Quan Nhã Dương rời khỏi nhà Nguyên Phi Ngư lúc năm giờ sáng.

Vốn không muốn đi sớm như vậy nhưng lúc tám giờ, anh cần tham gia một cuộc họp quan trọng. Cuộc họp lần này có ảnh hưởng trực tiếp tới vấn đề tài chính của mấy dự án đầu tư sắp tới của Phong Hoa. Nếu chẳng may có sai sót gì, Phong Hoan sẽ rơi vào thế bị động. Hơn nữa, trong mấy dự án đó, có một dự án đầu tư mở rộng khu du lịch thủy cung của Nguyên Phi Ngư, đưa vào thêm các loại cá mới và xây dựng thêm khu vui chơi ở ngay bên cạnh với thiết kế theo ý tưởng lấy nước làm chủ đề chính. Quan Nhã Dương biết rõ, Nguyên Phi Ngư vẫn chưa hết buồn về cái chết của Tháp Tháp. Anh nghĩ rằng, đây là một cách giúp Phi Ngư xóa đi bóng đen đè nặng trong trái tim. Nghĩ vậy, Quan Nhã Dương chuẩn bị mọi việc thật kĩ càng, tập trung tinh thần cao độ để không xảy ra một sai sót nào dù là nhỏ nhất.

Thế nhưng, dù sao ngày hôm nay cũng không phải là một ngày bình thường. Quan Nhã Dương rời đi lúc năm giờ thì năm giờ mười lăm phút, Tô Hiểu Bách và Tần Lạc xách hành lý vào đến cửa. Chiếc BMW trắng phau lướt qua chiếc Mercedes màu mận chín, khéo léo tới mức tưởng chừng như có sự bàn bạc từ tước.

Tần Lạc luôn theo sát những bước chân gấp gáp của Tô Hiểu Bách. Tuy rằng cô nàng không hề phải xách túi hành lý nào nhưng đôi giày cao gót bảy phân cũng đã đủ hành hạ cô nàng suốt từ bãi đỗ xe đến nhà của Nguyên Phi Ngư. Nén từng hơi thở gấp gáp, nặng nhọc, cô nàng cất lời trách móc Tô Hiểu Bách: “Hiểu Bách, chẳng phải em nói sẽ ở chơi thêm vài ngày nữa ư? Sao đột nhiên phải bay chuyến bay đêm về như thế…? Hiểu Bách… em đi chậm lại một chút có được không… đợi chị…”.

Càng ngày cô nàng càng không hiểu nổi suy nghĩ của Tô Hiểu Bách. Lúc ở Nhật, rõ ràng cậu ta đã tỏ ra rất thích cô, cô cũng nồng nhiệt đáp lại tấm lòng của Hiểu Bách. Chẳng nhẽ như thế chưa đủ để họ tiếp tục chuyến du lịch lãng mạn chỉ có hai người thôi sao? Vậy mà chỉ trong chốc lát, Tô Hiểu Bách như trở thành một kẻ xa lạ, lạnh lùng với cô dường vậy, chỉ muốn về nhà ngay lập tức.

Nét mặt Tô Hiểu Bách không hề thể hiện chút cảm xúc nào, bước lên cầu thang với tốc độ nhanh như chớp, thậm chí không hề để ý tới cô nàng Tần Lạc với đôi giày cao gót bảy phân có theo kịp mình hay không. Cậu lấy chìa khóa mở cửa, xông thẳng vào phòng của Nguyên Phi Ngư. Tất cả động tác ấy chỉ diễn ra trong nháy mắt, dường như không có chút do dự, như là nó đã diễn ra rất nhiều lần trong đầu Tô Hiểu Bách trên cả quãng đường quay về vậy.

Cậu xông thẳng vào phòng của Nguyên Phi Ngư với sự giận dữ và cảm giác căm hận vì bị phản bội. Nguyên Phi Ngư chưa kịp đứng dậy phản ứng đã bị bàn ta cứng như gọng kìm của Hiểu Bách ấn ngồi xuống giường. Hiểu Bách gằn từng chữ, mỗi từ nói ra đều mang theo nỗi hận sâu sắc:

“Chị, sao chị lại cùng với người khác lừa em? Tại sao? Chị nói đi… tại sao? Tại sao chứ?”.

Nguyên Phi Ngư đang nằm trên giường, chăn quấn quanh người, chỉ có phần vai là lộ ra ngoài, trên đó còn lộ rõ những vết bầm đỏ. Tô Hiểu Bách nhìn chằm chằm vào cô. Ánh mắt càng lúc càng tối sầm lại. Bàn tay nắm vai Nguyên Phi Ngư càng lúc càng bóp chặt trong vô thức. Nguyên Phi Ngư tưởng chừng như xương vai mình có thể vỡ vụn ra, đau đớn đến mức như không thể thở được nữa, nhưng không dám nhìn vào đôi mắt Tô Hiểu Bách, chỉ biết quay đầu sang một bên, nén đau hạ giọng nói: “Chị xin lỗi…”

Tô Hiểu Bách có thể giận giữ tới mức độ nào, thực ra cô đã sớm chuẩn bị tinh thần, chuẩn bị ngay từ lúc có ý định lừa Tô Hiểu Bách lên máy bay. Áp lực và sự áy náy luôn đeo bám cô, làm cô vô cùng đau khổ. Thậm chí cô từng tìm đến văn phòng tư vấn của Tử Nguyệt Vi Trần để mong tìm được một chút an ủi từ những tư vấn tâm lý của anh, để tâm hồn nhẹ nhõm hơn một chút. Cô đã chuẩn bị tất cả, nên khi đứng trước cơn thịnh nộ của Tô Hiểu Bách, cô không hề ngạc nhiên mà chỉ biết luôn miệng nói: “Chị xin lỗi… Xin lỗi em…”.

“Chị đừng nói câu xin lỗi với tôi! Chị cho tôi là tên ngốc hay sao? Tôi biết chị lừa tôi để gặp cái thằng khốn Quan Nhã Dương đó. Nhưng mà chị có nhớ rõ ràng chị đã hứa với tôi sẽ quên hắn, rõ ràng hứa sẽ mãi mãi ở bên tôi. Tại sao chị còn lừa dối tôi? Tại sao chị lừa dối tôi chứ? Biết thế này bốn năm trước thà chị cứ để tôi chết đi. Tại sao chị còn để tôi được sống để một lần nữa phải chịu đựng sự phản bội nhục nhã này? Chị, chị thật nhẫn tâm…”.

Tô Hiểu Bách cúi xuống nhìn một bên mặt của Phi Ngư. Trong đôi mắt đen như màn đêm ấy đang phủ một lớp sương mỏng. Lớp sương ấy nhanh chóng dày lên, kết đọng lại thành một giọt nước mắt long lanh, rồi lăn dài từ khóe mắt xuống đôi má của Phi Ngư. Nguyên Phi Ngư cảm thấy đôi má mình bỏng rát như có lửa đốt vậy, một cảm giác đau nhói chỉ chực trào ra. Cô nhắm nghiền mắt, lẩm bẩm: “Chị xin lỗi, xin lỗi…”.

“Tôi đã nói tôi không muốn nghe câu xin lỗi. Trên đời này tôi ghét nhất là ba chữ ‘tôi xin lỗi’. Năm xưa bố tôi bị người đàn bà đó đâm mấy nhát dao, lúc sắp mất nói với tôi: ba xin lỗi. Lúc mẹ tôi bỏ nhà đi theo người đàn ông khác cũng nói với tôi rằng: mẹ xin lỗi. Bây giờ đến lượt chị, chị cũng nói xin lỗi với tôi. Các người biết rõ rằng các người sẽ có lỗi với tôi, vậy mà tại sao cứ hết lần này đến lần khác làm những chuyện nhẫn tâm như thế?”.

Từng âm thanh phát ra từ cổ họng Tô Hiểu Bách đều như nhát dao mang theo vũ bão. Dường như cậu dùng tất cả sức lực trong cơ thể để gằn vào từng chữ một. Trên khuôn mặt anh tuấn hiện rõ một đôi mắt đang suy sụp vì thất vọng. Cậu nhìn Nguyên Phi Ngư không chớp mắt rồi dần dần ngồi thụp xuống, ôm lấy tấm thân trần của Nguyên Phi Ngư đang được che bằng lớp chăn mỏng, cậu van nài: “Chị, xin chị đừng rời xa em, tất cả những chuyện trong quá khứ em đều có thể quên hết, chỉ cần chị không rời xa em mà thôi. Chị, em xin chị đấy… chị đừng bỏ rơi em, xin chị đấy…”.

“Hiểu Bách…”, Nguyên Phi Ngư vẫn quay nghiêng đầu, cuối cùng cũng cất lời nói, thanh âm như ý như cá phải rời xa nước, đau khổ và dằn vặt, lại có chút tuyệt vọng của sự ảo tưởng đã vụt tắt. “Hiểu Bách, bốn năm về trước, đúng là không phải em uống rượu say rồi mất đi lý trí, em cố ý phải không? Chỉ vì ngăn cản không cho chị đi cùng Quan Nhã Dương, em đã cố ý làm như thế phải không? Sau đó em nói em hoàn toàn không nhớ gì cả, cũng là lừa dối chị, phải không…?”.

“Chị, em biết chị rất thương em. Em chỉ có thể dựa vào một chút tình thương ấy để níu chân chị mà thôi. Nhưng chị cũng biết rõ, em không cần chị thương em, em cần chị yêu em… Chị, em yêu chị, chúng ta đã ở bên nhau suốt bao nhiêu lâu rồi, trong thế giới của em chỉ có chị mà thôi, chị không thể bỏ em mà đi…”

* * *

Cảnh tượng của bốn năm về trước, có lẽ suốt cuộc đời này Nguyên Phi Ngư không thể nào quên được. Ngày hôm đó, cô đã nói chuyện với Tô Hiểu Bách suốt cả buổi sáng và còn viết rất nhiều giấy nhớ, dán ở mỗi góc trong nhà, y như một người mẹ sắp sửa có việc đi vắng. Cô cẩn thận dặn dò Hiểu Bách sáng nào cũng phải ăn sáng đầy đủ, buổi trưa ăn ở trường học, không được tiết kiệm quá mức mà phải chú ý ăn đủ dinh dưỡng, buổi tối sẽ có người giúp việc của nhà họ Quan mang bữa tối đến cho. Cô còn hỏi Hiểu Bách có muốn dọn đến biệt thự của nhà họ Quan hay không. Bởi vì sau khi Quan Nhã Dương và Phi Ngư bay sang Anh, tòa biệt thự đó sẽ bỏ không, chỉ còn lại duy nhất một người giúp việc trông nhà mà thôi.

“Chị, em không muốn đi. Chỗ đó có tốt thế nào đi nữa cũng là nhà của người khác. Tuy rằng căn phòng này chỉ là phòng chị em mình thuê, vừa nhỏ vừa cũ, nhưng em vẫn thấy nó rất ấm áp.” Tô Hiểu Bách một mình ngồi ôm gối trước chiếc bàn thấp, không một lần nhìn Nguyên Phi Ngư, chỉ cúi đầu nhìn xuống. “Chị, ngày trước lúc nào chị cũng ghét nhận sự bố thí của kẻ khác, sao bây giờ chị lại thay đổi như thế?”.

“Sao có thể gọi là bố thí được?”, Nguyên Phi Ngư đang chăm chú viết giấy nhớ bỗng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Tô Hiểu Bách. Khuôn mặt tuấn tú của chàng thanh niên Hiểu Bách mười tám tuổi tối sầm lại. Hiểu Bách chỉ ngồi cách cô có một chiếc bàn, khuôn mặt ấy in đậm trong đôi mắt cô. Phi Ngư bỗng có chút áy náy, đưa tay ra vuốt mái tóc đen bóng mềm mại của Hiểu Bách. “Quan Nhã Dương là người tốt em ạ, bố anh ấy cũng là người đáng kính trọng. Chúng ta cần có chí khí, nhưng điều đó không đồng nghĩa là chúng ta không biết đâu là tốt đâu là xấu. Vả lại chị cũng muốn lo cho em được cuộc sống tốt hơn.”

Tô Hiểu Bách nắm chặt lấy bàn tay Nguyên Phi Ngư đang vuốt ve mái tóc mình, rồi nở một nụ cười rất ngoan ngoãn nơi khóe miệng: “Chị yên tâm đi, em sẽ sống rất tốt.”

Lúc này Nguyên Phi Ngư mới gật đầu, rút tay của mình ra và cầm lấy túi xách đi khỏi nhà.

Vé máy bay của cô và Quan Nhã Dương là ngày mai bay. Vì vậy trong hôm nay, cô phải hoàn tất mọi thủ tục để rời trường học, thu dọn tất cả những đồ đạc của mình ở trường để mang về nhà.

Hôm đó cô ở trường cả ngày. Vừa đến nhà mở cửa ra, cô đã ngửi thấy mùi rượu mạnh xông thẳng lên mũi. Trước khi đi, chiếc bàn vốn được cô thu dọn sạch sẽ giờ ngổn ngang bao nhiêu là bình rượu rỗng không, nhưng không hề thấy bóng dáng Tô Hiểu Bách đâu.

Nguyên Phi Ngư hoang mang chạy đến mọi ngõ ngách trong nhà tìm Hiểu Bách. Căn nhà này vốn khôn phải là lớn, chỉ có phòng bếp và một phòng tắm. Phòng bếp đang mở cửa, trong đó không có người. Phòng tắm lại đóng chặt cửa, trong đó mờ mờ ảo ảo, rỉ ra một dòng nước gì đó có màu như màu máu. Cô sợ hãi, dùng toàn bộ sức lực phá cửa phòng tắm. Cửa vừa bật mở, cô chứng kiến cảnh Tô Hiểu Bách người nồng nặc mùi rượu, đang ngâm mình trong bồn tắm xả đầy nước, cánh tay mềm oặt vắt ra ngoài, trên cổ tay còn lộ rõ một vết cắt sâu hoắm. Máu cứ rỏ từng giọt từ cổ tay trắng muốt xuống dưới ngón tay, rỏ thẳng xuống nền nhà như một dòng suối nhỏ, chảy mãi ra phía cửa.

“Hiểu Bách…”, Nguyên Phi Ngư chỉ cảm thấy dường như toàn bộ máu trong cơ thể mình đang chảy ngược trở lại, lồng ngực bị dồn nén đến đau nhói. Cô thét lên chạy đến bồn tắm, lay lay mặt Hiểu Bách rồi đưa tay sờ nhẹ vào vết cắt trên tay Hiểu Bách. Có thể do mất quá nhiều máu, cũng có thể do uống quá nhiều rượu, Hiểu Bách đã mất đi ý thức, mặt trắng bệch như tời giấy, mạch đập rất yếu.

Rất nhanh chóng, cô chạy như điên ra ngoài cửa gọi hàng xóm tầng trên tầng dưới giúp đỡ. May sao, lúc đó người hàng xóm làm nghề lái taxi đang ở nhà nên rất nhanh cùng với Phi Ngư cõng Hiểu Bách lên xe taxi chở đến bệnh viện.

Trên xe, có lẽ do bị lắc mạnh, Tô Hiểu Bách khôi phục chút ý thức, từ từ mở đôi mắt đen láy, ầng ậng nước, như một chú cún con bị bỏ rơi, nói bằng hơi thở một cách khó khăn: “Chị, nếu chị vẫn muốn đi theo hắn thì đừng đưa em đến bệnh viện. Nếu phải chịu đựng nỗi đau khổ khi chị rời xa em, em thà chết đi, có lẽ còn hạnh phúc hơn…”.

“Chị không đi nữa, không đi nữa, chị không đi nữa đâu…”

Vốn đã vô cùng sợ hãi, Nguyên Phi Ngư chỉ biết ôm lấy thân thể Tô Hiểu Bách mà khóc, trong đầu trở nên trống rỗng, bỏ lại tất cả những chuyện khác ở phía sau. Trong lòng cô lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ. Đó là Hiểu Bách không thể nào chết, không thể chết, nếu không, có lẽ suốt cuộc đời này cô không thể nào khỏa lấp được nỗi ân hận giày vò, đau khổ không muốn sống nữa.

Sau một hồi cấp cứu, cuối cùng tính mạng của Tô Hiểu Bách cũng được cứu. ngày thứ ba, tỉnh dậy vào lúc sáng sớm, Hiểu Bách thấy Phi Ngư đang ngồi bên giường bệnh của mình, trên má còn đọng lại giọt nước mắt vẫn chưa khô, mắt nhìn Hiểu Bách không chớp. Tô Hiểu Bách nhìn vào đôi mắt Nguyên Phi Ngư hỏi: “Chị à, em làm sao thế này? Không phải chị đang ở Anh sao? Chị mau đến sân bay, không lại không kịp bây giờ.”

Nguyên Phi Ngư nhìn Tô Hiểu Bách hồi lâu, một lúc sau cũng không thể hiểu nổi tại sao đột nhiên Hiểu Bách lại thay đổi thái độ. Phải mất một lúc lâu sau, cô mới mỉm cười với Hiểu Bách và vuốt lấy khuôn mặt của Hiểu Bách, vừa vuốt nước mắt vừa nói: “Chị không đi nữa đâu. Từ bé hai chị em mình vẫn sống dựa vào nhau, chị không nỡ rời xa em.”

Từ đó trở đi, trong lòng Phi Ngư đã có một nỗi ám ảnh. Cứ như vũng máu của Hiểu Bách đã in sâu trong tâm trí cô. Giờ chỉ cần tâm trạng của Hiểu Bách có chút khác thường, cô lại nhớ tới buổi chiều kinh hoàng đó. Tô Hiểu Bách trắng bệch như tờ giấy, nằm trong bồn tắm với cổ tay bị cứa một vết sâu, máu rỏ từng giọt xuống nền nhà. Âm thanh ‘tách, tách’ của giọt máu rơi xuống nền gạch khắc sâu trong tâm trí cô, không thể nào quên được, từng bước từng bước một đẩy cô đến bờ tuyệt vọng.

* * *

Những âm thanh phát ra từ căn phòng vốn không lớn, nhưng vẫn đủ để người ngoài cửa nghe rõ từng tiếng một. Tần Lạc vốn nghĩ rằng Tô Hiểu Bách chỉ giận vì bị Nguyên Phi Ngư lừa dối nên mới tỏ ra kích động như vậy nên không dám vào phòng mà chỉ đứng ngoài nhòm vào cửa. Nhưng tình hình bên trong căn phòng càng ngày càng khó hiểu, cuộc đối thoại cũng càng ngày càng kì lạ. Chỉ đến khi Tô Hiểu Bách ôm lấy Nguyên Phi Ngư mà nói ‘em yêu chị’, Tần Lạc mới thực sự cảm thấy lo sợ, đẩy mạnh cửa và hét lên:

“Các người đang làm gì vậy? Hiểu Bách, Phi Ngư là chị của em, sao em dám nói với chị mình những lời đó? Hiểu Bách, em làm ơn tỉnh táo lại có được không?”.

Cơn gió của buổi sớm lùa mạnh vào phòng, lạnh đến mức khiến Phi Ngư run rẩy. Những chuyện mà cô lo sợ cứ dần dần từng bước một tiến gần tới cô. Nhưng đúng này, Hiểu Bách quay ra hét thẳng vào mặt Tần Lạc: “Đó không phải là chị tôi. Từ trước tới nay tôi không có chị, mẹ tôi chỉ sinh một mình tôi đã thấy quá nhiều rồi, còn vứt bỏ tôi kia kìa. Chị ấy nhặt tôi về nuôi đấy. Thế cho nên dù tôi có gọi chị ấy là chị thì giữa chúng tôi cũng không hề có chung huyết thống, tôi yêu chị ấy, cô có hiểu không?”.

“Không thể nào…”. Từng lời của Tô Hiểu Bách như sét đánh ngang tai, từng chữ, từng chữ một dội vào tai cô khiến đầu cô chỉ vang lên một tiếng “ầm”. Đầu óc cô trống rỗng. Cô ôm lấy đầu mình, đau khổ hét lên: “Không thể nào. Các người rõ ràng là chị em, không thể như thế được, không thể như thế đươc… Hiểu Bách, Hiểu Bách, anh đang lừa em, anh đang lừa em có phải không? Lúc ở Nhật, rõ ràng anh nói rằng không muốn gọi em là chị Tần Lạc mà muốn gọi là Tần Lạc… Anh đã hôn em dịu dàng biết bao nhiêu… Em không tin, tuyệt đối không tin…”. Cô không thể tin được hạnh phúc của mình lại ngắn ngủi dường ấy. Chỉ sau một đêm, tất cả đều đã thay đổi. Tần Lạc mất hết lý trí, điên cuồng chạy đến bên giường Nguyên Phi Ngư, nắm lấy vai cô lắc mạnh, mặt đầm đìa nước mắt cầu xin: “Phi Ngư, cậu nói cho tớ biết, cậu nói đi, nói rằng Hiểu Bách đang nói dối tớ… Phi Ngư…”.

Nguyên Phi Ngư ôm lấy tấm chăn mỏng, cúi đầu xuống thấp, không dám nhìn vào giọt nước mắt của Tần Lạc. Cô chỉ cảm thấy mỗi giọt nước mắt ấy như mỗi nhát dao muốn đâm thẳng vào tim cô và cắt cô ra từng mảnh. Cô cúi đầu im lặng, còn Tần Lạc bị Hiểu Bách lôi ra.

“Cô có biết tại sao tôi không muốn gọi cô là chị không? Bởi vì cô hoàn toàn không xứng đang. Cô biết rõ Quan Nhã Dương luôn bám lấy chị tôi mà vẫn giao chìa khóa nhà tôi cho hắn ta. Cô đưa người phụ nữ tôi yêu thương nhất đến trước mặt thằng đàn ông khác, sao còn hi vọng tôi kính trọng cô?”, Tô Hiểu Bách chỉ thẳng vào mặt Tần Lạc rồi đẩy cô ra khỏi cửa. “Cô cút đi, từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.”

“Đừng mà Hiểu Bách, anh không thể nào đối xử với em như thế.” Tần Lạc nước mắt đầm đìa, không còn chú ý tới hình tượng xinh đẹp nhã nhẵn mà trước đây cô vẫn luôn chú ý xây dựng. Cô bị Hiểu Bách đẩy ra khỏi cửa, ngã xuống nhưng vẫn cố vươn người lên, ngồi bệt dưới đất mà nhìn Nguyên Phi Ngư như gửi gắm tia hi vọng cuối cùng: “Phi Ngư, tớ muốn chính miệng cậu nói cho tớ biết… Cậu hãy nói tất cả những điều này đê không có thật… Phi Ngư, cậu là chị ruột của Hiểu Bách có đúng không? Hiểu Bách chỉ đang nói đùa thôi, đúng không?”.

Đùa cợt ư?

Cõ lẽ trêm đời này, hơn ai hết Nguyên Phi Ngư là người mong đây chỉ là sự đùa cợt nhất. Nguyên Phi Ngư cắn chặt môi. Cô hiểu rõ tính cách của Tần Lạc, càng hiểu rõ tình cảm mà Tần Lạc dành cho Hiểu Bách. Chính vì vậy ngay từ đầu cô rất lo lắng Tần Lạc sẽ đem chuyện họ bàn nhau để lừa Hiểu Bách lên máy bay nói hết cho Hiểu Bách nghe, làm Hiểu Bách tức giận. Sáng sớm hôm qua, khi nhận điện thoại của Tần Lạc, sự lo lắng của cô nhân lên gấp đôi. Cứ nhớ đến cảnh tượng bốn năm về trước, cô bắt đầu sợ hãi. Cô sợ rằng Hiểu Bách sẽ trút giận lên đầu Tần Lạc. Với tính cách theo chủ nghĩa lý tưởng của Tần Lạc, sẽ khó mà chấp nhận nổi sự tổn thương này. Lúc đó… khi nhận được điện thoại của Tần Lạc, cô vốn có thể lập tức bay đến Nhật để cứu vãn tất cả. Nhưng cô đã không làm thế, Quan Nhã Dương đã quay về, gọi dậy thứ tình yêu cô đã đào sâu chôn chặt, kìm nén suốt bốn năm nay. Cô không cam lòng, cô rất muốn giữ lại chút kỉ niệm với người mình yêu thương. Thế là cô ôm lấy hạnh phúc đó, không làm gì cả… Tất cả đều từ cô mà ra, Tần Lạc trở nên thế này đều là do cô hại… Vì thế, không thể tiếp tục khiến Tần Lạc chịu đựng thêm sự tổn thương nào nữa.

“Tần Lạc… Hiểu Bách không hề nói sai, mình và Hiểu Bách không có quan hệ huyết thống. Em trai tớ tên là Nguyên Phi Hổ, năm em năm tuổi đã mất vì tai nạn xe, Hiểu Bách là do tớ nhận về nuôi…”

Thân hình Nguyên Phi Ngư đang run rẩy trong làn gió lạnh, từng lời nói ra cũng run rẩy. Từ đầu đến cuối cô đều nhắm mắt, không dám nhìn vào đôi mắt của Tần Lạc. “Xin lỗi cậu, Tần Lạc, lừa dối cậu suốt bao nhiêu năm như vây, cậu đi đi…”

Chút hy vọng cuối cùng trong đôi mắt Tần Lạc trôi dần theo từng lời nói của Nguyên Phi Ngư. Cô nhìn chằm chằm Phi Ngư trong ba giây, sau lại ngước lên nhìn Tô Hiểu Bách. Cô từ từ đứng dậy, như một con búp bê vải bị mất hết hồn vía, từng bước từng bước đi ra phía cửa. Cửa mở ra rồi đóng lại. Phải tới nửa phút sau, ngoài cửa mới vang lên tiếng khóc xé ruột gan của Tần Lạc.

Nguyên Phi Ngư tưởng chừng những tiếng khóc ấy dội lên từ chính nới sâu thẳm nhất trong cõi lòng mình. Cô cảm thấy lồng ngực mình cũng dâng lên từng cơn đau nhói. Cô hất chăn bước ra, trên người chỉ có bộ áo ngủ mỏng, chân còn băng nên đi tập tễnh đến trước mặt Hiểu Bách, giơ tay tát mạnh lên má Hiểu Bách, đôi mắt ầng ậng nước, đến lời nói dường như cũng bị nước mắt cô thấm ướt đẫm: “Hiểu Bách, em đã làm những gì?”.

“Từ trước đến giờ em không hề hứa hẹn gì với cô ta, cũng không nói rằng em thích gì cô ta cả, chỉ là ôm và hôn thôi, chỉ có vậy thôi. Chỉ trách đồ đàn bà ngu ngốc đó đã tự tưởng tượng ra quá nhiều.” Tô Hiểu Bách ôm lấy một bên má vừa bị Nguyên Phi Ngư tát, nơi khóe miệng cậu bỗng lóe lên một nụ cười lạnh lùng: “Nói vậy thôi, chứ chị có tin là nếu bây giờ em chạy ra ngoài đó dỗ dành cô ta, cô ta vẫn tin em sái cổ không. Rồi đến lúc chúng tôi lên giường với nhau, sinh ra một đứa trẻ, em lại đá cô ta một lần nữa, có phải hiệu quả của nỗi đau sẽ tốt hơn cả bây giờ không?”.

“Hiểu Bách, câm mồm ngay.” Nguyên Phi Ngư không thể chịu đựng được nữa vung tay tát thêm một cái vào mặt Hiểu Bách. Tô Hiểu Bách không hề nhúc nhích, để mặc cho Nguyên Phi Ngư đánh. Từ nhỏ tới lớn, Nguyên Phi Ngư chưa bao giờ nỡ đánh đòn Tô Hiểu Bách. Cô chỉ cảm thấy hai cái tát vừa rồi khiến tay cô tê tê và tim cô đau nhói. “Em đối xử với chị như thế nào chị cũng có thể tha thứ. Nhưng chị không thể tha thứ nếu em làm Tần Lạc bị tổn thương. Cô ấy yêu em biết bao nhiêu. Vì em, cô ấy hầu như đã từ bỏ tất cả…”.

“Em cũng yêu chị như vậy đó thôi. Vì chị, không biết đã bao nhiêu lần em từ bỏ cơ hội thực hiện ước mơ. Sao chị lại không thể yêu em chứ?”. Tô Hiểu Bách quay đầu lại, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Nguyên Phi Ngư, nét lạnh lùng bất cần dần dần chuyển sang dịu dàng như gió: “Năm mười tuổi, có một giáo sư mỹ thuật vô cùng thích tranh em vẽ, muốn đem em về nuôi. Năm mười bốn tuổi, tranh của em lần đầu tiên đoạt giải, vị giáo sư đó lại tìm đến em một lần nữa, còn thỏa thuận lại điều kiện, không cần em phải về ở với ông ta, chỉ đơn thuần là muốn bỏ tiền ra để đưa em sang Nhật Bản học vẽ, mười bảy tuổi, qua sự giới thiệu của biên tập, người họa sĩ tranh hoạt hình mà em ngưỡng mộ nhất Yamamoto đã xem tranh hoạt hình mà em vẽ, muốn đưa em về Nhật và nhận em là học trò… Những chuyện này em chưa một lần nói với chị, bởi vì em không muốn rời xa chị. Nếu so sánh ước mơ với chị thì ước mơ chẳng đáng là gì.”

Nguyên Phi Ngư cứng đờ người nhìn Tô Hiểu Bách. Một dòng nước mắt từ từ chảy xuống. Cô từ từ ôm Tô Hiểu Bách vào lòng, như khi Hiểu Bách còn bé. Thế nhưng thời gian như một dòng chảy vô tình, cô không còn là một thiếu nữ như xưa, Hiểu Bách cũng đã cao lớn lắm rồi, không còn là một đứa trẻ nữa. Cô phải dùng hết sức lực, nhón chân lên cao mới có thể ấn lấy đầu Tô Hiểu Bách xuống vai mình. Rất nhiều năm về trước, họ đã từng ôm nhau như thế, cũng truyền hơi ấm cho nhau, cùng dựa vào nhau, mới có thể sống tới ngày hôm nay. Thế nhưng cô không thể nào hiểu nổi sao sự việc có thể tiến triển tới mức này. Lúc còn nhỏ ở bên nhau, họ ngày đêm mong mình sẽ lớn lên. Đến lúc thwucj sự trưởng thành, sao lại có thể làm tổn thương lẫn nhau.

“Chị, em không muốn làm những chuyện khiến chị phải tức giận nữa. Thế nhưng cứ nghĩ đến việc chị muốn rời xa em để đến bên người đàn ông khác là em không chịu nổi…”, Tô Hiểu Bách dúi đầu vào hõm cổ Nguyên Phi Ngư y như hồi còn bé. Mùi nước hoa thơm nồng làm cho những giận dữ và hận thù trước kia tan biến đi. Dường như cậu trở lại là một Tô Hiểu Bách ngoan ngoãn hiểu trước kia. “Chị, em cầu xin chị, xin chị đừng rời xa em. Mình hãy sống với nhau cho thật tốt, như trước nay vẫn thế, được không chị?”.

Nếu như có thể chịu đựng để đổi lại tất cả trật tự như trước, Nguyên Phi Ngư cũng cam lòng. Nguyên Phi Ngư ôm lấy Tô Hiểu Bách, một dòng nước mắt lăn dài trên má. Cô tự nhủ với lòng mình: “Quan Nhã Dương, xin lỗi anh, nếu có kiếp sau, em nguyện đi theo anh trọn đời trọn kiếp, bù đắp lại tình yêu anh dành cho em kiếp này.”

Cũng bởi suốt cuộc đời này, cô vẫn còn món nợ khác chưa trả xong. Cô buộc phải ở bên Tô Hiểu Bách, chiều chuộng Hiểu Bách, yêu thương Hiểu Bách, cho dù cậu có sai lầm gì đi chăng nữa. Vì tất cả những đau khổ cậu phải chịu đựng trong cuộc đời này đều là do một tay cô gây ra, là tội lỗi của cô, cô phải bù đắp lại tất cả, cô không có quyền được lựa chọn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play