trẻ khác phải chấp nhận anh. Mặc dù cả cha và mẹ anh đều có con riêng, nhưng trước đó anh chưa bao giờ có một người anh em."

Cô mỉm cười. "Rồi chuyện gì xảy ra sau đó?"

Cơ bắp của anh co lại dưới bàn tay cô. "Bọn anh quyết định phối hợp với nhau để có được cái bọn anh cần. Cậu ta sẽ đánh lạc hướng còn anh sẽ ăn trộm như thế để nếu có bị bắt thì anh sẽ là người chịu đòn."

Cô định hỏi Vì sao?, nhưng sau đó dừng lại. Trong tim cô, cô đã biết câu trả lời. Đó là do Julian muốn bảo vệ người em của mình.

"Thời gian trôi đi," - anh nói tiếp - "anh bắt đầu nhận ra rằng cha cậu ấy lén theo dõi cậu ấy trong làng. Tình yêu và lòng tự hào trên gương mặt người cha thật không thể nào diễn tả nổi. Mẹ cậu ấy cũng vậy. Đáng lẽ bọn anh phải tự tìm kiếm, nhặt nhạnh đồ ăn, nhưng ngày nào cậu ấy cũng tìm thấy thứ gì đó do cha mẹ để lại. Bánh mỳ mới, đùi cườu nướng hay một bình sữa tươi. Đôi khi có cả tiền nữa."

"Thật ngọt ngào."

"Đúng vậy, nhưng mỗi lần anh thấy họ làm vậy với cậu ta, tim anh lại như bị ai cứa vào. Anh muốn cha mẹ mình cũng dành cho mình những tình cảm như vậy. Anh sẵn sàng chết để được cha, dù chỉ một lần thôi, nhìn anh với ánh mắt mà trong đó không ẩn chứa sự khinh miệt. Hay để được mẹ đủ quan tâm để đến thăm để đến thăm anh, dù chỉ một lần cũng được. Sự gần gũi nhất mà anh có được đối với bà ấy là những lần đến thăm đền thờ bà ấy ở Thymaria. Anh thường ngồi hàng giờ nhìn trân trân vào bức tường của bà ấy và tự hỏi không biết ở ngoài trông bà ấy thực sự thế nào. Và tự hỏi không biết liệu bà ấy có bao giờ nghĩ đến mình, dù chỉ là một ý nghĩ thoảng qua không."

Grace ngồi dậy, ngả người vào lưng anh, rồi ôm quanh eo anh. Cô tì cằm lên vai anh. "Hồi còn nhỏ anh không bao giờ được gặp mẹ à?"

Anh vòng tay quanh tay cô, rồi ngả đầu lên vai cô. Cô mỉm cười trước cử chỉ đó. Mặc dù anh đang căng thẳng và ức chế, nhưng anh vẫn tin tưởng chia sẻ với cô những điều mà cô biết là anh chưa từng chia sẻ với ai.

Điều đó khiến cô cảm thấy vô cùng gần gũi với anh.

"Cho đến tận bây giờ anh cũng chưa hề gặp bà ấy." - Anh lặng lẽ nói. "Bà ấy cử người khác đến gặp anh, nhưng bản thân bà ấy thì chưa từng bao giờ đến cả. Mặc cho anh cầu khẩn đến thế nào, bà ấy cũng không chịu đến gặp anh. Sau một thời gian, anh thôi không cầu xin nữa. Và cuối cùng thì anh cũng thôi luôn không đến đền thờ của bà ấy nữa."

Grace dịu dàng hôn lên vai anh. Làm sao mẹ anh ấy lại có thể bỏ mặc anh ấy như vậy? Làm sao lại có thể có người mẹ từ chối không đáp lại lời cầu khẩn của đứa con xin được bà đến thăm?

Cô nghĩ về cha mẹ mình. Nghĩ về tình yêu và sự âu yếm mà họ dành cho cô. Và lần đầu tiên, cô nhận thấy rằng những cảm xúc của cô về cái chết của họ là sai. Trong những năm qua, cô đã tự bảo với bản thân thà rằng cô không được biết đến tình yêu của cha mẹ dành cho mình còn hơn là biết đến để rồi lại bị tước đọat một cách độc ác như vậy.

Nhưng không phải vậy. Mặc dù những kỷ niệm về cha mẹ và thời thơ ấu là những kỷ niệm ngọt ngào xen lẫn đau xót, nhưng chúng vẫn an ủi cô.

Julian còn chưa từng được biết đến hơi ấm của một vòng tay yêu thương. Chưa từng biết đến cảm giác an tâm vì biết rằng dù cho anh làm bất cứ điều gì, cha mẹ cũng luôn ở bên anh.

Cô không thể tưởng tượng nổi thời thơ ấu như của Julian.

"Nhưng anh còn có Iason." - Cô thì thầm, trong lòng tự hỏi không biết như thế đã đủ với anh chưa.

"Đúng. Sau khi cha anh mất, hồi đó anh 14 tuổi, Iason thậm chí còn đưa anh về nhà cùng cậu ta trong mỗi dịp nghỉ phép. Và trong một lần về thăm nhà cậu ta, lần đầu tiên anh gặp Penelope."

Grace cảm thấy một chút ghen tuông trong giọng nói của anh khi nhắc đến tên người vợ.

"Cô ấy quá đẹp" - Julian thì thầm - "và đã hứa hôn với Iason."

Cô lặng người đi trước câu nói của anh.

Ôi, như vậy thì không hay rồi.

"Thậm chí còn tệ hơn," - anh nói tiếp lắc nhẹ cánh tay cô - "cô ấy yêu cậu ta. Mỗi lần bọn anh về thăm, cô ấy đều chờ sẵn ở đó để lao vào vòng tay cậu ta, hôn cậu ta. Nói với cậu ta rằng cậu ta có ý nghĩa với cô ấy thế nào. Khi bọn anh đi, cô ấy khẩn khoản van xin cậu ấy hãy cẩn thận. Rồi đến lượt cô ấy bắt đầu để các thứ cho cậu ta nhặt."

Julian ngừng lời khi nhớ lại vẻ mặt Iason khi cậu ta quay trở về doanh trại với quà của Penelope trên tay.

Rồi Iason sẽ nói khi khoe đồ mà cô ấy mang cho cậu ta. "Một ngày kia anh có thể lấy vợ, nhưng anh sẽ không bao giờ tìm được một người vợ như cô ấy sưởi ấm giường cho mình đâu, Julian ạ."

Mặc dù Iason không nói ra, nhưng Julian biết quá rõ lý do vì sao. Không một ông bố danh giá nào lại đồng ý gả con gái cho một đứa con rơi không thừa tự, một kẻ không được một gia đình nào chấp nhận cả.

Mỗi lần Iason nói những lời này, chúng lại cắt da cắt thịt anh ra từng mảnh. Có những lần anh ngờ rằng Iason nói ra những lời này vì ghen tuông, ghen với cách mà Penelope nhìn anh chăm chú mỗi khi cô ấy nghĩ rằng Iason không để ý. Iason có thể có được trái tim của cô, nhưng cũng như những người phụ nữ khác, Penelope vẫn nhìn Julian không chớp mắt mỗi khi anh tới gần.

Đó chính là lý do khiến Iason không mời anh về thăm nhà cùng cậu ta nữa. Và điều này đã khiến trái tim anh tan nát vì bị cấm không được lại gần ngôi nhà an toàn duy nhất mà anh từng được biết tới.

"Lẽ ra anh nên để họ cưới nhau." - Julian nói khi lấy tay ôm lấy đầu Grace và vùi mặt vào cổ cô để hít thở mùi thơm dịu dàng của cô. "Ngay từ hồi đó anh đã biết mình nên làm vậy. Nhưng anh không thể chịu đựng được chuyện đó. Năm này qua năm khác anh nhìn thấy cô ấy yêu cậu ta. Anh chứng kiến gia đình cậu ấy mê mẩn cậu ấy, trong khi anh chẳng có đến một ngôi nhà để đi về."

"Vì sao ?" - cô hỏi. "Anh nói rằng anh cũng có anh em cơ mà, chẳng lẽ họ không cho anh ở cùng à?"

Anh lắc đầu. "Các con trai của cha anh căm ghét anh đến tận xương tủy. Mẹ bọn chúng có thể cho anh vào, nhưng anh không muốn phải trả cái giá mà bà ta yêu cầu. Hồi đó anh chẳng có gì nhiều, nhưng anh còn có lòng tự trọng."

"Bây giờ anh cũng vẫn rất tự trọng đấy chứ." - Cô thì thầm, xiết chặt tay quanh bụng anh. "Em đã chứng kiến nó rồi."

Anh buông tay khỏi cô, nhìn đi chỗ khác khi cô nói những lời vừa rồi, hàm anh như cứng hơn.

"Điều gì đã xảy ra với Iason?" - Cô hỏi, cố gắng để anh nói trong khi anh vẫn còn muốn tâm sự. "Anh ta chết trận à?"

Anh cười cay đắng. "Không. Khi bọn anh đủ tuổi để gia nhập quân đội, anh đã giữ để cậu ta được an toàn trên chiến trường. Anh đã hứa với Penelope và gia đình cậu ta rằng anh sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra với cậu ta."

Grace cảm thấy tim anh đang đập thình thịch cạnh tay mình.

"Năm tháng qua đi, tên anh được người ta thì thầm trong nỗi khiếp sợ. Huyền thoại về anh và những chiến thắng của anh được nhắc đi nhắc lại. Vậy mà khi anh về đến Thymaria thì anh phải ngủ trên đường phố hay trên giường của bất cứ người phụ nữ nào sẵn lòng mở cửa cho anh trong đêm, cho qua ngày chờ quay trở lại mặt trận."

Nước mắt dâng đầy trong mắt cô trước nỗi đau trong giọng nói của anh. Sao người ta có thể đối xử với anh như vậy?

"Điều gì xảy ra đã thay đổi chuyện đó?" - Cô hỏi.

Anh thở dài. "Một đêm, trong lúc tìm chỗ để ngủ, anh va phải một đôi tình nhân đang ôm nhau. Anh vội vàng xin lỗi, nhưng khi anh bỏ đi thì anh tình cờ nghe thấy câu chuyện Iason nói với Penelope."

Toàn bộ cơ thể anh lên gân cứng lại trong tay cô, trong khi đó tim anh đập mỗi lúc một nhanh hơn.

"Anh ta đã nói gì?" - Grace vội vàng hỏi.

Tia sáng trong mắt anh tắt dần. "Penelope hỏi cậu ta vì sao anh không đến chơi nhà cậu ta nữa. Iason cười ha hả và nói: "Không một ai muốn ở gần Julian. Anh ta là con trai của Aphrodite, Nữ thần Tình yêu, vậy mà ngay cả bà ấy còn không chịu đến gần anh ta nữa là."

Grace dường như không thể thở nổi khi nghe anh nhắc lại những lời nói độc ác kia và cô có thể tưởng tưọng được cảm giác của anh khi anh nghe chúng.

Julian thở dài mệt mỏi. "Anh đã bảo vệ cậu ta không biết bao nhiêu lần. Đã chịu đựng những vết thương trên chiến trường để bảo vệ cậu ta, thậm chí cả một vết đâm vào mạng sườn, vậy mà cậu ta nhạo báng anh với cô ấy. Anh không thể chịu đựng được sự bất công đó. Anh đã nghĩ rằng bọn anh là anh em. Và anh đoán là cuối cùng bọn anh là anh em thật bởi vì cách cậu ta đối xử với anh giống hệt như những người còn lại trong gia đình đã đối xử với anh. Anh chẳng là gì ngoài một đứa con hoang, con ghẻ. Cô độc và vô thừa nhận. Anh không thể hiểu được vì sao cậu ta lại có quá nhiều người yêu thương cậu ta trong khi anh chỉ cần có một người.

"Tức giận và cảm thấy bị xúc phạm trước những lời nói của cậu ta, anh đã làm một việc mà trước đó anh chưa bao giờ làm. Anh nhờ tới Eros."

Grace có thể dễ dàng đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. "Anh ấy khiến cho Penelope yêu anh."

Anh gật đầu. "Anh ấy bắn một mũi tên bằng chì vào Iason để giết chết tình yêu của cậu ta đói với Penelope, rồi bắn mũi tên vàng vào Penelope để khiến cô ấy yêu anh. Anh cứ nghĩ mọi chuyện đến đó là xong..."

Cô lắc nhẹ người anh, chờ anh tìm lời.

"Anh phải mất hai năm mới thuyết phục được cha cô ấy đồng ý cho cô ấy được cưới một đứa con hoang không có tài sản thừa kế. Nhưng khi đó, danh tiếng của anh đã khá lớn và anh đã được thăng chức. Cuối cùng thì anh cũng tích lũy đủ tài sản để đem lại cho cô ấy một cuộc sống vương giả. Và anh đã không tiếc gì với cô ấy cả. Bọn anh có vườn tược, nô lệ và tất cả mọi thứ mà cô ấy muốn. Anh đã đem lại cho cô ấy tự do và sự tôn trọng mà không một người phụ nữ nào thời đó có được."

"Như vậy vẫn chưa đủ sao?"

Anh lắc đầu. "Vẫn còn thiếu thứ gì đó và anh biết cô ấy không được đúng mực cho lắm. Ngay từ trước khi có sự can thiệp của Eros, cô ấy vẫn luôn là một phụ nữ quá mẫn cảm. Cô ấy bám riết lấy Iason theo cái cách vẫn bị cấm kỵ đối với những phụ nữ Sparta và có một lần khi cậu ấy bị thương, cô ấy đã cạo trọc đầu vì đau buồn.

"Rồi sau khi bị trúng mũi tên của Eros, cô ấy đã phải trải qua những giai đoạn dài quá trầm cảm hoặc quá giận dữ. Anh đã làm tất cả những gì có thể vì cô ấy và đã cố gắng hết sức để cô ấy cảm thấy hạnh phúc."

Grace vừa nghe vừa vuốt mái tóc anh ra sau.

"Cô ấy nói với anh rằng cô ấy yêu anh, nhưng anh biết cô ấy không quan tâm đến anh như cách cô ấy từng quan tâm đến Iason. Cô ấy tự nguyện trao thân cho anh, nhưng sự đụng chạm của cô ấy không có đam mê thực sự. Anh đã biết điều đó ngay từ lần đầu tiên anh hôn cô ấy."

"Anh cố thuyết phục bản thân rằng chuyện đó không quan trọng. Thời đại này rất hiếm người có được tình yêu trong hôn nhân. Bên cạnh đó, anh sống xa nhà hàng tháng, thậm chí hàng năm trời để cầm quân đi chinh chiến. Nhưng cuối cùng, anh đoán là anh thừa hưởng quá nhiều từ mẹ, bởi vì anh luôn muốn có nhiều hơn nữa."

Grace cảm thấy đau đớn thay cho anh.

"Và đến một ngày, Eros cũng phản bội lại anh."

"Phản bội lại anh như thế nào?" - Cô lo lắng hỏi và biết rằng đó chính là căn nguyên của lời nguyền.

"Sau đêm anh giết chết Livius, một đại tướng quân La Mã, anh ấy ngồi uống rượu với Priapus. Trong lúc say rượu, Eros đã nói với hắn ta những gì anh ấy đã làm giúp anh. Ngay khi Priapus nghe được câu chuyện, hắn đã biết ngay cách trả thù anh.

"Hắn xuống địa ngục và lấy một cốc đầy nước từ Hồ Ký ức, rồi sau đó đem cốc đó đến cho Iason uống. Ngay lúc cậu ta chạm môi vào cốc nước, Iason đã nhớ ra tình yêu của họ. Priapus đã kể cho cậu ta nghe những việc anh đã làm, rồi lấy thêm nước để cậu ta cho Penelope uống."

Julian có cảm giác môi mình đang mấp máy, nhưng anh không còn ý thức được mình đang nói gì nữa. Thay vào đó, anh nhắm mắt vào để sống lại cái ngày bất hạnh đó.

Anh vừa từ chuồng ngựa bước vào nhà thì tình cờ nhìn thấy Penelope và Iason ở ngay cửa. Họ đang hôn nhau.

Choáng váng, anh đứng sững lại giữa đường, toàn thân run lên khi nhìn cảnh họ đang nồng cháy ôm hôn nhau.

Rồi Iason nhìn lên và thấy anh đứng ở cửa ra vào.

Ngay khi bốn mắt gặp nhau, Iason đã cong môi lên nói. "Mi là đồ ăn cắp xấu xa! Priapus đã nói cho ta biết hành động phản bội của mi rồi. Sao mi dám?"

Penelope thì mặt biến dạng vì căm tức lao vào Julian, tát thẳng vào mặt anh. "Ngươi là đồ con hoang bẩn thỉu, ta có thể giết chết ngươi vì những gì ngươi đã làm."

"Còn ta thì sẽ giết chết ngươi." Iason rút kiếm ra.

Julian cố đẩy Penelope ra nhưng cô ấy không chịu.

"Thánh thần ơi, ta mang thai các con của người." - Cô vừa nói vừa cố gắng cào cấu lên mặt anh.

Julian giữ chặt eo cô. "Penelope, anh..."

"Đừng có chạm vào người ta." - Cô gào lên cố vùng vẫy để thoát khỏi tay anh. "Điều đó làm ta phát buồn nôn. Ngươi có thực sự nghĩ liệu có người phụ nữ tử tế nào lại muốn nhìn ngươi dưới ánh sáng ban ngày không? Ngươi thật hèn hạ. Thật đáng ghê tởm."

Rồi cô xô anh về phía Iason. "Chặt đầu hắn đi. Em muốn được tắm trong máu của hắn cho đến khi nào em không còn ngửi thấy mùi hắn trên da thịt mình nữa."

Iason vung gươm lên.

Julian nhảy lùi lại tránh lưỡi gươm của cậu ta.

Theo bản năng, anh đưa tay sờ chuôi gươm của mình, nhưng lại dừng lại. Anh không muốn lấy máu của Iason. "Tôi không muốn đánh nhau với cậu."

"Vậy sao? Ngươi đã chiếm đoạt người phụ nữ của ta và khiến cô ấy mang thai những đứa con của ngươi trong khi lẽ ra chúng phải là con của ta! Ta đã mời ngươi về nhà mình. Cho ngươi một chiếc giường trong khi không một ai cho phép ngươi đến gần họ và đây là những gì mà ngươi trả ơn cho ta sao?"

Julian không tin vào tai mình, trợn mắt nhìn. "Trả ơn cho cậu? Cậu có bao giờ nghĩ tới số lần tôi cứu mạng sống của cậu ở chiến trường không? Tôi đã chịu thay cho cậu bao nhiêu trận đòn? Liệu cậu có thể đếm được không? Vậy mà cậu dám nhạo báng tôi."

Iason cười ha hả một cách độc ác. "Tất cả mọi người trừ Kyrian đều nhạo báng ngươi, đồ ngốc ạ. Thật ra, cậu ta bảo vệ ngươi nhiệt thành đến nỗi đôi khi ta tự hỏi không biết hai người làm gì khi hai người đi riêng với nhau."

Cố nén cơn giận có thể khiến anh trở nên yếu đuối trước lưỡi gươm của Iason, Julian chỉ tránh những cú tấn công tiếp theo. "Dừng lại đi Iason. Đừng làm gì khiến cả hai ta phải hối tiếc."

"Điều duy nhất mà ta hối tiếc đó là đã để một tên trộm vào nhà mình." - Iason gầm lên vì tức giận và lại tiếp tục vung gươm.

Julian cố tránh, nhưng Penelope cứ lao vào anh từ phía sau để đẩy anh lên.

Một nhát gươm của Iason đâm trúng bên sườn anh.

Thét lên vì đau đớn, Julian tuốt gươm ra chém một nhát có thể lấy đầu Iason nếu trúng đích.

Iason cố gắng tấn công anh, nhưng Julian chỉ vừa tự vệ vừa cố đẩy Penelope ra khỏi trận đọ gươm.

"Đừng làm vậy nữa, Iason. Cậu thừa biết tay gươm của cậu không thể nào đọ được với tôi."

Iason tấn công dữ dội hơn. "Ta sẽ không đời nào để ngươi tiếp tục giữ cô ấy nữa."

Mấy giây sau đó diễn ra quá nhanh, nhưng đến tận bây giờ, Julian vẫn như nhìn thấy cảnh diễn ra lúc đó rõ ràng trước mắt.

Penelope tóm lấy cánh tay không cầm gươm của Julian cùng lúc Iason vung gươm lên. Lưỡi gươm suýt nữa thì đâm trúng Julian khi cô ấy lôi mạnh người anh. Julian mất đà, cố gắng tránh xa cô, nhưng Penelope vẫn lao vào, anh loạng choạng tiến lên phía trước cùng lúc đó thì Iason cũng lao vào.

Khoảnh khắc họ đâm sầm vào nhau, anh cảm thấy lưỡi gươm của mình đang thọc sâu vào người Iason.

"Không!" - Julian hét lên, rút gươm ra khỏi bụng Iason trong khi Penelope thét lên tiếng thét đau đớn, thảm khốc.

Iason từ từ ngã xuống sàn.

Julian khuỵu xuống, thả rơi thanh gươm xuống bên cạnh và nâng người bạn lên. "Thánh thần ơi, cậu đã làm gì thế này?"

Ho một tiếng ộc ra máu, Iason nhìn anh dầy oán trách. "Ta không làm gì cả. Chính là ngươi đã phản bội lại ta. Chúng ta là anh em và ngươi đã đánh cắp trái tim ta."

Iason nuốt một cách đau đớn trong khi đôi mắt xanh nhạt của anh ta nhìn thẳng vào Julian. "Trong cuộc đời ngươi, tất cả những gì ngươi có đều là lấy cắp của người khác."

Julian run lên khi cảm giác tội lỗi và đau buồn xâm chiếm khắp tâm hồn anh. Anh không bao giờ muốn để xảy ra chuyện này. Không bao giờ muốn làm tổn thương một ai, nhất là Iason. Anh chỉ muốn có được ai đó yêu thương mình. Chỉ muốn có một mái nhà mong chờ anh trở về.

Nhưng Iason nói đúng. Tất cả là lỗi của anh. Tất cả.

Tiếng thét của Penelope vang lên bên tai anh. Cô túm tóc anh và cố hết sức giật mạnh. Đôi mắt cô trở nên điên dại, cô rút con dao găm đeo bên hông anh.

"Ta muốn ngươi phải chết! Phải chết!"

Cô đâm con dao vào cánh tay anh, rồi rút ra định đâm tiếp. Julian tóm lấy tay cô.

"Không." - Cô nói, đôi mắt điên dại. "Ta muốn ngươi phải đau khổ. Ngươi đã lấy đi của ta những gì ta yêu quý nhất. Bây giờ ta cũng sẽ lấy đi của ngươi những thứ đó." Nói rồi cô lao ra khỏi phòng.

Bị choáng ngợp bởi đau buồn và giận dữ, Julian không thể nhúc nhích nổi khi sự sống đang từ từ rời bỏ cơ thể Iason.

Cho đến khi những lời Penelope nói rơi vào tâm trí hỗn loạn của anh.

"Không!" - anh gầm lên đứng dậy - "Đừng!"

Khi anh đến được cửa phòng cô ấy là lúc anh nghe tiếng trẻ con kêu thét. Trái tim anh vỡ vụn, anh cố gắng mở cửa, nhưng cô ấy đã cài then bên trong.

Đến khi anh phá được cửa xông vào phòng cô thì đã quá muộn.

Quá muộn...

Julian ép chặt hai tay lên mắt khi cảnh tượng rùng rợn của ngày hôm đó hiện ra trước mắt anh và anh cảm thấy Grace đang chạm nhẹ vào da anh.

Anh sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi sự ám ảnh của những hình ảnh đó, của nỗi sợ hãi đó trong tim. Một nỗi đau đớn tột cùng.

Thứ duy nhất trong đời mà anh từng yêu quý là các con anh.

Và cũng chỉ có chúng là những người yêu anh.

Vì sao? Vì sao chúng lại phải trả giá cho những hành động của anh? Vì sao Priapus không thể chỉ tra tấn anh mà để chúng được yên?

Và sao Aphrodite có thể để cho điều này xảy ra? Đó là việc bà đã làm ngơ cho anh, vậy mà lại để cho các con anh phải chết...

Đó là lý do anh đến đền thờ của bà ngày hôm đó. Anh định giết chết Priapus. Chặt đầu hắn khỏi vai và cắm lên ngọn giáo.

"Chuyện gì đã xảy ra?" - Grace hỏi, kéo suy nghĩ của anh trở về với thực tại.

"Khi anh đến đó thì mọi việc đã quá muộn." - Anh nói, cổ anh nghẹn đắng khi nỗi đau giằng xé trong tim. "Các con anh đã chết, bị chính mẹ chúng giết chết. Penelope cũng đã cắt cổ tay và nằm thoi thóp bên cạnh chúng. Anh gọi bác sĩ đến và cố gắng cầm máu. Anh dừng lại một lát. "Trong lúc hấp hối, cô ấy vẫn còn tát vào mặt anh."

Grace nhắm mắt lại khi nỗi đau của anh bao trùm lên cô. Sự việc còn tồi tệ hơn là cô tưởng tượng.

Chúa nhân từ, làm sao anh có thể chịu đựng nổi chuyện đó?

Nhiều năm qua, cô đã nghe kể nhiều câu chuyện hãi hùng, nhưng không chuyện nào có thể so sánh với những gì anh đã trải qua. Và anh phải chịu đựng tất cả những chuyện này có một mình, không có một ai giúp đỡ. Không một ai quan tâm.

"Em rất tiếc." - Cô thì thầm, lấy tay xoa ngực anh an ủi.

"Anh vẫn không thể tin được là chúng đã ra đi." - Anh thì thầm, giọng nặng trĩu đau buồn, "Em hỏi anh làm gì khi ở trong cuốn sách đó. Anh chỉ đứng đó và hồi tưởng lại khuôn mặt của con trai và con gái mình. Anh nhớ lại cảm giác khi những cánh tay nhỏ xíu của chúng ôm lấy anh. Nhớ cách chúng chạy ra đón anh mỗi khi anh đi đánh trận trở về. Và sống lại từng khoảnh khắc của ngày hôm đó, ước sao mình có thể làm điều gì đó để cứu chúng".

Grace chớp chớp cố ngăn không cho những giọt nước mắt trào ra. Thảo nào anh không bao giờ nói về chuyện đó.

Julian hít thở một cách khó nhọc. "Các vị thần không cho anh được pháta điên để khỏi phải nhớ về những ký ức đó. Thậm chí một niềm an ủi như vậy anh cũng không có được".

Sau đó, anh không nói thêm gì nữa. Anh chỉ lặng lẽ nằm trong vòng tay cô.

Ngạc nhiên trước sự mạnh mẽ của anh, Grace ngồi hàng giờ chỉ để ôm anh trong tay. Cô chẳng biết phải làm gì nữa.

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm hành nghề, các kiến thức về trị liệu tâm lý của cô hoàn toàn không có tác dụng.

Grace tỉnh dậy khi những tia nắng ban mai chiếu qua cửa sổ. Phải mất một phút cô mới nhớ được những gì xảy ra đêm hôm trước.

"Julian?" - Cô gọi.

Không có ai trả lời.

Cô tung chăn rời khỏi giường và nhanh chóng mặc quần áo.

"Julian?" - Cô bước xuống cầu thang gọi.

Không có gì. Không một tiếng động nhỏ, chỉ có tiếng tim cô đập thình thịch bên tai.

Cô bắt đầu thấy sợ. Liệu có chuyện gì xảy ra với anh không?

Grace lao vào phòng khách thấy cuốn sách vẫn nằm trên bàn uống cà phê. Cô lật giở các trang sách thì thấy trang sách trước đây có hình Julian trống trơn. Thở phào vì anh chưa vì lý do nào đó mà quay lại quyển sách, cô tiếp tục tìm kiếm khắp ngôi nhà.

Anh ấy ở đâu được nhỉ?

Cô vào bếp thì thấy cánh cửa sau khép hờ. Cô chau mày mở cửa và bước ra ngoài hiên.

Grace nhìn quanh sân đến khi bắt gặp mấy đứa trẻ con hàng xóm đang ngồi trên bãi cỏ giữa nhà cô và nhà chúng. Nhưng điều làm cô ngạc nhiên nhất đó là Julian đang ngồi với chúng, bày chúng cách chơi với mấy viên đá và mấy cái que.

Hai cậu bé và một cô bé đang ngồi cạnh anh, chăm chú lắng nghe trong khi cô em nhỏ hai tuổi của chúng đang bước chập chững từ người này sang người khác.

Grace mỉm cười trước hình ảnh thanh bình đó. Cô cảm thấy ấm áp và tự hỏi không biết lúc Julian chơi với con đẻ của mình thì trông sẽ như thế nào.

Cô rời bậc thềm bước về phía họ.

Bobby là đứa bé lớn nhất trong mấy anh em năm nay lên chín, kế đó là Tommy nhỏ hơn một tuổi và Katie mới lên sáu. Cha mẹ chúng, sau đám cưới, chuyển đến sống ở đây đã được gần mười năm và mặc dù họ cũng khá thân thiện, nhưng quan hệ giữa hai nhà vẫn không vượt qua khỏi sự quen biết xã giao.

"Thế rồi chuyện gì đã xảy ra?" - Bobby hỏi khi Julian quay đầu lại.

"À, đoàn quân bị bao vây." - Julian nói, dịch chuyển một viên đá qua cái que. "Bị một người trong hàng ngũ phản bội. Một người lính trẻ đã bán đứng đồng đội của mình bởi vì anh ta muốn được trở thành một chỉ huy trong quân đội La Mã".

"Họ là những người giỏi nhất." - Bobby nói xen vào.

Julian chế giễu. "Họ không là gì nếu so với quân Sparta".

"Tiến lên quân Sparta!" - Tommy hét lên. "Đó là biểu tượng của trường cháu đấy".

Bobby xô vào cậu em làm cậu bé ngã lăn ra. "Mày làm gián đoạn câu chuyện".

"Cháu đừng bao giờ đánh em nhé." - Julian nói, giọng anh vừa nghiêm khắc vừa nhẹ nhàng một cách lạ lùng. "Anh em là phải bảo vệ lẫn nhau, chứ không được đánh nhau".

Sự chua xót trong câu nói của anh bóp nát trái tim cô. Thật đáng tiếc đã không có ai dạy cho các anh em trai của anh bài học đó.

"Xin lỗi!" - Bobby nói. "Chuyện gì xảy ra tiếp sau đó hả chú?"

Trước khi Julian kịp trả lời, cô bé con bị ngã và làm lộn xộn hết những viên đá và que gỗ. Hai cậu bé hét lên với em, nhưng Julian vừa trấn tĩnh chúng vừa nâng cô bé Alison đứng dậy.

Anh chạm khẽ vào mũi cô bé khiến nó cười khanh khách. Rồi bày lại trò chơi.

Khi đến lượt Bobby lấy một viên đá, Julian bắt đầu kể tiếp câu chuyện đang dang dở. "Vị tướng quân người Macedon nhìn quanh những ngọn đồi nơi quân La Mã đang dồn binh lính của anh lại. Không có cách nào để đánh thọc mạng sườn quân địch, cũng không có đường nào để rút lui".

"Thế họ có đầu hàng không?" - Bobby hỏi.

"Không đời nào." - Julian trả lời chắc nịch. "Thà chết chứ không chịu nhục".

Julian dừng lại khi những lời vừa rồi vang lên trong đầu anh. Những lời nói đó đã tiếp thêm dũng cảm cho anh ngoài chiến trận. Là một tướng quân, anh đã sống vì những lời đó.

Là một nô lệ, anh đã quên chúng từ lâu rồi.

"Thế họ có chết không?" - Katie hỏi.

"Một số người đã chết." - Julian nói, cố gắng xua đi những ký ức đang đổ về trong anh. Ký ức về một người đàn ông không ai có thể sai khiến trừ chính bản thân anh ta. "Nhưng trước đó họ đã kịp đẩy lùi quân La Mã".

"Bằng cách nào?" - Các cậu bé hỏi giọng lo lắng.

Lần này, Julian đã kịp đỡ cô bé con trước khi nó làm gián đoạn trò chơi của họ.

"À." - Julian vừa nói vừa đưa cho Alison quả bóng nhỏ màu đỏ của cô bé. Anh lấy một tay ôm ngang bụng cô bé giữ nó ngồi trên đầu gối anh. "Khi quân La Mã phi ngựa xông lên tấn công họ, vị thống soái người Macedon biết rằng quân La Mã muốn anh tập trung quân lại theo đội hình sát cánh nhau, thành mồi cho kỵ binh La Mã và lính bắn cung phía trên. Nhưng thay vào đó, vị thống soái lại ra lệnh cho binh lính của mình tản ra che khiên tiến thẳng vào ngựa và phá vỡ đội hình kỵ binh của quân La Mã".

"Nó có tác dụng không?" - Tommy hỏi.

Ngay cả Grace cũng bị cuốn hút bởi câu chuyện.

Julian gật đầu. "Quân La Mã không lường trước được chiến thuật đó của một đội quân văn minh. Hoàn toàn không chuẩn bị trước tinh thần cho sự phản công đó, đội hình của bọn chúng đã bị tan rã".

"Thế còn vị thống soái Macedon thì sao?".

"Anh ấy thét lên tiếng thét xung phong dũng mãnh khi cưỡi con ngựa của mình, con Mania, băng qua chiến trận lên thẳng ngọn đồi nơi các tướng lĩnh La Mã đang tháo chạy, Bọn chúng quay lại tấn công anh, nhưng không làm được gì. Bởi ngọn lửa giận dữ trước sự phản bội ngùn ngụt trong tim, vị thống soái đó đã đập tan hết cả đám tướng lĩnh, chỉ để lại một người sống sót".

"Vì sao?" - Bobby hỏi.

"Anh ấy muốn người đó truyền một tin nhắn.

"Là gì vậy? - Tommy hỏi.

Julian mỉm cười trước những câu hỏi đầy háo hức của lũ trẻ. "Vị thống soái đó xé toạc lá cờ hiệu của quân La Mã rồi dùng vải cờ để cầm máu vết thương cho tên tướng giặc, Rồi với một nụ cười lạnh lùng, anh nhìn tiên tướng La Mã và nói "Roma delenda est." Có nghĩa là thành Rome phải bị tiêu diệt. Sau đó anh tha cho tên tướng La Mã đó để hắn mang thông điệp về cho Nguyên lão Viện thành Rome".

"Wow!" - Bobby nói giọng đầy thán phục. "Cháu ước gì chú là thầy giáo cháu ở truờng. Nếu chú mà là thầy giáo cháu thì chắc cháu đã thi đạt môn lịch sử rồi".

Julian xoa lên mái tóc đen của cậu bế. "Nói để cháu biết nhé, hồi ở tuổi cháu chú cũng không quan tâm đến môn học này đâu. Hồi đó chú chỉ thích chơi đùa thôi".

"Chào cô Grace!" - Tommy nói khi nhìn thấy cô. "Cô đã bao giờ nghe chú Julian kể chuyện chưa? Chú ấy bảo quân La Mã là người xấu".

Julian ngước mắt lên thì thấy Grace đang đứng cách đó mấy bước.

Grace mỉm cười. "Cô chắc là chú ấy biết rõ chuyện này".

"Chú sửa hộ cháu con búp bê này được không?" - Katie hỏi và đưa con búp bê cho Julian.

Julian thả cô bé em đứng xuống và cầm lấy con búp bê. Rồi anh lắp lại cái tay nó vào chỗ cũ.

"Cảm ơn chú!" - Katie vừa nói vừa choàng tay ôm quanh cổ Julian.

Sự tha thiết lộ ra trên mặt Julian khiến trái tim cô như bị bóp nghẹt. Grace biết rằng anh đang nhìn thấy gương mặt của chính con gái mình khi nhìn vào Katie.

"Không có gì cô bé ạ." - Anh nói giọng khàn đi và quay mặt đi chỗ khác.

"Katie, Tommy, Bobby? Các con đang làm gì ở đó thế?"

Grace ngước lên nhìn Emily đang đi vòng qua tường nhà.

"Các con không làm phiền cô Grace đấy chứ?".

"Không đâu, chúng không làm phiền gì tôi đâu." - Grace trả lời.

Hình như Emily không nghe thấy cô nói gì trong khi vẫn tiếp tục la rầy các con. "Lại còn em bé đang làm gì ở đây nữa? Đáng lẽ các con phải chơi trong sân cơ mà".

"Mẹ ơi." - Bobby vừa chạy tới vừa hét lên gọi mẹ. "Mẹ có biết chơi trò Parcelon không? Chú Julian dạy chúng con đấy".

Grace cười khi năm mẹ con họ quay về sân trước nhà, mà cô vẫn nghe tiếng Bobby say sưa nói.

Julian nhắm mắt lại như đang tận hưởng giọng nói của bọn trẻ.

"Anh là một người kể chuyện hấp dẫn đấy." - Cô nói khi anh bước tới bên cô.

"Cũng không hẳn".

"Thật đấy." - Cô khẳng định. "Anh biết không, điều đó khiến em nghĩ đến một chuyện. Bobby nói đúng. Anh sẽ là một giáo viên tuyệt vời".

Anh nói giọng châm biếm. "Nguyên soái trở thành giáo viên. Sao không gọi anh luôn là Cato 1 già, và nếu em gọi như thế sẽ thực sự làm anh tức giận đấy?".

Cô cười. "Trông anh không đến nỗi bị xúc phạm như anh nói đâu".

"Sao em biết?".

"Em có thể đọc được điều đó qua nét mặt và ánh mắt anh". Cô nắm tay anh và kéo anh đi về hàng hiên. "Anh nên suy nghĩ về khả năng đó. Selena lấy bằng tiến sĩ ở trường Đại học Tulane và cô ấy quen biết Khoa Sử học ở đó. Ai có thể dạy về nền văn minh cổ đại hay hơn chính một người đã từng sống ở đó?".

Anh không trả lời. Thay vào đó, cô để ý thấy cách anh dẫm bàn chân trần trên nền đất.

"Anh đang làm gì đấy?" - Cô hỏi.

"Anh đang thưởng thức cảm giác của những ngọn cỏ." - Anh thì thầm. "Cái cách các cọng cỏ cù vào các ngón chân anh".

Cô mỉm cười trước hành động trẻ con đó. "Đó là lý do vì sao anh ra ngoài này à?".

Anh gật đầu. "Anh thích cái cảm giác ánh mặt trời chiếu lên mặt mình".

Và từ sâu trong tim, cô biết rằng anh có quá ít cơ hội để cảm giác điều đó. "Đi nào, em sẽ làm một ít ngũ cốc và chúng ta sẽ ngồi ăn ngoài hiên".

Cô dẫn anh trèo năm bậc thềm lên hiên nhà và để anh ngồi trên chiếc ghế bập bênh của mình trong khi cô vào trong để lấy ngũ cốc.

Khi cô quay lại, cô thấy anh đang ngả đầu ra sau, mắt nhắm nghiền thanh thản.

Không muốn làm phiền anh, cô bước lùi lại.

"Em có biết là anh có thể cảm thấy sự hiện diện của em quanh anh bằng tất cả giác quan của mình không?" - Anh hỏi rồi mở mắt nhìn cô đắm đuối.

"Không." - Cô lo lắng trả lời, tay đưa cho anh bát ngũ cốc.

Anh cầm lấy chiếc bát và không nói thêm gì. Anh chỉ ngồi đó lặng lẽ ăn bữa sáng.

Ngây ngất trước ánh mặt trời ấm áp, Julian lắng nghe làn gió nhẹ lướt qua khi anh cảm thấy sự xuất hiện nhẹ nhàng của Grace bên mình.

Anh đã thức dậy từ lúc bình minh để nhìn ngắm mặt trời mọc qua cửa sổ phòng cô và dành cả tiếng đồng hồ chỉ để được cảm thấy cơ thể dịu dàng của Grace ở bên mình.

Cô quyến rũ anh theo cách mà anh chưa từng được biết đến. Thoáng trong một phút, anh đã cho phép mình nghĩ về việc này.

Nhưng sau đó thì sao?

Anh chỉ có mỗi một "kỹ năng" có thể sử dụng được trong thế giới hiện đại này, anh không phải loại đàn ông sống nhờ vào sự thương hại của phụ nữ và cảm thấy thích thú với điều đó.

Nhất là từ sau khi...

Anh nghiến chặt hàm răng khi ký ức đó thiêu đốt anh.

Hồi anh 14 tuổi, anh đã đánh đổi trinh tiết của mình lấy một bát cháo nguội và một cốc sữa đã lên men. Cho đến tận bây giờ, sau chừng ấy thời gian, anh vẫn có thể cảm thấy bàn tay của người đàn bà đó vuốt ve cơ thể, lột bỏ quần áo anh và bấu chặt vào làn da anh một cách điên loạn khi bà ta chỉ cho anh cách để làm bà ta thỏa mãn.

"À," - bà ta nói nhỏ - "cậu là một cậu bé xinh đẹp phải phải không? Nếu cậu muốn ăn cháo nữa, hãy quay lại tìm tôi bất cứ khi nào chồng tôi không có nhà nhé."

Sau đó anh cảm thấy thật bẩn thỉu. Thật đáng khinh.

Mấy năm tiếp theo, anh ngủ ngoài đường nhiều hơn là ngủ trong những chiếc giường ấm cúng chỉ vì anh không muốn trả giá chỉ để có một bữa ăn và sự thoải mái trong chốc lát.

Và nếu anh có giành lại được tự do, anh không muốn...

Julian nhắm nghiền mắt lại. Anh không thể tưởng tượng ra mình sẽ sống thế nào trong thế giới này. Nó quá khác. Quá xa lạ.

"Anh xong chưa?"

Anh ngước măts lên nhìn Grace đang đứng bên cạnh chìa tay ra để lấy cái bát của anh. "Xong rồi, cảm ơn em!" - Anh nói và đưa cái bát cho cô.

"Em phải đi tắm qua một cái. Chỉ mấy phút thôi."

Anh nhìn theo cô bước đi, ánh mắt dán chặt vào đôi chân trần của cô. Anh như cảm thấy vị của làn da cô trên lưỡi. Và ngửi thấy hương thơm trên cơ thể cô.

Người phụ nữ này ám ảnh anh. Đó không chỉ là do lời nguyền. Có điều gì đó hơn thế. Điều gì mà từ trước tới nay anh chưa từng trải qua.

Lần đầu tiên trong hơn hai nghìn năm, anh lại có cảm giác như một người đàn ông bình thường và cảm giác đó sâu sắc đến nỗi nó xuyên thủng trái tim anh.

Anh muốn có cô. Cả thể xác lẫn tâm hồn.

Và anh muốn có được tình yêu của cô.

Ý nghĩ đó khiến anh choáng váng.

Nhưng đó là sự thâtj. Từ tuổi ấu thơ, chưa bao giờ anh lại khao khát đến cháy lòng được một ai đó nhẹ nhàng ôm mình. Một người nào đó nói với anh rằng cô ấy yêu anh và tình yêu đó xuất phát từ trái tim chứ không phải do phép thuật.

Anh ngả đầu ra sau rủa thầm. Khi nào anh mới tỉnh ngộ ra đây?

Anh sinh ra là để chịu đau khổ. Nhà tiên tri Delphi Oracle đã nói với anh như vậy.

"Cậu sẽ phải đau khổ hơn bất cứ người đàn ông nào phải chịu đựng."

"Thế tôi có được ai yêu thương không?"

"Không phải trong kiếp này."

Anh ra về với lời tuyên đoán đè nặng trong tâm trí. Khi đó anh cũng không biết những nỗi đau nào đang chờ anh phía trước.

"Anh ta là con trai của Nữ thần Tình yêu, nhưng chính bà ấy cũng không thèm đến gần anh ta."

Anh co rúm người trước sự thật đó. Grace sẽ không bao giờ yêu anh. Sẽ không có ai yêu anh cả. Số phận của anh không thể thoát khỏi sự đau khổ. Và tệ hơn nữa, số mệnh của anh khiến những người gần gũi anh phải chêts một cách bi thảm.

Trái tim anh tan nats khi anh nghĩ đến việc sẽ có chuyện gì đó xảy ra với Grace.

Anh không thể để cho điều đó xảy ra. Anh phải bảo vệ cô bằng mọi giá. Kể cả nếu việc đó có nghĩa là anh sẽ mất tự do.

Nghĩ vậy, anh đứng dậy đi tìm cô.

Grace gạt bọt xà phòng trên mắt. Mở mắt ra, cô giật mình khi thấy Julian đang nhìn cô qua khe hở giữa hai tấm rèm che bồn tắm.

"Anh làm em sợ hết hồn!" - Cô thốt lên.

"Xin lỗi em!"

Anh đứng phía ngoài chiếc bồn tắm ngoại cỡ của cô, trên người không mặc gì ngoài chiếc quần đùi và đang đứng tựa vào tường với tư thế giống tư thế anh đứng trong cuốn sách. Đôi vai rộng của anh tựa vào tường để đỡ toàn bộ sức nặng cơ thể, còn đôi tay dài của anh buông thõng.

Cô chớp mắt trước hình ảnh những múi cơ bắp nổi lên trên ngực và nửa người trên của anh. Bất chợt cô nhìn thấp hơn xuống chiếc quần đùi màu đỏ pha vàng của anh.

Ai cũng tưởng rằng không một người đàn ông nào có thể đẹp được trong chiếc quần đùi đó. Và thật sự là không từ nào có thể tả hết vẻ đẹp của anh trong chiếc quần đó.

Và nụ cười tinh quái nửa châm chọc của anh có thể làm xiêu lòng cả những người phụ nữ cứng rắn nhất.

Trông anh thật quyến rũ.

Cô giật mình lo lắng khi nhận thấy mình đang hoàn toàn khỏa thân. "Anh cần gì à?" - Cô hỏi, tay lấy chiếc khăn tắm che ngực.

Trước sự ngỡ ngàng của cô, anh cởi quần đùi ra và bước vào bồn tắm với cô.

Cô chẳng còn nghĩ được gì nữa khi anh làm cô choáng ngợp trước sự hiện diện đầy mạnh mẽ và nam tính của mình. Nụ cười quyến rũ nơi khóe môi anh khiến tim cô loạn nhịp. Toàn thân run rẩy.

"Anh chỉ muốn được nhìn ngắm em." - Anh nói nhỏ giọng đầy âu yếm. "Em có biết anh cảm thấy thế nào khi em dùng tay xoa bộ ngực trần không?"

Đương nhiên cô có thể đoán được những suy nghĩ của anh khi nhìn thấy người anh đang căng lên.

"Julian..."

"Gì cơ?"

Khi anh dụi đầu vào cổ cô, cô quên biến mất mình định nói gì. Cái ớn lạnh lan dần khắp cơ thể cô khi anh bắt đầu dùng lưỡi mơn man lên làn da cô.

Tràn đầy xúc cảm từ đôi bàn tay điệu nghệ của anh, trong làn nước ấm, cô chỉ lờ mờ cảm thấy là anh kéo tấm chăn khỏi ngực cô rồi nhẹ nhàng ngậm một bên bầu ngực của cô.

Anh đặt cô nằm xuống bồn tắm, lưng tựa lên thành bồn thoai thoải. Sự tương phản giữa cái mát lạnh của lớp sứ dưới lưng với cơ thể ấm áp của anh ngay trước cô trong khi nước ấm vẫn tiếp tục chảy xuống hai thân hình khiến cô cảm thấy bị kích thích khó tả, một sự kích thích mà cô chưa bao giờ có thể tưởng tượng nổi.

Trước đây, cô chưa bao giờ đánh giá cao kích thước quá khổ của chiếc bồn tắm cổ này, nhưng lúc này đây, cô sẽ không đánh đổi nó lấy bất cứ thứ gì.

"Grace, hãy vuốt ve anh đi." Giọng anh khàn đi, anh cầm tay cô dẫn dắt. "Anh muốn cảm nhận bàn tay của em trên người anh."

Julian nhắm mắt trước những cảm giác đang đan xen trong anh. Sự vuốt ve của cô không chỉ dừng lại ở tác động thể xác, nó chạm đến tận phần sâu kín nhất trong anh. Không thể tin nổi.

Anh muốn nhiều hơn nữa ở cô. Anh muốn có cô trọn vẹn.

"Anh rất thích bàn tay em chạm vào anh." - Anh nói trong hơi thở khi cô nắm lấy anh. Ôi, Chúa ơi, anh khao khát cô biết bao. Anh ao ước, dù chỉ trong một giây thôi, cô thực sự làm tình với anh biết bao.

Làm tình với anh bằng cả trái tim cô.

Ngực anh nhói đau. Cho dù trước đây anh có làm tình bao nhiêu lần, thì lần nào cũng có cùng một kết quả như lần nào. Luôn luôn là đau đớn. Nếu không phải đau đớn ngoài cơ thể thì là nỗi đau tận sâu trong tâm hồn.

Không một người phữ tử tế nào muốn nhìn thấy mi dưới ánh sáng ban ngày.

Điều đó là đúng và anh biết vậy.

Grace cảm thấy anh đang căng thẳng. "Em làm anh đau à?" - Cô hỏi, vội rụt tay lại.

Anh lắc đầu, rồi đặt tay lên hai bên cổ cô và hôn cô một cái hôn thật sâu. Đột nhiên, nụ hôn của anh trở nên quyết liệt như thể anh đang cố chứng minh một điều gì đó cho cả hai người.

Anh trượt tay dọc theo cánh tay cô để nắm lấy bàn tay cô. Anh đan tay mình với những ngón tay cô, rồi đưa tay nắm lấy phần giữa hai đùi cô.

Thình lình, anh nhấc một chân cô theo mình.

Grace làm theo sự chỉ dẫn của anh cho đến khi cô nhận ra ý định của anh. Anh đang chuẩn bị để đi vào trong cô.

"Không!" - Cô thốt lên, lấy tay đẩy ra. "Julian, anh không thể làm vậy."

Đôi mắt đầy khát khao, thèm muốn của anh thiêu đốt cô. "Anh chỉ muốn có chừng đó ở em thôi, Grace. Nào, hãy để anh có được nó đi."

Cô gần như đã đồng ý.

Thì bỗng có điều gì đó rất lạ diễn ra trong mắt anh. Đôi mắt anh tối sầm lại, hai con người giãn nở ra.

Julian lạnh cứng người. Hơi thở của anh trở nên khó nhọc, anh nhắm mắt lại như đang chiến đấu với một kẻ tấn công vô hình.

Anh quay mặt khỏi cô, nguyền rủa. "Chạy đi!" - Anh nói.

Cô không do dự.

Grace chui khỏi người anh, vớ lấy chiếc khăn tắm và chạy về phía cửa. Nhưng cô không thể bỏ anh lại được.

Cô dừng lại ở cửa, ngoái đầu nhìn anh cúi gập người đau đớn như đang chịu cực hình.

Cô nghe thấy tiếng anh đấm vào thành bồn tắm miệng gầm gừ đau đớn.

Tim cô đập thình thịch khi chứng kiến anh đang vật vã. Giá mà cô biết mình phải làm gì.

Cuối cùng, anh gục xuống trong bồn tắm.

Run rẩy và khiếp sợ, cô rụt rè bước ba bước quay lại buồng tắm trong tư thế sẵn sàng bỏ chạy nếu anh lại gần.

Anh đang nằm nghiêng một bên, mắt nhắm nghiền. Anh thở từng hơi nặng nhọc, trông anh rất yếu và có vẻ kiệt sức nằm dưới vòi nước vẫn đang tiếp tục chảy xối xả khiến những sợi tóc màu vàng sẫm bết lên mặt.

Cô tắt vòi nước.

Anh vẫn nằm yên không nhúc nhích.

"Julian?".

Anh từ từ mở mắt. "Anh có làm em sợ không?".

"Hơi sợ một chút." - Cô thành thật trả lời.

Anh hít một hơi dài nặng nhọc rồi từ từ ngồi dậy. Anh không nhìn vào cô. Ánh mắt anh đang tập trung vào cái gì đó sau vai cô.

"Anh sẽ không thể chống nổi điều đó đâu." - Anh nói sau một hồi im lặng. Anh nhìn cô. "Chúng ta đang tự lừa dối bản thân mình, Grace ạ. Hãy để anh có được em trong khi anh còn đang tỉnh táo".

"Đó có thật sự là điều anh muốn không?".

Julian cắn chặt răng trước câu hỏi của cô. Không, đó không phải là điều anh muốn. Nhưng cái anh muốn nằm ngoài tầm với của anh.

Anh muốn những thứ mà các vị thần không bao giờ muốn anh có đuợc. Những thứ mà anh không dám gọi tên bởi vì gọi tên chúng lên sẽ khiến sự thiếu vắng của chúng càng trở nên khó có thể chịu đựng hơn.

"Anh chỉ ước gì mình có thể chết đi".

Grace cảm thấy chùn bước trước những lời nói từ trái tim đó. Cô ước gì mình có thể an ủi được anh. Làm vơi đi nỗi đau mà anh phải gánh chịu.

"Em biết." - Cô nghẹn ngào nói. Rồi quàng tay ôm lấy bờ vai mạnh mẽ của anh ghì chặt anh vào ngực.

Điều khiến cô ngạc nhiên là anh ngả đầu áp má vào má cô.

Cuối cùng Julian cũng rút lui. "Chúng ta nên dừng lại trước khi...".

Anh bỏ lửng câu nói, nhưng thật ra anh cũng không cần phải nói rõ hơn. Grace đã chứng kiến những hậu quả của nó và không hề muốn điều đó lặp lại.

Cô để lại anh trong phòng tắm để đi mặc quần áo.

Julian từ từ đứng dậy khỏi bồn tắm, dùng khăn lau khô người. Anh nghe thấy Grace trong phòng đang mở cửa căn buồng bên cạnh, trong đầu anh lại hiện ra hình ảnh thân hình khỏa thân của cô đang quấn lấy anh.

Một đợt sóng đam mê dữ dội lại tràn qua anh với một sức mạnh khiến anh suýt nữa lại bị quật xuống sàn nhà.

Anh ghì mạnh hai cánh tay xuống bàn trang điểm tự chiến đấu với bản thân. "Mình không thể tiếp tục sống như thế này nữa." - Anh nói trong hơi thở. "Mình không phải là một con vật".

Anh ngước mắt lên và nhìn thấy hình ảnh ch mình trong gương. Anh nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của chính mình lòng đầy căm ghét.

Anh như cảm thấy ngọn roi của người bố quất lên người anh cho đến khi anh gần như không thể chịu nổi nữa. "Mày dám khóc hả thằng bé xinh đẹp kia. Cấm không được thút thít. Mày có thể được một nữ thần sinh ra, nhưng mày đang sống trong thế giới này và ở đây chúng ta không nuông chiều những đứa bé xinh đẹp như mày đâu".

Hằn sâu trong ký ức của anh là sự căm ghét hiện ra trên gương mặt của người cha khi ông ta đánh anh ngã xuống đất và xiết chặt đầu anh khiến anh nghẹt thở. Julian đã đấm và đá lại, nhưng ở tuổi 14, anh còn quá nhỏ và quá non nớt để có thể thoát khỏi gọng kìm của một nguyên soái.

Gương mặt méo mó đi vì nụ cười khinh bỉ, cha anh đã dùng dao găm rạch sâu vào má anh đến tận xương. Và ông ta làm tất cả những điều này chỉ vì ông ta bắt gặp vợ mình nhìn chằm chằm vào Julian trong bữa ăn.

"Để xem bà ta còn muốn quyến rũ mày nữa không".

Vết rạch đau nhức nhối không thể chịu nổi, còn máu từ vết thương đó thì cứ chảy ròng ròng trên mặt anh suốt cả ngày hôm đó. Nhưng đến sáng hôm sau, vết thương đã biến mất không để lại dấu vết.

Khỏi phải nói cơn thịnh nộ của cha anh kinh khủng đến mức nào.

"Julian?".

Anh giật mình trước giọng nói anh đã không nghe thấy hơn hai nghìn năm nay.

Anh đưa mắt nhìn quanh phòng, không có ai cả.

Không biết có phải mình đã nghe lầm không, anh nói khẽ: "Athena 2 à?".

Bà ta hiện ra trước mắt anh, ngay trong cửa ra vào, Mặc dù bà mặc quần áo hiện đại nhưng vẫn để búi tóc cao kiểu Hy Lạp với những món tóc đen loăn quăn xõa quanh vai. Bà mỉm cười, đôi mắt xanh lơ ánh lên vẻ dịu dàng. "Ta đến đây thay mặt mẹ con".

"Bà ấy vẫn không thể gặp mặt tôi được ư?".

Athena đưa mắt nhìn đi chỗ khác.

Julian bỗng cảm thấy tức cười. Sao anh vẫn còn có thể hy vọng một ngày kia mẹ anh muốn đến gặp anh cơ chứ?

Lẽ ra anh phải quen với điều đó rồi mới phải.

Athena đưa tay vuốt một lọn tóc đen nhìn anh với vẻ mặt buồn buồn khác thường. "Con phải biết rằng nếu ta biết chuyện này, ta đã giúp con rồi. Con là đại tướng quân yêu thích của ta".

Đột nhiên, anh chợt hiểu ra tất cả những chuyện dã xảy ra với mình cách đây nhiều thế kỷ. "Bà dùng tôi để chơi lại Priapus phải không?".

Anh nhận thấy một thoáng hối lỗi hiện ra trước khi bà ta kịp che nó đi. "Những chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi".

Môi mím chặt lại giận dữ, anh trừng mắt nhìn bà ta. "Vậy sao? Tại sao bà lại đưa tôi ra trận đánh đó trong khi bà thừa biết rằng Priapus căm ghét tôi?".

"Bởi vì ta biết rằng con có thể chiến thắng và bởi vì ta căm ghét bọn La Mã. Con là tướng quân duy nhất của ta có thể đánh bại Livius và đúng là con đã làm được. Ta chưa bao giờ cảm thấy tự hào hơn về con như giây phút con lấy đầu hắn ta".

Lòng đầy cay đắng, anh dường như không thể tin nổi vào tai mình. "Và bây giờ bà đến đây để nói với tôi rằng bà tự hào?".

Bà ta không để ý đến những lời nói của anh. "Mẹ con và ta đã thay mặt con nói chuyện với Clotho 3."

Julian im lặng nghe bà nói. Clotho là Nữ thần Số mệnh cai quản cuộc sống con người. Bà ta là người tạo nên mối liên kết giữa các số phận. "Vậy thì sao?".

"Nếu con có thể chiến thắng với lời nguyền, chúng ta có thể đưa con trở lại Macedon, trở về đúng cái ngày con bị biến vào trong cuốn sách".

"Tôi có thể quay trở lại ư?" - Anh nhắc lại với vẻ không tin.

"Nhưng con sẽ không thể chiến đấu đựoc nữa. Nếu con làm vậy, con sẽ làm thay đổi lịch sử. Nếu chúng ta đưa con trở về, con phải thề là sẽ sống cuộc sống điền viên tại dinh thự của mình".

Lúc nào cũng luôn có một điều kiện. Lẽ ra anh phải khôn ngoan hơn để đừng bao giờ nghĩ, dù chỉ trong một giây thôi, rằng họ sẽ thực sự giúp đỡ anh. "Mục đích của việc này là gì?".

"Con sẽ được sống trong thời đại của mình. Trong một thế giới mà con biết rõ". Rồi bà ta đưa mắt nhìn quanh căn phòng. "Hoặc con có thể ở lại đây nếu con muốn. Tùy con lựa chọn".

Julian khịt mũi. "Cũng có quyền lựa chọn cơ đấy".

"Có quyền lựa chọn còn hơn là không thể lựa chọn".

Vậy sao? Anh không chắc lắm.

"Thế còn các con tôi thì sao?" - Anh hỏi, muốn, chính xác hơn là cần gia đình mình hồi sinh hai người duy nhất có ý nghĩa đối với anh.

"Con biết là chúng ta không thể đảo ngược được chuyện đó".

Anh nguyền rủa bà ta. Thần linh chỉ lấy đi của anh thôi. Chứ chưa một lần nào họ cho anh cái gì.

Athena đưa tay chạm nhẹ lên má anh. "Hãy lựa chọn một cách khôn ngoan." - Bà ta thì thầm rồi biến mất.

"Julian? Anh đang nói chuyện với ai đấy?".

Anh chớp mắt nhìn Grace đang dừng lại giữa hành lang.

"Không có ai đâu." - Anh trả lời. "Chỉ có mỗi mình anh thôi mà".

"Ồ," - cô nói, chấp nhận lời nói dối của anh mà không hề thắc mắc - "em đang nghĩ đến việc chiều nay đưa anh quay lại quảng trường. Chúng ta có thể đi xem thủy cung. Anh thấy thế nào?".

"Được." - Anh vừa nói vừa bước ra khỏi phòng tắm.

Cô chau mày, nhưng không nói gì thêm, bước thẳng ra cầu thang.

Julian vào phòng ngủ để thay quần áo. Trong lúc kéo quần, anh chú ý đến những ảnh của Grace để trên bàn trang điểm. Trông cô hồi nhỏ thật hạnh phúc. Thật tự do. Anh đặc biệt thích tấm ảnh mẹ cô quàng tay quanh cổ cô đầy che chở và cả hai đều cười rất tươi.

Khoảnh khắc đó, anh nhận ra sự thật, Cho dù anh có muốn thì anh cũng không bao giờ có thể ở lại đây với Grace được. Chính cô ấy đã nói trong đêm đầu tiên khi anh xuất hiện.

Cô ấy có cuộc sống riêng của mình. Một cuộc sống không có anh trong đó.

Không, cô ấy không cần một người như anh. Một người sẽ chỉ mang lại cho cô ấy sự để ý không hề mong đợi từ các vị thần.

Anh sẽ chiến đấu với lời nguyền và sau đó sẽ chấp nhận lời đề nghị của Athena.

Anh không thuộc về nơi này. Anh thuộc về Macedon cổ đại. Chỉ nơi đó mà thôi.

--- ------ ------ ------ -------

1 Cato già tên thật là Marcus Porcius Cato (234 TCN - 149 TCN), xuất thân trong một gia đình võ biền nhưng sau lớn lại trở thành một chính khách lớn của La Mã cổ đại (ND).

2 Athena: Nữ thần Thông thái (ND).

3 Clotho là nữ thần trẻ nhất trong ba Nữ thần Số mệnh trông coi cuộc sống (ND).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play