Đi du lịch nước ngoài không giống như du lịch ngắn ngày trong nước, thoải mái thư thái như thế, nhưng phải chuẩn bị visa và hộ chiếu, vốn chỉ cần kiếm một công ty du lịch để họ làm thay mọi việc, như thế sẽ hạn chế được không ít chuyện phiền phức, nhưng Tần Lạc kiên quyết không muốn đi cùng đoàn, theo cách nói của cô ấy thì là, đi du lịch cùng một đống người không quen biết chẳng liên quan gì đến nhau, hoa anh đào chắc sẽ phát khóc mất, hơn nữa nó là bá vương trong việc phiên dịch tiếng Nhật, để người khác đưa cô đi du lịch Nhật Bản, như thế chẳng khác nào sự sỉ nhục tới chuyên môn của cô.

Đối diện với một Tần Lạc khẳng khái hiên ngang nhường này, Nguyên Phi Ngư cũng chẳng biết nói gì, đành gật đầu nhận lời, mà cũng chỉ cần cô gật đầu thôi, Tô Hiểu Bách tuyệt đối không có ý kiến gì khác, cho nên cuối cùng tất cả vẫn là do Tần Lạc chủ trì đại cục.

Tần Lạc dựa vào mối quanh hệ của cha mình, nên cũng nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa tất cả giấy tờ liên quan, còn mua được vé ưu đãi nữa, mọi việc tiến hành cực kỳ thuận lợi, nhưng đêm trước khi xuất phát, Nguyên Phi Ngư đột nhiên thay đổi chủ ý.

“Tần Lạc, tớ không muốn đi du lịch.” Cô đang ngồi trên ghế sofa trong phòng gọi điện thoại cho Tần Lạc, vừa nói chuyện vừa nhìn bóng cây đang lắc lư bên ngoài cửa sổ đến thẫn thờ, ánh mắt thấp thoáng vẻ hoang mang, “Cậu có giận không?”.

Đầu kia điện thoại bất chợt tĩnh lặng, tiếp đó giọng của Tần Lạc truyền đến, “Cậu nghĩ sao, Nguyên Phi Ngư.”

Đương nhiên Nguyên Phi Ngư nhận ra giọng tức tối của Tần Lạc, mà cơn tức giận lại còn không hề nhỏ, bình thường khi nó vui vẻ thoải mái sẽ thì thầm gọi cô là Phi Ngư, nhưng đến khi tức giận sẽ lập tức chuyển sang gọi cả họ lẫn tên cô, mà giọng còn cực kỳ cay nghiệt.

“Muốn tạo điều kiện cho cậu và Hiểu Bách đi du lịch riêng, cậu thấy thế nào?”, Nguyên Phi Ngư cười khe khẽ vào ống nghe.

“Thật hả?”, Tần Lạc lúc đầu vui mừng hét toáng lên, sau đó lại lộ vẻ bi thương, “Thôi bỏ đi, cậu không đi chắc chắn Hiểu Bách cũng không đi đâu.”

Tiếng bước chân khe khẽ từ ngoài phòng khách vọng lại, chắc là Hiểu Bách đang chuẩn bị hành lý, vào trong bếp rót nước, Nguyên Phi Ngư xoay người lại, nhìn thấy luồng sáng lập lòe từ rèm cửa phản chiếu vào, hít sau một hơi dài, rồi len lén nói vào ống nghe: “Vậy nếu tớ giúp cậu lừa nó lên máy bay thì sao?”.

* * *

Sáng sớm hôm sau, Tô Hiểu Bách tâm trạng hào hứng xông đến gõ cửa phòng Nguyên Phi Ngư, Nguyên Phi Ngư đã ăn vận chỉnh tề từ lâu, nhấc hành lý từ trong phòng đi ra, Tô Hiểu Bách vội nhận lấy hành lý, rồi mỉm cười với cô.

“Chị, chị lại đồng ý đi du lịch nước ngoài, thật đúng là kỳ tích.”

“Người bình thường cũng có khi nổi khùng nữa là, em cứ nghĩ đột nhiên chị bị nổi khùng đi.” Nguyên Phi Ngư mỉm cười, theo thói quen chỉnh sửa lại vạt áo cho Tô Hiểu Bách, thằng nhóc này từ nhỏ đã ngăn lắp sạch sẽ, lại không thích mặc áo có cổ, vì thế cứ khi mặc áo có cổ là xiên xiên vẹo vẹo lệch lạc, khiến Nguyên Phi Ngư nhìn thấy là phải chỉnh sửa lại, lâu dần hành động này trở thành phản xạ có điều kiện.

“Vậy thì em thực sự hy vọng chị có thể thường xuyên nổi khùng, như thế chúng ta sẽ được đi chơi nhiều hơn.” Tô Hiểu Bách khẽ mỉm cười, cặp mắt đen láy lấp lánh tỏa sáng như ánh sao trên trời giữa đêm khuya, làn da trắng ngần như trở nên trong suốt dưới ánh sáng mặt trời, cả cơ thể toát lên vẻ đẹp tuyệt trần không thể thốt lên bằng lời.

Hai người cười cười nói nói sau đó xách hành lý đến sân bay tụ họp cùng Tần Lạc, ba người cùng nhau đi đến cửa kiểm tra an toàn, đợi ở nhà chờ sân bay một lát, khi loa thông báo ở sân bay thông báo lên máy bay cũng là lúc thời điểm đó Nguyên Phi Ngư nghe điện thoại, nói là có một loài cá nhiệt đới trong thủy cung xảy ra vấn đề, cô liền lo lắng trốn sang một bên, rồi vẫy tay chào Tô Hiểu Bách và Tần Lạc, “Hai người đi trước đi, tớ sẽ lên ngay bây giờ.”

“Chị…”, Tô Hiểu Bách tay cầm vé máy bay nhìn sang phía cô: “Chị, nhanh lên.”

“Ừm, chị biết rồi. Em lên trước đi.”

Có người nói rằng biển chính là diện mạo của trời khi úp ngược, ngược lại, quay ngược mặt biển lên cũng chính là trời xanh vô cùng vô tận, Tô Hiểu Bách đứng dưới bầu trời xanh thăm thẳm, bóng dáng cao lớn đẹp đẽ giống như tinh linh mà ông hoàng của biển cả phái xuống trần thế, dáng vẻ đẹp đẽ đó khiến Nguyên Phi Ngư phải đề phòng, trước nay cô luôn đối xử với Hiểu Bách giống như một đứa trẻ, vậy mà chẳng biết từ khi nào cậu lại trở thành một chàng trai trưởng thành tuấn tú xuất sắc như thế này, như vậy sứ mệnh của mình chẳng phải đã hoàn thành rồi sao?

“Chị, em đứng ở đây đợi chị, chị đi nhanh lên.”

Tô Hiểu Bách vẫn không yên tâm hét gọi về phía Nguyên Phi Ngư, ánh mắt vừa lo lắng vừa nhiệt tình thân thiết, trong mắt Nguyên Phi Ngư như dâng trào cảm giác đau lòng, cô vội vã quay người đi, nắm chặt chiếc điện thoại vốn chưa được kết nối kia hòa vào đám người.

Đợi đến khi máy bay sắp cất cánh, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Nguyên Phi Ngư đâu, Tô Hiểu Bách lo lắng muốn xuống máy bay đi tìm, nhưng vừa mới ra khỏi chỗ ngồi đã bị tiếp viên hàng không ngăn lại, mặt cậu lạnh lùng xam ngoét đành phải trở lại vị trí ngồi, Tần Lạc ngồi bên cạnh vỗ vỗ vai cậu, thầm an ủi nói: “Khi nào máy bay hạ cánh, chúng ta hãy gọi cho cậu ấy xem sao, bảo cậu ấy ngồi chuyến bay tiếp theo đến Nhật Bản tụ hội cùng chúng ta là được?”.

“Chỉ có một mình chị ấy, làm sao em yên tâm được?”. Tô Hiểu Bách mặt mày lo lắng, quay đầu ra nhìn những sự vật đang không ngừng lùi lại phía sau bên ngoài cửa sổ, nắm chặt tay ngồi yên vị tại chỗ của mình.

“Nhưng…”, Tần Lạc định nói, trong lòng có vài phần buồn bã lại như vui mừng cười lên, “Nhưng máy bay đã bay rồi, làm thế nào bây giờ?”.

* * *

Trên đường từ sân bay về nhà, Nguyên Phi Ngư cứ thấp thỏm lo lắng không yên, cảm giác tội lỗi như đè nén trái tim cô, cô không dám tưởng tượng đến bộ dạng của Tô Hiểu Bách sau khi biết mình bị lừa sẽ là như thế nào, cũng chẳng biết mình làm như vậy là đúng hay sai, cô chỉ biết, dù sao sau này Hiểu Bách chắc chắn sẽ yêu thương và lấy một cô gái nào đó, nếu vậy chi bằng tác thành với Tần Lạc là đẹp nhất. Hai người nếu có thể ở cùng nhau thì cô sẽ yên tâm hơn nhiều. Trước đây tuy ngoài miệng kiên quyết không cho Tần Lạc dòm ngó đến Hiểu Bách, nhưng thực ra cũng là cách nhắc khéo Tần Lạc không nên quá nóng nảy, cô yêu thương Tô Hiểu Bách, vì thế cũng không muốn để người bạn thân nhất của mình bị tổn thương.

Nằm dài ở nhà một hồi lâu, thầm nhẩm tính có lẽ Tô Hiểu Bách và Tần Lạc đã đến Nhật Bản rồi, cô liền gọi điện đến “Văn phòng của Tử Nguyệt”, hẹn thời gian chuẩn đoán, côn vốn cho rằng mình sẽ bị đẩy đến mấy ngày sau, không ngờ Ngải Hân ở phía đầu kia điện thoại lại nói: “Cô Nguyên đến lúc nào cũng được, bác sĩ Tử Nguyệt sẵn sàng đợi cô.”

“Hả…”, Nguyên Phi Ngư sững người hồi lâu, lập tức hít thở một hơi rồi hạ giọng nói: “Vậy sau bữa trưa có được không?”.

Ngắt điện thoại, cô lại nhận được điện thoại của Tô Hiểu Bách, đúng là giọng điệu gấp gáp lo lắng như trong đầu đã đoán trước, “Chị, giờ chị đang ở đâu? Em và chị Tần Lạc đã đến sân bay Hokkaido rồi, chị ngồi chuyến bay số mấy? Chị, nếu chị bảo chị không đi nữa, em sẽ lập tức mua vé máy bay về đấy.”

“Chắc chắn chị sẽ đi, sao không đi được chứ.” Nguyên Phi Ngư cười cười, trong lòng chợt chột dạ: “Hôm nay không còn chuyến bay nào đến Hokkaido nữa, sớm nhất cũng phải ba ngày nữa mới có, chị đã mua vé rồi, chắc khoảng ba ngày nữa sẽ có thể gặp lại hai người, em và Tần Lạc đi chơi trước đi, đợi chị sang nhé, rồi hai người làm hướng dẫn viên cho chị.”

“Chị, chị đừng lừa em đấy, nhất định phải sang.” Cuối cùng Tô Hiểu Bách cũng lặng lẽ thốt ra câu này, sau đó cúp máy.

Nguyên Phi Ngư ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách, vẫn giữ nguyên bộ dạng nghe điện thoại, cửa sổ chỗ ban công vẫn chưa đóng, gió lùa vào khiến rèm tung bay phấp phới, cảm giác lành lạnh chợt ùa đến khiến cô bỗng rùng mình.

* * *

Cùng lúc ấy trong phòng làm việc của Tử Nguyệt, Tử Nguyệt Vi Trần đang nói lời chào tạm biệt khách đến khám, người phụ nữ trông khá mập mang vẻ mặt luyến tiếc vẫy tay chào anh, nhưng sau đó vẫn phải mở cửa đi ra, Tử Nguyệt Vi Trần ngồi lại trên chiếc ghế xoay phía sau máy tính, lôi điện thoại di động ra gọi đến một số, từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ nụ cười ấm áp và cực kỳ lễ độ kiểu nghề nghiệp: “Anh à, em vừa mới nhận một vụ án kỳ lạ lắm, có người nói cá trong thủy cung chẳng có gì vui vẻ cả, sau bữa trưa sẽ tìm em khơi thông tâm lý, ha ha… anh à, dạo gần đây thành phố S này có vẻ rất thiếu chuyên gia về phương diện hải dương phải không?”.

Quan Nhã Dương đang tham dự họp, là buổi thảo luận liên quan đến tiền lương của công nhân viên, có một vài trưởng bộ phận tổng hợp sắp xếp các nhân tố như ý kiến của công nhân viên và giá cả của thành phố S thời gian gần đây, đề xuất dựa vào quá trình làm việc của công nhân viên và thời gian họ gắn bó với công ty mà có chế độ lương thưởng khác nhau, đầu tiên Quan Nhã Dương mặt lạnh như tiền thảo luận đi thảo luận lại vấn đề này, sau khi nghe điện thoại trở về lại không nói lời nào, mấy vị trưởng bộ phận phát biểu xong ý kiến, đợi anh gõ bàn một cái, nhưng đợi rất lâu, cũng chẳng thấy anh có phản ứng gì.

“Quan tổng…”. Thư ký Ngô ở bên cạnh khẽ nhắc nhở anh, “Quan tổng, mọi người bàn bạc xong rồi.”

“Ờ?”, Quan Nhã Dương ngẩng đầu lên, liếc đôi mắt đen láy qua thư ký Ngô, “Bàn bạc cái gì?”. ( ố ồ >_

Tất cả mọi người có mặt trong phòng họp đều thộn người, bộ dạng kỳ quái nhìn về phía Quan Nhã Dương, thư ký Ngô vội đưa tay lau mồ hôi trán, cẩn thận dè dặt đọc lại đống tài liệu vừa mới thảo luận kia một lần, cuối cùng làm một tổng kết ngắn gọn: “Những nhân viên làm việc ở công ty từ ba năm trở lên mà mức lương mười vạn trở xuống sẽ được điều chỉnh tăng thêm 10%, những nhân viên làm việc từ ba năm trở lên mà mức lương trên mười vạn sẽ được điều chỉnh tăng lên 5%...”

“OK.” Quan Nhã Dương nhếch nhếch khóe miệng, thái độ lạnh lùng khác thường, rồi lại bất ngờ mỉm cười nhìn thư ký Ngô, “Không sao, vật giá càng cao, tiền lương cũng nên điều chỉnh cho phù hợp.”

Mọi người liền quay sang nhìn nhau, thư ký là người sửng sốt đầu tiên, đến khi định thần lại, Quan Nhã Dương đã nhanh chân rời khỏi phòng họp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play