Hà Hoa hừ một tiếng:

- Thôi được rồi! Đừng có giả bộ hồ đồ với ta nữa. Ta thấy ngươi không nên gọi là Trang Đắc Hạ, mà nên đổi là Trang Đắc Thượng thì có lẽ hợp hơn.

Nói xong, ngồi xuống lấy một cái đùi gà chậm rãi xé ăn.

Trang Đức Tường không biết phải làm sao cả, đành nói:

- Tuy tiểu cô nương muốn nói gì thì nói, dẫu sao ta cũng không có gạt cô nương. Nếu cô nương nhất định không tin, thì ta cũng hết cách.

Hà Hoa bỗng nhiên tươi cười nói:

- Ngươi nói ngươi không gạt ta, thế thì ta hỏi ngươi một câu, bá bá và mọi người vào trong thành, mục đích là tới nơi nào?

Trang Đức Tường nghĩ ngợi giây lát nói:

- Nghe nói là đi tìm Tam Đường Gia. Sau đó đến Đồng Nhơn Đường bắt hung thủ.

- Câu nói này có đáng tin hay không? Hôm qua bá bá đến Đồng Nhơn Đường rồi. Hung thủ còn không có ở đó, vậy tại sao hôm nay lại phải đi nữa làm gì?

Trang Đức Tường biện bạch nói:

- Vốn cho rằng hung thủ không có ở đó. Nhưng sau này lại nghe nói Đồng Nhơn Đường có một mật thất. Vì vậy Đại Đường Gia mới quyết định đi lần nữa xem sao.

- Nghe nói? Nghe ai nói chứ? Đương nhiên là tin tức từ bức thư kia gởi đúng không?

Trang Đức Tường im lặng hồi lâu, cuối cùng gật đầu đáp:

- Phải"

- Bức thư đó nhét bên trong một viện đạn, rồi được bắn tới phải không?

Trang Đức Tường thất kinh nói:

- Hóa ra cô nương đã biết hết rồi?

Hà Hoa cười cười nói:

- Đương nhiên, ta còn biết trong thư nói xấu ta rất nhiều nữa là khác. Vì thế bá bá mới sai ngươi ở lại canh chừng ta. Không để cho ta được bước ra khỏi cửa miếu, có phải như vậy không?

Trang Đức Tường ấp úng không nên lời:

- Thì... Thì...

Hà Hoa nhướng mày nói:

- Thực ra ngươi đã hiểu sai ý của bá bá rồi. Bá bá muốn ngươi canh giữ ta, quyết không phải sợ ta chạy trốn, mà là để đề phòng tên tiểu quỷ mang thư đến đây hại ta.

Trang Đức Tường ngơ ngác chẳng hiểu gì cả, hỏi:

- Tiểu quỷ? Tiểu quỷ nào?

Hà Hoa nói:

- Có nói ngươi cũng chẳng biết. Dẫu sao hắn cũng không phải là người tốt. Lần trước, hắn muốn hại ta, may nhờ bá bá đuổi hắn đi. Hắn rõ ràng không dám đến nữa, nên mới bày trò này để hại ta. Kỳ thực bá bá đâu có tin những lời quỉ quái của hắn.

Trang Đức Tường nghe vậy bán tín bán nghi, đành phải gật đầu:

Hà Hoa lại nói tiếp:

- Ngươi không biết bá bá thương yêu ta như thế nào sao? Bá bá đã hứa đưa ta đến mật cốc. Sau đó còn muốn nhận ta làm con nuôi và dạy võ công cho ta nữa. Đương nhiên bá bá không tin những lời dối trá của kẻ khác. Nếu không tại sao bá bá không nhốt ta lại? Sao không dứt khoát giết ta đi? Mà còn để ngươi lại hầu hạ ta?

Trang Đức Tường bất giác gật đầu nói:

- Không sai! Không sai! Đại Đường Gia đối với tiểu cô nương thật là chu đáo. Trước khi ra đi, người còn tự tay đắp chăn cho tiểu cô nương, người sợ cô nương sẽ bị lạnh.

Hà Hoa mỉm cười đắc ý nói:

- Bây giờ ngươi tin lời ta chưa?

Trang Đức Tường vội nói:

- Tin! Tin! Ta có nói không tin bao giờ đâu?

Hà Hoa đột nhiên trầm sắc mặt, nói:

- Tin thì được rồi. Đợi bá bá trở về, ta sẽ nói với bá bá cho ngươi cút đi ngay tức khắc.

Trang Đức Tường kinh hoàng nói:

- Tiểu cô nương, ta có đắc tội với cô nương đâu?

Hà Hoa nói lớn:

- Ngươi trông chừng ta giống như là một kẻ phạm nhân vậy. Chẳng lẽ việc đó không đúng sao?

- Đó là do Đại Đường Gia căn dặn như vậy - Bá bá muốn ngươi bảo vệ ta, chứ không phải muốn ngươi cầm tù ta, canh giữ ta như một kẻ có tội.

- Ta có xem cô nương như phạm nhân đâu?

Hà Hoa bực bội nói:

- Ngươi không chịu thừa nhận cũng được. Dù sao ta cũng nói cho bá bá biết, coi bá bá tin ngươi hay là nghe ta?

Vừa nói Hà Hoa vừa đứng dậy hậm hực đi ra ngoài.

Trang Đức Tường vội vã bước theo sau, hỏi:

- Cô... Cô nương định đi đâu?

Hà Hoa không thèm trả lời, liền chui qua bức tường đổ ở phiá sau.

Trang Đức Tường cũng chui qua theo, cầu khẩn nói:

- Tiểu cô nương, xin cô nương thương giùm tôi, đừng có bỏ chạy lung tung.

Hà Hoa đột nhiên đứng lại, lạnh lùng nói:

- Ta muốn đến bụi tre kia để tiểu tiện, như vậy được hay không?

Trang Đức Tường ngẩn người hỏi:

- Cô nương thật sự muốn đi tiểu tiện?

Hà Hoa nghiêm mặt nói:

- Ngươi muốn đi theo nhìn mới chịu tin chứ gì?

Trang Đức Tường vội xua tay nói:

- Không! Không! Ý của ta chỉ là... chỉ là mong tiểu cô nương đi nhanh nhanh một chút, đừng để cho ta phải đợi quá lâu.

Hà Hoa hứ một tiếng:

- Ngươi nhiều lời quá đấy Nói xong quay lưng đi vào trong rừng tre Trang Đức Tường lớn hơn Hà Hoa đến mười mấy tuổi. Dẫu sao hắn cũng là một đại nam nhân, không thể nào đi theo nhìn một vị tiểu cô nương đi tiểu được. Nhưng còn chờ đợi bên ngoài rừng thì lại cảm thấy không tiện.

Hắn không biết phải làm như thế nào, đành phải ở bên ngoài hỏi chuyện liên tục, để dò xem Hà Hoa có còn ở trong rừng tre không.

- Cô nương đừng có đi quá xa nhé. Hãy cẩn thận trong rừng tre có rắn đấy - Ta biết rồi - Cô nương đi xong chưa?

- Chưa xong - Nhanh lên tí được không?

- ...

- Đã muộn lắm rồi, chỉ e rằng Đại Đường Gia và mọi người sắp trở về rồi đấy.

- ...

- Thật đấy, hình như ta trông thấy có người đang lên núi. Chắc là Đại Đường Gia và mọi người đã trở về. Cô nương mau ra mà xem.

- ...

- Tiểu cô nương, cô nương có nghe ta nói gì không?

- ...

- Cô nương xong chưa? Hà Hoa cô nương, tại sao không trả lời đi chứ?

- ...

- Hà Hoa! Hà Hoa!...

Lúc mới đầu, Hà Hoa còn trả lời mấy câu. Sau đó thì im lặng, không nghe thấy tiếng trả lời.

Trang Đức Tường thất kinh, không để ý tới sự phân biệt là nam hay nữ nữa. Hắn vội vàng phóng nhanh vào trong rừng tre...

Bên trong rừng tre đâu đâu cũng toàn là tre, nhưng tuyệt nhiên không nhìn thấy bóng dáng Hà Hoa.

Trang Đức Tường biết mình đã bị mắc lừa. Trong lúc đang hoang mang không biết phải làm sao thì chợt nghe thấy một tiếng "soạt" khe khẽ.

Vừa mới quay đầu lại nhìn thì hắn đã lãnh trọn một gậy vào đầu.

Cú đánh này thật không nhẹ, khiến cho hai mắt của Trang Đức Tường nảy cả đom đóm, trời đất quay cuồng, đồng thời toàn thân mềm nhũn rồi đổ nhào xuống đất...

Hà Hoa từ trong chỗ khuất bước ra khẽ nói:

- Xin lỗi nhé, Trang đại ca. Không phải ta muốn chạy trốn, mà vì trong Đồng Nhơn Đường bố trí đày đặc các cơ quan, nếu ta không đến đó, bá bá và mọi người nhất định sẽ gặp nạn.

Nói xong, ném cây gậy tre xuống đất, chạy vụt ra khỏi khu rừng.

Khi Hà Hoa đến được hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường thì mặt trời đã lên cao. Chỉ thấy hai cánh cửa hiệu thuốc khép hờ, bên trong bốn bề vẫn tĩnh lặng. Trên đường cũng chẳng nhìn thấy một bóng dáng các huynh đệ Hoàng Phong Thập Bát Kỳ đâu cả.

Cửa tiệm mở, chứng tỏ Hoắc Vũ Hoàn và mọi người đã từng vào trong. Không lẽ mọi người đều đã sa bẫy và bị giết hết rồi?

Hà Hoa xem xét phía ngoài cửa một hồi rồi quyết định bước vào trong. Vừa vào bên trong Hà Hoa đi thẳng một mạch ra phía sau hậu viện.

Hà Hoa đã ba lần ám sát Hoắc Vũ Hoàn. Vậy mà bây giờ lại quan tâm tới sự an nguy của Vũ Hoàn đến như vậy. Sự thay đổi này ngay cả chính Hà Hoa cũng cảm thấy bất ngờ.

Từ khi hiểu được sự đời, Hà Hoa chưa hề quan tâm đến bất cứ một ai. Ngược lại, từ trước tới giờ cô bé cũng chưa từng được ai chăm sóc, chiều chuộng.

Cô bé chỉ biết trên cõi đời này toàn là những sự giả dối và gian trá. Là đấu trường mà kẻ mạnh có quyền ăn nuốt người yếu. Nếu muốn sống sót phải không ngừng tranh đoạt, tàn sát kẻ khác để mình được tồn tại.

Nhưng mấy ngày qua được ở bên cạnh Hoắc Vũ Hoàn, Hà Hoa đã nhận được nhiều thứ mà từ trước đến giờ cô bé chưa bao giờ có. Sự nhiệt thành quan tâm và bảo vệ của Hoắc Vũ Hoàn giống như những tia nắng mùa đông sưởi ấm thân tâm của cô bé.

Hà Hoa chợt phát hiện, hóa ra một người sống trên đời không cần phải di hại người khác, và cũng bất tất lo sợ người khác hại mình. Giữa con người và con người, đối xử với nhau thật sự không khó khăn, đáng sợ như mình đã tưởng tượng.

Gần mười năm nay, Hà Hoa sống trong hoàn cảnh u mê, cơ hồ quên đi mùi vị của tình cảm, sự sủng ái mà Hoắc Vũ Hoàn đã cho mình. Cũng chính Hoắc Vũ Hoàn đã làm cho Hà Hoa nhớ lại hình bóng của người cha. Hình bong đó tuy đã phai nhòa theo năm tháng, nhưng lại là cái mà Hà Hoa khó quên nhất, cũng là hồi ức thân thiết nhất, quí giá nhất.

Hoắc Vũ Hoàn không phải là người thân của Hà Hoa. Mấy ngày chung sống vừa qua, thời gian cũng không phải là dài lắm, tuy nhiên đã có một luồng hơi ấm thâm tình dung hòa lớp vỏ ngoài lạnh lùng trên tâm linh ấu trĩ của cô bé. Để nhận ra tâm hồn trong trắng ngây thơ trong lớp vỏ đó Thế là tất cả đều thay đổi.

° ° °

Trong thượng phòng mọi thứ lộn xộn bừa bãi. Lối vào mật thất mở toang. Bên trong địa đạo dấu chân ngang dọc khắp nơi, vết nước loang lỗ. Đó là dấu tích do Hoàn Phong Thập Bát Kỳ để lại sau khi lùng sục.

Nhưng tìm khắp mật thất cũng như địa đạo đều không thấy bóng dáng một người.

Hà Hoa không khỏi kinh ngạc, nghĩ thầm:

"Xem tình hình nhất định họ chưa gặp được người trong tiệm. Không lẽ họ đã từ địa đạo đến Thạch tướng quân phủ rồi ư?" Nghĩ đến đây, Hà Hoa đang định xoay người rút lui, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng cất lên:

- Đứng lại"

Tiếp đó một chiếc rương quần áo trong góc phòng bật tung nắp, một người từ bên trong bước ra. người đó chẳng ai khác hơn là a hoàn Nghênh Xuân chân thọt.

Hà Hoa biết Nghênh Xuân là người hầu thân cận của Tào Lạc Sơn, thì trong bụng đã vụt thất kinh, vội vàng cười nói:

- Hóa ra là Nghênh Xuân tỉ tỉ. Vậy mà làm muội sợ gần chết.

Nghênh Xuân nhìn Hà Hoa một chập, lạnh lùng nói:

- Có phải ngươi là Hà Hoa được phái đi làm gian tế đó không?

Hà Hoa giả bộ ngạc nhiên hỏi:

- Chẳng lẻ tỉ tỉ quên muội rồi sao?

- Sao ngươi về chỉ có một mình?

Hà Hoa làm bộ thở dài:

- Chuyện nói ra rất dài dòng. Hoắc Vũ Hoàn chẳng những biết rõ thân phận của muội, mà còn biết được trong Đồng Nhơn Đường có sắp đặt cơ quan bí mật. Hoắc Vũ Hoàn đã cho người bắt giam muội, đồng thời dẫn người ngay trong đêm đến đây điều tra. Sau khi nghe được tin này, muội lập tức nghĩ cách thoát thân trở về báo tin. Không biết bọn họ đã tới đây chưa?

Nghênh Xuân gật đầu nói:

- Bọn chúng đã đến rồi và cũng vừa mới rời khỏi đây không lâu.

Hà Hoa thất sắc nói:

- Bọn họ có tìm thấy lão gia không?

Nghênh Xuân nhếch mép cười châm biếm, nói:

- Lão gia dự đoán như thần. Mọi việc người đều tiên đoán trước, đâu dễ để cho chúng tìm thấy.

Hà Hoa chợt hỏi:

- Nhưng chẳng phải bọn họ đã phát hiện ra địa đạo này rồi hay sao?

Nghênh Xuân cười đắc ý nói:

- Đó là vì lão gia cố ý để cho bọn chúng phát hiện mà thôi.

Hà Hoa lấy làm lạ hỏi:

- Tại sao lão gia lại cố ý để cho bị phát hiện?

Nghênh Xuân nói:

- Tuổi ngươi còn quá nhỏ, có nói cho ngươi biết ni cũng chẳng hiểu. Việc đơn giản là vầy, lão gia làm như thế là muốn Hoắc Vũ Hoàn tin rằng chúng ta đã rời khỏi Đồng Nhơn Đường rồi. Thực ra chúng ta vẫn chưa có rời khỏi.

Hà Hoa liền nói:

- Tại sao lại chưa? Người trong tiệm đều đi hết sạch rồi. Muội đi từ ngoài vào đây chẳng trông thấy một bóng người nào.

Nghênh Xuân cười nhạt nói:

- ai ai cũng nói ngươi thong minh lanh lợi, xem ra thì chẳng phải như vậy. Nếu họ đều bỏ chạy hết rồi thì ta tại sao còn ở đây?

Hà Hoa ấp úng nói:

- Nhưng mà ...

Nghênh Xuân bỗng xua tay không để cho Hà Hoa nói tiếp, liền hạ giọng hỏi:

- Trước tiên ta hỏi ngươi, có phải vừa rồi ngươi từ ngoài thành tới đây không?

Hà Hoa gật đầu đáp:

- Phải.

- Vậy trên đường ngươi có thấy bọn Hoắc Vũ Hoàn không?

- Không có. Đêm qua họ đã vào thành mãi tới giờ vẫn chưa thấy về.

Nghênh Xuân trầm ngâm giây lát rồi lại hỏi:

- Lúc ngươi vào thành có thấy bọn Hoàn Phong Thập Bát Kỳ canh chừng ở bên ngoài tiệm không?

- Trên đường vắng tanh, không thấy bóng dáng một ai.

Nghênh Xuân có vẻ không tin, nói:

- Ngươi đã xem kỹ chưa?

Hà Hoa gắt giọng nói:

- Tuyệt đối không nhầm đâu. Nếu không thì muội cũng không dám tùy tiện vào đây.

Nghênh Xuân đắc ý nói:

- Như vậy chắc chắn bọn chúng đã trúng kế và đã bị nhốt trong hoa viên của phủ Thạch tướng quân rồi.

Thế rồi ả xoay người bước đến trước chiếc tủ nhỏ bằng gỗ bên cạnh giường, mặt đối diện vào tấm gương đồng trên chiếc kỷ, nói khẽ:

- Mưa đã qua trời lại tạnh, bây giờ thỉnh lão gia chỉ thị.

Tấm gương đồng nọ to chừng cái mâm, phía dưới là cái bệ kính cũng bằng đồng được đúc thành hình bông hoa. Ngoài trọng lượng hơi nặng ra thì chẳng có chỗ nào khác thường.

Nghênh Xuân vừa dứt lời, trong tấm gương đồng vang ra một giọng nói trầm trầm:

- Được lắm! Cho gọi Lý Thất và Hùng Tam vào nghe chỉ thị.

Tấm kính mà cũng biết nói được, điểm này khiến cho Hà Hoa cũng ngẩn người.

Hà Hoa chỉ biết trong Đồng Nhơn Đường và Thạch tướng quân phủ có cơ quan và địa đạo thông nhau, nhưng không biết trong một tấm gương bé nhỏ cũng có bí mật. Điều này làm cho Hà Hoa tin chắc rằng "lão gia" vẫn còn ở trong gian phòng ngủ này.

Tấm gương đồng và chiếc kỷ gỗ đều không thể dấu người, cùng lắm chỉ là vật truyền thanh mà thôi. Thế nhưng lão ta nấp ở đâu chứ?

Trong gian phòng ngủ này đã không có chỗ dấu mình. Thế thì Lý Thất và Hùng Tam nấp ở đâu?

Hà Hoa tuy trong long kinh hãi, nhưng không dám dòm ngó lung tung. Hà Hoa nghĩ trong phòng đó có vật truyền thanh, tất nhiên cũng có thiết bị nhìn trộm. Vì vậy nhất cử nhất động của mình có thể sẽ bị "lão gia" nhìn thấy.

Nghênh Xuân liền đẩy cửa sổ, hướng ra sân vỗ tay ba cái, rồi gọi khẽ:

- Lão gia truyền Lý Thất gia và Hùng Tam gia vào chờ lệnh.

Từ trong sân âm u bỗng nhiên xuất hiện hai bóng người.

Lần này Hà Hoa đã nhìn thấy rõ, trong lòng cô bé không khỏi tiếc rẻ cho Hoắc Vũ Hoàn.

Thì ra Lý Thất nấp trong một thùng nước to. Còn tên Hùng Tam trên mặt có sẹo thì nấp trên giàn hoa sau vườn.

Nơi bọn chúng nấp chẳng có cơ quan nào cả, mà đồng thời cũng chẳng được kín đáo.

Ngay cả đứa trẻ nít chơi "trốn tìm" cũng có thể tìm ra. Chỉ tiếc rằng đám người Hoắc Vũ Hoàn trong lúc tìm kiếm cứ lo tập trung toàn bộ sự chú ý vào các cơ quan bí mật trong phòng và địa đạo, mà bỏ sót những nơi không đáng chú ý này.

Thực ra lúc đó Hoắc Vũ Hoàn tưởng rằng trong Đồng Nhơn Đường đã không còn ai hết, cho nên không có lục soát kỹ. Hà Hoa lúc này mới hiểu rõ, vì sao "lão gia" cố ý mở cửa địa đạo ra? Và vì sao để lộ bí mật của Thạch tướng quân phủ ...

Đa Tử Lý Thất và Đao Bá Hùng Tâm đã tiến vào bên trong phòng ngủ. Cả hai nhất tề tiến về phía trước gương. Sau đó bọn chúng cúi đầu thi lễ với vẻ vô cùng cung kính. Giống như là trong gương thực sự có người vậy.

Đao Bá Hùng Tam cười nói:

- Chúc mừng lão gia! Tên Hoắc Vũ Hoàn kia quả nhiên đã trúng kế Bên trong lại truyền ra giọng nói:

- Các ngươi khoan hãy vui mừng. Tuy Hoắc Vũ Hoàn đã trúng kế nhưng Đồng Tẩu Song Kỳ và La Vĩnh Tường hiện giờ ở đâu hãy còn chưa rõ. Ba người này vẫn còn ẩn nấp trong thành Lan Châu thì ở đây không thể coi là an toàn.

Đao Bá Hùng Tam nói:

- Lão gia cần gì phải lo lắng. Chỉ cần trải qua ba ngày nữa, vết thương trên tay lão gia sẽ khỏi hẳn. Khi đó đừng nói là Đồng Tẩu Song Kỳ mà ngay cả Hoắc Vũ Hoàn cũng không phải là đối thủ của lão gia.

Người trong gương cười nhạt một tiếng:

- Nói không sai, nhưng ai dám đảm bảo trong ba ngày này bọn Hoắc Vũ Hoàn sẽ không thoát thân được? Ai dám đảm bảo bọn Hoàn Phong Thập Bát Kỳ sẽ không đến quấy rối.

Đao bá Hùng Tam sửng sờ nói:

- Ý của lão gia là ...

Người trong gương nói:

- Nơi đây không nên ở lại lâu. Nhân lúc bọn Hoắc Vũ Hoàn còn chưa thoát thân được, chúng ta phải lập tức rút khỏi thành Lan Châu ngay.

Đao Bá Hùng Tam cúi mình kính cẩn nói:

- Xin lão gia hãy căn dặn Người trong gương nói:

- Bây giờ ngươi lập tức đi chuẩn bị mười cỗ xe ngựa. Phải nhớ hình dạng và lông ngựa phải y hệt nhau. Hẹn ngươi trong hai giờ phải xong. Sau đó đến cửa sau chờ lệnh.

Đao Bá Hùng Tam liền đáp:

- Tuân lệnh"

Người trong gương lại nói:

- Lý Thất, Nghênh Xuân, hai người phải phụ trách công việc cải trang cho bọn a hoàn và gia nhân. Chọn trong số họ ra mười người giả bị bệnh nặng. Số còn lại cải trang thành a hoàn hết. Đợi khi xe ngựa vừa đến thì a hoàn dẫn bệnh nhân lên xe xuất phát. Lan Châu có tất cả mười cửa thành, mỗi xe đi một ngã ra khỏi thành. Cách thành chừng trăm dặm không được lien lạc với nhau, cũng không được đứng lại giữa chừng.

Nghênh Xuân bèn hỏi:

- Sau một trăm dặm thì nên làm thế nào?

Người trong gương nói:

- Nếu đi ra ngoài trăm dặm mà không ai truy đuổi, thì cứ nhắm hướng nông trang Đơn gia thẳng tiến. Nếu không phải đi tiếp cho đến khi nào thoát khỏi sự truy đuổi của đối phương mới được dừng lại.

Nghênh Xuân lại hỏi:

- Lão gia chuẩn bị ngồi xe nào xuất thành?

Người trong gương nói:

- Chúng ta đợi khi nào mười cỗ xe nghi binh kia đó hoàn toàn ra khỏi thành rồi mới đi.

Nhưng không dung xe ngựa thong thường mà phải chuẩn bị một cỗ xe ngựa chở người chết đi chon. Chuẩn bị sẵn một cỗ quan tài do Lý Thất và Hùng Tam đánh xe. Ngươi và Hà Hoa giả làm tử tôn đi theo khóc lóc, cứ làm như thế thì không có gì xảy ra cả Hà Hoa nghe nói mình phải đi theo, trong lòng lo lắng liền buột miệng nói:

- Lão gia, không được ...

Người trong gương nói:

- Tại sao không được?

Hà Hoa nói:

- Lão gia đã bố trí mười cỗ xe nghi binh, còn hà tất phải dùng xe chở quan tài. Như vậy đâu có kiết lợi phải không?

Người trong xe cười ha hả nói:

- Linh xa chở quan tài chính là biểu thị "Bì cựu thái lợi". Chúng ta trước đây chị bao gian khổ. Vậy mà mọi việc đều không xứng tâm, như ý. Bây giờ mượn cỗ linh xa chở quan tài này đem mai tang những độc khí đi. Từ đây chúng ta đã thể ra giang hồ tung hoành thiên hạ, chẳng lẽ là không kiết lợi hay sao?

Hà Hoa e ngại nói:

- Nhưng mà giữa ban ngày mà linh xa ra khỏi thành sẽ dễ làm cho người ta chú ý Người trong gương nói:

- Tuy làm người ta chú ý nhưng không làm người ta sanh nghi, chỉ cần có thể bình yên xuất thành. Ba ngày sau đó có người sinh nghi cũng không làm gì ta được.

Hà Hoa còn muốn nói nữa, nhưng Nghênh Xuân đã vội ngăn lại nói:

- Đừng có nhiều lời, lão gia liệu sự như thần, không bao giờ sai. Chúng ta cứ y như kế mà làm.

Đả Tử Lý Thất và Đao Bá Hùng Tam khom người thi lễ rồi lui ra.

Đao Bá Hùng Tam và Lý Thất vừa đi khỏi, bọn a hoàn và gia nhân của Đồng Nhơn Đường cũng từ trong các chỗ nấp lũ lượt kéo ra và vội vã hóa trang cải dạng chờ đợi lên đường.

Hà Hoa trong bụng lo thầm. Tuy Hà Hoa biết rõ Hoắc Vũ Hoàn và mọi người bị nhốt trong hoa viên của Thạch tướng quân phủ nhưng không thể nào đi giải cứu được. Thậm chí muốn lẻn ra ngoài tiệm ngó một cái cũng không có cơ hội.

Đồng Nhơn Đường cách Thạch tướng quân phủ không xa lắm. Tuy cách nhau gân như thế nhưng mà lại xa tựa chân trời gốc biển. Không hề có một tin tức gì về nơi đó cả.

Không bao lâu, Đao Bá Hùng Tam đã chuẩn bị xe ngựa xong xuôi. Mười chiếc xe nghi binh cũng đã bắt đầu lần lượt lăn bánh.

Hà Hoa thấy thời gian cấp bách không thể thoát thân được. nên định phải mang cách bố trí các cơ quan trong Tướng quân phủ lén vẻ lên một chiếc khăn tay. Sau đó tìm lấy vỏ sáp dung để bọc thuốc bọc nó lại rồi giấu vào trong người.

Bây giờ Hà Hoa chỉ hy vọng lúc cỗ linh xa ra khỏi thành thì sẽ đi ngang qua khách điếm Tam Phúc. Lúc đó Hà Hoa sẽ có cơ hội đưa viên sáp cho Tần Trọng. Tất nhiên Hà Hoa cũng không ngờ rằng Tần Trọng đã đến Tướng quân phủ chứ không hề có ở trong khách điếm Tam Phúc.

Vừa giấu xong viên sáp vào người thì Nghênh Xuân đã mang tang phục tới và nói:

- Đây là lúc nào mà ngươi còn chạy lung tung vậy? Mau thay y phục đi, xe vừa đến là phải lên đường ngay Hà Hoa nói:

- Muội nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, nên muội ra xem thử.

Nghênh Xuân vội nói:

- Thật không? Phía trước có người gõ cửa? Ngươi có nghe nhầm không đấy?

- Dường như là thật. Nhưng mà bây giờ không còn nghe thấy nữa. Chỉ sợ là muội đã nghe lầm.

Nghênh Xuân giờ mới thở phào nói:

- Trẻ con đừng có nghi thần nghi quỉ. Lúc này còn có ai gõ cửa nữa chứ?

Hà Hoa nhoẻn miệng cười nói:

- Có lẽ là Hoắc Vũ Hoàn lại đến ...

Nghênh Xuân liền quát:

- Nói bậy ...

Ai ngờ Nghênh Xuân chưa dứt lời, trước tiệm quả nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Đồng thời có người hô lớn:

- Ê! Bên trong có người không? Hãy mau ra mở cửa đi Nghênh Xuân và Hà Hoa đều thất kinh, cùng nhìn nhau im thin thít Tiếng gõ cửa càng lúc càng gấp, người ở bên ngoài không kiên nhẫn chờ đợi nữa, bèn la toáng lên:

- Bên trong bộ chết hết rồi sao? Còn không mau mở ra thì ta đạp cửa mà vô đó ...

Hà Hoa líu lưỡi nói:

- Làm sao bây giờ?

Nghênh Xuân trầm ngâm giây lát rồi nói:

- Nghe giọng nói hình như là nữ nhân chứ không phải Hoắc Vũ Hoàn. Ngươi đi ra mở cửa đi, nhưng nhớ tìm cách giữ chân người đó lại. Còn ta sẽ đi báo cho Lý Thất Gia và Hùng Tam chuẩn bị nghênh địch ...

Hà Hoa nói:

- Nếu người đó hỏi đến những người ở trong tiệm thì muội phải trả lời sao đây?

Nghênh Xuân vội nói:

- Ngươi cứ bảo trong tiệm không còn ai cả. Những chuyện khác ni hoàn toàn không biết.

Lúc nào nguy cấp, ta sẽ ra mặt ứng phó.

Hà Hoa gật đầu, vội vã chạy ra ngoài cửa, hỏi vọng ra:

- Ai gọi cửa đấy?

Bên ngoài có tiếng trả lời:

- Ta đây"

Hà Hoa lại hỏi:

- Cô nương là ai? Và đến đây muốn tìm người nào?

Người bên ngoài cửa nói:

- Đừng có nói nhiều. Kêu mở cửa thì ngươi cứ việc mở cửa, sao nói nhiều quá vậy?

Hà Hoa vừa giơ tay ra hiệu cho Nghênh Xuân, vừa rút then cửa.

Cửa tiệm mở toang, người đi vào quả nhiên là một thiếu nữ trẻ tuổi.

Thiếu nữ kia toàn thân mặc y phục màu trắng, lưng mang trường kiếm. Vừa bước vào cửa, thiếu nữ liền đảo mắt nhìn khắp nơi rồi hỏi:

- Người đâu? Đã đi đâu hết rồi?

Hà Hoa nói:

- Cô nương muốn tìm ai?

Bạch y thiếu nữ nói:

- Ta muốn gặp Tào lão phu tử của Đồng Nhơn Đường. Đây chính là hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường chứ gì?

- Đúng vậy. Dám hỏi cô nương cần gặp lão gia của ta có chuyện gì không?

- Tất nhiên là có chuyện. Ngươi đi kêu lão ra đây, nói là ta muốn gặp lão.

- Xin hỏi quí tánh của cô nương là gì? Và từ đâu đến?

- Ta họ Lâm, tên gọi là Lâm Tuyết Trinh. Ta vừa mới từ Lão Nha lãnh tới đây Hà Hoa kinh ngạc nói:

- A! Hóa ra cô nương chính là Lâm cô nương.

Lâm Tuyết Trinh hơi ngạc nhiên hỏi:

- Sao ngươi lại biết ta?

Hà Hoa vội nói:

- Không! Ta không hề biết cô nương. Ta chỉ... chỉ...

Lâm Tuyết Trinh có vẻ không kiên nhẫn:

- Chỉ cái gì? Có gì nói thẳng ra đi, đừng có mà ấp a ấp úng như thế.

Tim Hà Hoa bỗng nhiên đập loạn xạ, trong đầu cô bé chợt nảy ra một ý niệm...

Tuy Hà Hoa chưa từng gặp qua Lâm Tuyết Trinh, nhưng từ lâu đã biết Lâm Tuyết Trinh có quan hệ với Hoàn Phong Thập Bát Kỳ. Đang lúc Hà Hoa lo lắng không có người để truyền tin tức thì bỗng nhiên Lâm Tuyết Trinh tìm tới. Đây quả là trời đã cứu Hoắc Vũ Hoàn.

Hà Hoa cho tay vào người đang định lấy viên sáp ra thì Lâm Tuyết Trinh đột nhiên rút kiếm ra. Nàng sấn lên một bước ấn mũi kiếm vào cổ Hà Hoa. Đồng thời hạ giọng quát:

- Tiểu a đầu, ngươi tính giở trò sao?

Hà Hoa vội hoảng hồn nói:

- Cô nương, đừng có hiểu lầm, ta... ta là Hà Hoa...

Lâm Tuyết Trinh liền cắt ngang:

- Ta không cần biết ngươi là Hà Hoa hay là Liên Hoa gì cả. Ta chỉ hỏi ngươiTào Lạc Sơn hiện đang ở đâu?

Hà Hoa vội khẽ nói:

- Lâm cô nương, xin cô nương hãy tin ta. Ta chỉ muốn cho cô nương xem một vật chứ không hề có ác ý gì cả.

Lâm Tuyết Trinh ấn mũi kiếm sâu hơn chút nữa, lạnh lùng nói:

- Ta không muốn xem vật gì cả, mà chỉ cần nhà ngươi dẫn đường đi gặp Tào Lạc Sơn mà thôi. Nếu không ta sẽ giết chết ngươi...

Hà Hoa lắp bắp nói:

- Nhưng vật này vô cùng quan trọng, ta... ta...

Lâm Tuyết Trinh không để cho Hà Hoa nói hết, liền quát:

- Đừng có ở đó mà lôi thôi, hãy mau dẫn đường đi"

Hà Hoa bị mũi kiếm chẹn ngang cổ, nên những gì muốn nói cũng đều không nói được.

Vì vậy Hà Hoa đành phải thở dài xoay mình đi ra sau hậu viện.

Lâm Tuyết Trinh đi sát ở phía sau. Cả hai xuyên qua cửa giữa thẳng đến gian thượng phòng ở hậu viện.

Vừa đến hành lang, họ gặp ngay Nghênh Xuân và Đà Tử Lý Thất từ trong phòng vội vã chạy ra.

Nghênh Xuân và Lý Thất vội vàng chận đường Lâm Tuyết Trinh lại nói:

- Vị cô nương này là ai? Ban ngày ban mặt cầm kiếm xông vào nhà dân muốn làm gì?

Lâm Tuyết Trinh cười nhạt:

- Các ngươi không biết ta, nhưng ta lại biết các ngươi. Lần trước tại trang viện Tào gia, con a đầu thọt chân này đã gạt người ta. Hôm nay thì đừng hòng ta dễ dãi như vậy.

Nghênh Xuân nói:

- Cô nương nói sao ta chẳng hiểu gì cả?

Lâm Tuyết Trinh hừ một tiếng:

- Không hiểu cũng chẳng sao. Ta hỏi ngươi hiện giờ Tào Lạc Sơn đang ở đâu?

- Phải cô nương muốn nói Tào lão gia, chủ nhân của hiệu thuốc này không?

- Nhiều lời, trong thành Lan Châu còn có Đồng Nhơn Đường thứ hai và Tào Lạc Sơn thứ hai sao?

- Cô nương muốn gặp lão gia của chúng tôi không biế có chuyện gì?

Lâm Tuyết Trinh cười ngạo nghễ nói:

- Không có chuyện gì quan trọng cả. Ta đến đây để xem thử lão ta từ Tây Khuynh Sơn đã về hay chưa?

Nghênh Xuân vô cùng ngạc nhiên nói:

- Cô nương nói thế là ý gì? Lão gia của chúng tôi thân mạng trọng bệnh, không đi ra khỏi cửa nửa bước. Vậy làm sao người có thể đến Tây Khuynh Sơn gì đó chứ?

Lâm Tuyết Trinh cười khanh khách:

- Đúng là làm bộ ngây ngô trước mặt bổn cô nương. Nói thật cho ngươi biết, bọn ta đã đuổi theo hắn từ Lão Nha lãnh đến Lan Châu này. Lần này bọn ngươi đừng trông mong gạt được ta.

Nghênh Xuân phân bua nói:

- Ta nói câu nào cũng là thật hết. Cô nương không tin thì cũng chẳng biết phải làm sao?

Lâm Tuyết Trinh lạnh lùng nói:

- Hôm nay ta quyết gặp cho bằng được Tào Lạc Sơn. Nếu không thì các ngươi đừng có trách ta.

Nói xong tay trái nàng nắm lấy cánh tay Hà Hoa, tay phải cầm kiếm xông tới trước.

Đà Tử Lý Thất gầm lên một tiếng, lướt nhanh lên trước cản đường.

Nghênh Xuân cao giọng nói:

- Xin cô nương phải tôn trọng một chút. Lan Châu phủ là nơi có vương pháp.

Lâm Tuyết Trinh quát:

- Vương pháp thì sao chứ? Bộ có vương pháp là ta không dám giết các ngươi sao?

Miệng vừa nói, lưỡi kiếm đã chém tới trước ngực Lý Thất.

Đà Tử Lý Thất vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Lão đưa song chưởng lên đánh thốc như muốn đoạt lấy thanh kiếm của Lâm Tuyết Trinh.

Hà Hoa biết rõ Đà Tử Lý Thất võ công rất tinh thâm, chưởng lực của lão nặng đến ngàn cân. Nếu như độc đấu, Lâm Tuyết Trinh nhất định không phải là đối thủ của lão. Còn mình cũng không thể giúp đỡ gì được cho Lâm Tuyết Trinh, nên trong lòng không khỏi lo lắng giùm nàng.

Lâm Tuyết Trinh không e sợ chút nào. Lưỡi kiếm đang đâm tới, đột ngột chuyển sang chém vào hai cổ tay của Lý Thất. Đồng thời nàng đẩy thân người Hà Hoa về phía Lý Thất.

Hà Hoa vội vã nhân cơ hội làm bộ đứng không vững, trượt ngã xuống đất ôm lấy đùi của Lý Thất.

Lâm Tuyết Trinh thừa thế xông thẳng tới trước, cùng lúc tung ra liên tiếp ba thế kiếm.

Không biết là vì Hà Hoa ôm lấy đùi Lý Thất, hay là thế kiếm của Lâm Tuyết Trinh quá bức bách, nên khiến cho lão tay chân đều luống cuống, liên tục lùi ra sau...

Lâm Tuyết Trinh huơ gươm đẩy lùi Lý Thất, và nhanh nhẹn xông vào bên trong.

Nghênh Xuân và Lý Thất đồng htanh hò hét xông vào theo. Hà Hoa sợ Lâm Tuyết Trinh sẽ gặp bất trắc nên cũng đuổi sát theo sau.

Theo như Hà Hoa biết, các cơ quan và địa đạo trong phòng ngủ hãy còn chưa trở lại nguyên vị trí cũ. Nếu như Lâm Tuyết Trinh phát hiện ra địa đạo mà tìm không thấy ai cả, nhất định cô ta sẽ mạo hiểm xâm nhập vào địa đạo để lục soát. Một mình đơn thân thế cô, lại không hiểu cách bố trí các cơ quan. Như vậy nếu không bị nhốt trong mật thất thì cũng sẽ bị Lý Thất bắt sống. Bất luận kết quả ra sao, đối với cô ta cũng đều có hại cả.

Một khi Lâm Tuyết Trinh bị sa bẫy thì hy vọng cuối cùng để cứu Hoắc Vũ Hoàn sẽ hoàn toàn bị dập tắt.

Tuy Hà Hoa không quan tâm mấy đến sự an nguy của Lâm Tuyết Trinh, song người có khả năng cứu Hoắc Vũ Hoàn bây giờ chỉ có mỗi một mình Lâm Tuyết Trinh mà thôi. Vậy mà Lâm Tuyết Trinh lại cứ mạo hiểm thế này, bảo sao Hà Hoa không lo lắng cho được.

Nhưng tình hình trong gian phòng ngủ lại xảy ra thật bất ngờ...

Lối vào địa đạo đã đóng kín từ lúc nào rồi. Những đồ đạc lộn xộn giờ đây đã đâu vào đấy cả. Không để lại một chút dấu vết, lục sóat tìm kiếm nào.

Điều làm cho Hà Hoa ngạc nhiên nhất là trên giường có một người đang nằm đắp chăn.

Thì ra đó chính là Tào Lạc Sơn.

Hà Hoa biết rõ Tào Lạc Sơn có một "vật thế thân" giống lão như đúc. Nhưng tận mắt Hà Hoa đã nhìn thấy "vật thế thân" kia theo những xe nghi binh ra đi rồi. Không lẽ người nằm trên giường thật sự là Tào Lạc Sơn?

Nếu người nằm trên giường đúng là Tào Lạc Sơn, vậy thì khi hai bên vừa chạm mặt, nhất định sẽ có một trận huyết chiến. Khi đó Lâm Tuyết Trinh muốn sống sót ra khỏi căn phòng này e rằng còn khó hơn lên trời.

Hà Hoa trong lòng như lửa đốt, cô bé không nghĩ ra được cách gì để cản Lâm Tuyết Trinh lại. Thực ra dù cho có cách Hà Hoa cũng không thể nào ngăn cản kịp.

Ai ngờ diễn biến của sự việc lại một lần nữa xảy ra ngoài dự liệu của Hà Hoa...

Lâm Tuyết Trinh phóng như bay đến trước giường, đồng thòi lưỡi kiếm của nàng kề sát cổ Tào Lạc Sơn, hạ giọng quát:

- Các ngươi còn dám xông lên một bước, thì ta sẽ cắt đầu lão già này trước. Không tin các ngươi hãy thử xem.

Đà Tử Lý Thất và Nghênh Xuân lập tức đứng phắt lại.

Tào Lạc Sơn đang nằm ở trên giường cũng không hề có sự phản kháng nào.

Hà Hoa cũng đứng lại nghĩ thầm:

"Chẳng lẽ trên giường lại là người giả?" Nhưng Hà Hoa lập tức phủ nhận ngay sự suy đoán của mình, bởi vì Tào Lạc Sơn đang hoảng hốt nhìn lưỡi gươm sáng loáng của Lâm Tuyết Trinh. Vẻ mặt kinh hoàng đầy vẻ sợ hãi của lão ta đã minh chứng cho điều đó.

Đồng thời Nghênh Xuân cũng van lơn năn nỉ:

- Cô nương, xin cô nương đừng có ra tay. Lão gia của chúng tôi đang có bệnh, người sẽ không chịu nổi kinh sợ đâu.

Lâm Tuyết Trinh cười nhạt nói:

- Chịu không nổi kinh sợ thì hãy ngoan ngoãn nghe lời ta. Bằng không đừng có trách ta ra tay độc ác.

Nghênh Xuân vội nói:

- Chỉ cần cô nương không làm hại lão gia, chúng tôi sẽ tình nguyện nghe theo lời chỉ bảo của cô nương.

Lâm Tuyết Trinh nói:

- Thế thì được. Trước hết các ngươi hãy lui ra ngoài cửa phòng, không được đến gần.

Ta phải tự mình kiểm tra lão ta một chút, xem lão ta có phải thật sự là Tào Lạc Sơn không đã.

Nghênh Xuân và Lý Thất không dám cưỡng lại, đành phải lui ngay ra phía cửa Lâm Tuyết Trinh hơi nới lỏng lưỡi gươm, quát:

- Lão họ Tào kia mau đưa tay ra để ta xem thử, coi vết thương của ngươi đã chữa khỏi hay chưa?

Tào Lạc Sơn mấp máy môi nói:

- Ta... ta...

Lâm Tuyết Trinh quát:

- Ngươi tưởng rằng chạy khỏi Lão Nha lãnh là có thể trốn thoát phải không? Đây gọi là lưới trời lồng lộng, thưa mà không lọt. Cuối cùng thì hôm nay cũng rơi vào tay của bổn cô nương.

Nghênh Xuân lại cầu xin nói:

- Xin cô nương tin tiểu nữ. Lão gia của chúng tôi đã bị bệnh nằm liệt giường bấy lâu nay. Lão gia nhất quyết không phải là người cô nương muốn tìm.

Lâm Tuyết Trinh quát lớn:

- Ngươi nói nhiều quá đấy. Tự ta sẽ có cách kiểm chứng. Nhất định ta sẽ không làm điều gì để oan uổng cho lão ta đâu.

Nói rồi quay sang Tào Lạc Sơn quát:

- Bảo ngươi đưa tay ra, ngươi có nghe không hả?

Tào Lạc Sơn một mặt nói:

- Cô nương là ai? Lão phu và cô nương không thù không oán, cớ sao cô nương lại bức bách một lão già đau bệnh sắp chết này...

Lâm Tuyết Trinh giận dữ quát:

- Đừng có nhiều lời, hãy duỗi tay ra mau Tào Lạc Sơn nói:

- Lão phu đau yếu lại sợ gió, vì vậy không tiện mở chăn ra. Xin cô nương tha cho...

Lâm Tuyết Trinh nói lớn:

- Lửa đốt ngươi còn không sợ, huống hồ một chút gió này thì ăn thua gì Đột nhiên nàng nắm mép chăn giật tung ra.

Chăn vừa bật ra thì bọn Nghênh Xuân đồng la lên kinh ngạc.

Chỉ thấy hai bàn tay của Tào Lạc Sơn đều quấn băng dày cộm, rõ ràng vết thương của lão còn chưa khỏi.

Lâm Tuyết Trinh từ từ giơ kiếm lên lạnh lùng nói:

- Tào Lạc Sơn, ngươi còn gì để nói nữa chứ?

Nghênh Xuân hoảng hốt kêu lên:

- Cô nương! Người không thể hạ thủ.

Lâm Tuyết Trinh hất hàm hỏi:

- Tại sao?

Nghênh Xuân liền vội giải thích:

- Hai tay lão gia bị thương nặng, tất cả xương bàn tay đều đã gãy nát và suốt đời không thể động thủ được nữa. Cô nương ra tay giết một người già không còn sức phản kháng như vậy há không bị người ta chê cười ư?

Lâm Tuyết Trinh thản nhiên nói:

- Vậy sao? Coi như xương bàn tay của lão ta đã gãy hết và từ nay về sau không còn điều tức được nữa. Nhưng tiếc thay những tội ác do lão đã gây ra quá nhiều rồi. Dù lão ta có chết một vạn lần đi nữa cũng chẳng bù đắp được.

Nói đoạn, nàng liền chém mạnh gươm xuống...

Tào Lạc Sơn không một chút sợ hãi, ngược lại lão ta còn cười lớn.

Lâm Tuyết Trinh dừng gươm lại quát:

- Ngươi cười gì?

Tào Lạc Sơn vẫn cười lớn nói:

- Muốn giết cứ giết, hà tất phải hỏi nhiều.

Lâm Tuyết Trinh nói:

- Ta muốn hỏi rõ rồi giết ngươi cũng chưa muộn. Nếu ngươi không trả lời thành thật thì ta sẽ xẻo tùng miếng thịt xem ngươi có chịu nổi không?

- Ta chỉ cười mình không có thời vận, tính sai một nước mà phải chịu hận suốt đời.

- Cả đời ngươi làm bao điều ác, chết hãy còn dư tội. Không lẽ ngươi còn chưa chịu chết sao?

- Đại trượng phu sống có gì vui, chết có gì sợ? Hiềm một nỗi ta còn một tâm nguyện chưa làm xong, vì vậy có chết ta cũng không nhắm mắt.

- Ngươi có tâm nguyện gì cứ nói ra nghe thử xem.

Tào Lạc Sơn bỗng buông một tiếng thở dài:

- Việc này không thể nói được.

Lâm Tuyết Trinh nói:

- Nói ra có quan hệ gì chứ? Chỉ cần không phải là trái đạo lý thì bổn cô nương có thể giúp đỡ cho ngươi.

Tào Lạc Sơn lắc đầu nói:

- Tâm nguyện này của ta không phải người khác có thể làm thay được.

Lâm Tuyết Trinh tò mò hỏi:

- Có phải chuyện gì lớn lao không?

Tào Lạc Sơn gượng cười, chậm rãi nói:

- Tuy không phải là chuyện lớn lao nhưng lại là hy vọng bao năm của ta, nói ra chỉ sợ cô nương cười mà thôi. Bình sanh ta thường tự phụ cho mình là người có tài. Từ trước đến giờ coi các danh gia võ lâm thiên hạ chẳng ra gì cả. Duy chỉ có một người là ngoại lệ. Cũng có thể nói, trong mắt Tào mỗ người đó mới thật sự là kình địch duy nhất.

Lâm Tuyết Trinh sốt ruột hỏi:

- Là ai?

Tào Lạc Sơn không trả lời mà tiếp tục nói:

- Bao năm nay ta chỉ hy vọng có một ngày được nhìn thấy mặt thật của người đó, cùng người đó so tài một phen. Nhưng hôm nay đôi tay của ta đã tàn phế. Tâm nguyện ấy cũng đành tan theo mây khói. Vả lại, khi còn sống không thấy được diện mạo của người đó thì trong lòng chẳng vui. Lúc chết cũng không nhắm mắt.

Lâm Tuyết Trinh bực bội nói:

- Thật ra đó là kẻ thù hay là bằng hữu của ngươi?

Tào Lạc Sơn vẫn nói:

- Sự khác biệt giữa kẻ thù và bằng hữu vốn không có gì đáng nói. Ngoài mặt ta và hắn là kẻ thù không đội trời chung của nhau. Kỳ thật trong thâm tâm là anh hùng thương tiếc cho anh hùng. Đương nhiên cũng có thể xem là bằng hữu.

Lâm Tuyết Trinh cười nói:

- Ta biết người mà ngươi muốn nói là ai rồi. Người đó nhất định là Hoắc đại ca của bọn ta, Hoắc Vũ Hoàn đúng không?

Tào Lạc Sơn im lặng không trả lời, lão ta tỏ ra không thừa nhận cũng như không phủ nhận.

Lâm Tuyết Trinh lại nói:

- Hóa ra vì ngươi đố kỵ thanh danh của Hoắc đại ca, mà mưu toan giá họa cho người khác. Hành động bỉ ổi vô liêm sỉ đó mà cũng đáng gọi là anh hùng ư?

Tào Lạc Sơn đột nhiên nói lớn:

- Nếu Tào mỗ không phải lỡ trúng kế bị phế đi đôi tay thì Hoắc Vũ Hoàn làm gì thắng nổi ta. Cuối cùng rồi cũng sẽ có một ngày thanh danh của ta còn lớn hơn nhắn nhiều.

Lâm Tuyết Trinh bĩu môi nói:

- Đáng tiếc là ngươi đã rơi vào tay ta. Chỉ cần ta chém xuống một kiếm thì vị anh hùng này sẽ biến thành "cẩu hùng".

Tào Lạc Sơn cười lớn:

- Anh hùng khó tránh khỏi cái chết dưới đao kiếm. Nào, cô nương hãy mau xuống tay đi.

Có điều lúc cô nương mang thủ cấp của ta đi báo công với Hoắc Vũ Hoàn, chớ quên chuyển giùm câu nói của ta tới cho hắn...

Lâm Tuyết Trinh vội hỏi:

- Là câu gì?

Tào Lạc Sơn chậm rãi nói:

- Phiền cô nương nói với hắn rằng: Tào Lạc Sơn tuy bại nhưng không bại trong tay họ Hoắc. Hắn tuy may mắn thắng được nhưng chẳng qua cũng chỉ là nhờ sức đàn bà mà thôi.

Ha ha ha...

Lâm Tuyết Trinh nghe xong chợt chấn động, thu kiếm về. Đồng thời nàng đưa tay trái ra điểm nhanh vào đại huyệt ở hai bên vai của Tào Lạc Sơn.

Tào Lạc Sơn ngạc nhiên kêu lên:

- Cô nương làm gì vậy?

Lâm Tuyết Trinh cười nói:

- Ngươi muốn chết thì ta sẽ không cho ngươi chết.

- Cô nương định làm gì ta chứ?

- Ta muốn áp giải ngươi trở về gặp Hoắc đại ca. Đầu tiên là để ngươi đạt được tâm nguyện. Sau đó trước mặt mọi người vạch trần chân tướng của ngươi, để lấy lại danh dự trong sạch cho Hoắc đại ca. Đồng thời cũng để mọi người biết rằng chính tay ta đã bắt được ngươi. Và từ đây ta cũng có thể dương danh thiên hạ. Quả đây là chuyện đẹp đẽ đôi đường, vậy có gì mà ta không làm chứ?

Tào Lạc Sơn ngẩn người hồi lâu, bất giác thở dài nói:

- Không ngờ Tào Lạc Sơn cả đời anh hùng vậy mà hôm nay lại rơi vào tay một con a đầu nhải ranh như ngươi.

Lâm Tuyết Trinh không hề tức giận, liền quay đầu quát bảo Nghênh Xuân:

- Ngươi mau đi thúc một cỗ xe ngựa cho bổn cô nương, nên nhớ là phải rộng rãi một chút. Đồng thời chuẩn bị thêm vài con ngựa để thay đổi. Chúng ta sẽ đi liên tục suốt ngày lẫn đêm.

Nghênh Xuân nhìn Tào Lạc Sơn ngập ngừng nói:

- Xin hỏi cô nương muốn dẫn chúng tôi đi đâu?

Lâm Tuyết Trinh gắt giọng:

- Ngươi cứ việc đi thuê xe, đừng ở đó mà hỏi dài dòng.

Nghênh Xuân "dạ" một tiếng rồi quay lưng bước đi.

- Khoan đã"

Lâm Tuyết Trinh bỗng nhiên gọi lại nói:

- Ta muốn cảnh cáo các ngươi, nếu bọn ngươi có ý gọi thêm người đến giúp sức thì ta sẽ chém đầu lão họ Tào này trước.

Nghênh Xuân cúi đầu cung kính nói:

- Nô tỳ không dám.

Lâm Tuyết Trinh nói:

- Không dám thì tốt. Ngươi đừng cho rằng ta chỉ hù dọa ngươi. Ta đã nói được là làm được. Hừ! Nếu không thì lão ta cũng giống như cái bàn này.

Vừa dứt lời, ánh gươm lóe lên. Một góc bàn đã bị chặt rớt xuống đất.

Nghênh Xuân xuýt xoa nói:

- Kiếm pháp của cô nương thật là nhanh.

Lâm Tuyết Trinh nhướng mày nói:

- Ngươi biết thế là tốt rồi. Bây giờ mau đi đi Hà Hoa đột nhiên lên tiếng:

- Lâm cô nương, ta đi thuê xe cho cô nương được không?

Từ nãy đến giờ Hà Hoa vẫn đứng im lặng không lên tiếng, trong lòng Hà Hoa hiểu rõ, với võ công của Lâm Tuyết Trinh tuyệt đối không thể áp chế được Tào Lạc Sơn dễ dàng đến thế, bởi vậy những sự việc vừa xảy ra quả nhiên có hơi kỳ lạ.

Vết thương trên tay của Tào Lạc Sơn tối đa phải cần thêm vài ngày nữa mới hoàn toàn bình phục. Dù tay lão bị thương nhưng võ công đầu hề bị mất. Huống chi ở trước đầu giường có sắp đặt cạm bẫy. Nếu như lão ta muốn bắt sống Lâm Tuyết Trinh quả thực dễ như lấy đồ trong túi. Vậy thì tại sao lão ta giả vờ bị khống chế? Giả vờ nói rằng bàn tay bị dập nát và mất hết võ công?

Hiển nhiên đây là cái bẫy ẩn chứa bên trong mưu đồ thâm độc. Nhưng Hà Hoa không thể nào nói cho Lâm Tuyết Trinh biết được. Cho nên vừa nghe nói phải đi thuê xe, Hà Hoa liền tự động xin lãnh ngay trách nhiệm đó.

Ra ngoài thuê xe chỉ là cái cớ. Mục đích của Hà Hoa là muốn chạy đến hoa viên của Tướng Quân phủ để kịp thời giải cứu cho Hoắc Vũ Hoàn.

Không ngờ Lâm Tuyết Trinh lại lắc đầu nói:

- Trẻ con mà làm việc thì không thể tin cậy được. Việc này để cho Nghênh Xuân đi vậy.

Ngươi nhớ phải đi mau về mau đấy Nghênh Xuân vừa lên tiếng đáp lại, vừa trừng mắt nhìn Hà Hoa một cái:

- Trẻ con biết gì mà nhiều chuyện.

Hà Hoa rất thất vọng vì không được như ý nên đành phải cúi đầu im lặng.

Không bao lâu sau, Nghênh Xuân đã trở về bẩm báo:

- Xe ngựa đã thỏa thuận rồi, nhưng chủ xe nhất định phải hỏi rõ lộ trình gần xa mới chịu xuất phát.

Lâm Tuyết Trinh nói:

- Ngươi báo với hắn là ỏ trong nội sảnh Sơn Tây. Nếu đi gấp thì không đến mười ngày sẽ tới.

Nghênh Xuân lại nói:

- Chủ xe lại còn hỏi đường quan đạo hay là đường núi?

Lâm Tuyết Trinh không do dự nói:

- Từ Lan Châu xuất phát đương nhiên đi đường quan đạo thuận tiện hơn. Khi nào vào nội sảnh Sơn Tây rồi thì có lẽ phải vào núi.

- Dùng cỗ xe hai mui, ngoài ra còn chuẩn bị thêm hai con ngựa để thay đổi. Không biết như vậy có đủ không?

Lâm Tuyết Trinh vội xua tay:

- Đủ rồi! Đủ rồi! Kêu hắn đánh xe tới đây mau, đừng có lôi thôi mãi.

Lâm Tuyết Trinh còn căn dặn thêm:

- Cho xe đến con hẻm phía sau chờ đợi. Nhớ không được dừng ở cửa trước, càng không được dây dưa nói chuyện với người chủ. Tuyệt đối không được tiết lộ phương hướng của chúng ta. Nếu tin tức bị truyền ra ngoài ta sẽ hỏi tội ngươi.

Nàng cho rằng xử trí thế này rất là sáng suốt và chu đáo, nhưng Hà Hoa lại ngầm lo lắng cho nàng... tiệm xe nào? chủ xe nào? Chẳng qua là Nghênh Xuân và Hùng Tam cùng diễn vỡ kịch, chỉ có mình Lâm Tuyết Trinh không biết gì mà thôi.

Qua một lúc, Nghênh Xuân trở về báo rằng xe đã đến và hiện đang đậu ở sau hẻm.

Lâm Tuyết Trinh ra lệnh cho Nghênh Xuân dìu Tào Lạc Sơn còn mình thì cầm gươm áp tải ở phía sau. Cả đoàn gồm năm người lần lượt tiến ra xe.

Trong con hẻm có đậu một cỗ xe ngựa hai mui, ngoài ra còn có thêm hai con ngựa buộc sau xe. Gã phu xe đã ngồi vào vị phía trước. Điều đáng nói gã phu xe không ai khác hơn là Hùng Tam.

Trong thùng xe có bốn chỗ ngồi. Nếu nhét thêm có thể miễn cưỡng ngồi được năm người.

Lâm Tuyết Trinh áp giải Tào Lạc Sơn lên xe trước, chiếm lấy hai chỗ ngồi phía sau.

Hà Hoa thừa cơ hội nói:

- Bên trong quá chật hẹp, để muội ngồi với phu xe vậy Nghênh Xuân vội nói:

- Ngươi hãy ngồi với ta. Lý Thất là nam nhân ngồi ở phía sau sẽ bất tiện, nên để cho ông ta ngồi với phu xe.

Lâm Tuyết Trinh lại xua tay nói:

- Không được! Hình dáng của Lý Thất gia đặc biệt như vậy sẽ dễ bị người ta nhận ra.

Tất nhiên phải để ông ấy ngồi ở phía sau. Tạm thòi để cho Hà Hoa ngồi ở phía trước với gã phu xe. Đợi khi nào ra khỏi thành sẽ đổi chỗ.

Lần này coi như Lâm Tuyết Trinh vô ý giúp đỡ cho Hà Hoa.

Xe ngựa chạy ra khỏi con hẻm, quẹo sang hướng Tây vòng trở ra con đường trước Đồng Nhơn Đường. Sau đó chạy thẳng hướng tỉnh An Môn, và may thay là đi ngang qua trước cửa khách điếm Tam Phúc.

Hà Hoa lén lấy viên sáp ra cầm sẵn trong tay. Ánh mắt Hà Hoa quét ngang vào những người đi trên đường, hy vọng phát hiện ra một khuôn mặt quen thuộc có quan hệ với Hoàn Phong Thập Bát Kỳ để truyền tin tức đi.

Tuy người trên đường qua lại rất đông, nhưng Hà Hoa chẳng hề quen biết một ai, đừng nói chi là có quan hệ với Hoàn Phong Thập Bát Kỳ.

Trước mặt chính là khách điếm Tam Phúc. Phía trước cửa có hai tên tiểu nhị vẫy gọi khách. Nhưng khổ nổi không phải là Tần Trọng.

Hà Hoa nắm chặt viên sáp mà lòng bàn tay cứ ướt lạnh mồ hôi, tim đập thình thịch, không biết phải tính sao bây giờ.

Nếu không thấy Tần Trọng thì có nên ném viên sáp cho hai tên tiểu nhị lạ mặt kia không?

Họ có quan hệ gì với Hoàn Phong Thập Bát Kỳ không? Nhặt được viên sáp họ có phát hiện được bức vẻ các cơ quan ở bên trong không?

Dù có phát hiện được đi nữa, họ có muốn đi Tướng Quân phủ cứu người hay không?

Đang lúc do dự, xe ngựa đã chạy đến trước cửa khách điếm Tam Phúc.

Trong lúc đang khẩn cấp, Hà Hoa đột nhiên kêu lớn:

- Không xong rồi! Mau dừng xe lại"

Đao Bá Hùng Tam không biết đã xảy ra chuyện gì, vội ghìm cương ngựa lại.

Hà Hoa liền nói:

- Chúng ta đi sai đường rồi. Muốn đi Sơn Tây phải men theo đường cái Đông Quan, tại sao lại hướng Tây Quan.

Hà Hoa cố ý nói lớn là vì muốn gây sự chú ý của những người trong khách điếm. Cô bé hy vọng Tần Trọng nghe được tiếng của mình mà đi ra và nhân cơ hội xe đang ngừng Hà Hoa lập tức ném viên sáp vào Tần Trọng ngay. Quả nhiên tiếng nói của Hà Hoa đã thu hút sự chú ý của những người trong khách điếm. Nhưng mọi người chỉ đưa ánh mắt hiếu kỳ nhìn Hà Hoa, mà không thấy một ai bước ra ngoài hỏi.

Trước khách điếm lúc này tuy có nhiều người, nhưng trong số họ không hề có Tần Trọng.

Lâm Tuyết Trinh từ cửa sổ ở phía sau thò đầu ra hỏi:

- Tại sao không đi tiếp?

Hà Hoa nhanh miệng nói:

- Lâm cô nương, chúng ta đã đi sai phương hướng rồi.

Lâm Tuyết Trinh giơ tay lên nói:

- Không có sai, tiếp tục đi tiếp nữa đi! Không có lệnh của ta thì không được ngừng xe lại.

Chiếc xe ngựa từ từ lăn bánh rời khỏi khách điếm Tam Phúc. Viên sáp trong tay của Hà Hoa vẫn không có cơ hội chuyển đi.

Trên đường, Hùng Tam khẽ trách móc nói:

- Hà Hoa! Tốt nhất ngươi nên an phận chút đi. Đừng có mà phá hoại kế hoạc của lão gia.

Hà Hoa cũng khẽ đáp lại:

- Đâu phải ta không an phận Ta chỉ sợ lão gia sẽ rơi vào tay cô ta, cho nên phải nghĩ cách cứu lão gia thoát thân.

Hùng Tam quát nhỏ:

- Ngươi không hiểu gì cả. Đây là lão gia cố ý dùng khổ nhục kế, mục đích chính là muốn con a đầu họ Lâm kia dẫn đường cho chúng ta đến mật cốc.

Hà Hoa làm bộ ngạc nhiên nói:

- Thật không?

- Xuỵt! Nói khẽ một chút chứ. Đây là điều cơ mật, lộ ra thì coi chừng ta lột da của ngươi đấy Hà Hoa giả vờ thở phào nói:

- Sao các ngươi không nói sớm cho ta biết, làm cho ta lo lắng muốn chết.

Hà Hoa cố ý thở phào nhẹ nhõm là giả, còn lo lắng lại là thật. Quả nhiên việc không ngoài dự đoán của Hà Hoa.

Lâm Tuyết Trinh đã hoàn toàn bị mắc lừa.

Mật cốc là nơi quan trọng nhất của Hoàn Phong Thập Bát Kỳ. Nghe nói Hoắc Vũ Hoàn làm đạo tặc hoàn toàn là vì muốn nuôi dưỡng mấy trăm cô nhi ở trong cốc. Những đứa trẻ đó chính là mầm non và tâm huyết cả đời của Hoắc Vũ Hoàn. Vũ Hoàn xem chúng còn quan trọng hơn tính mạng của chính mình.

Nếu mật cốc xảy ra biến cố, thì chẳng khác gì đem đồ quí mà ném chuột. Như vậy Hoắc Vũ Hoàn làm soa dám đối địch với Tào Lạc Sơn.

Hà Hoa càng nghĩ càng thấy kinh hoàng, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ quan tâm nói:

- Nghe nói mật cốc là sào huyệt của Hoàn Phong Thập Bát Kỳ, nhất định nơi đó phòng bị rất nghiêm mật. Hiện giờ lão gia đang bị cô ta chế ngự, người của chúng ta lại phân tán khỏi thành. Cho dù chúng ta có đến được mật cốc thì cũng chẳng làm gì được.

Hùng Tam cười nham hiểm nói:

- Những điều này ngươi không cần phải lo. Chỉ cần tìm ra được địa điểm mật cốc, chúng ta sẽ tức khắc bắt ngay con a đầu họ Lâm. Sa đó đem nó làm con tin, còn sợ gì Hoàn Phong Thập Bát Kỳ nữa.

Hà Hoa lại nói:

- Lỡ như đụng phải Hoắc Vũ Hoàn mà vết thương của lão gia vẫn còn chưa khỏe. E rằng lúc ấy mấy người chúng ta không phải là đối thủ của hắn.

- Hoắc Vũ Hoàn và những nhân vật quan trọng trong Hoàn Phong Thập Bát Kỳ đều đã bị nhốt dưới đáy liên trì ở trong hoa viên của Tướng quân phủ rồi. Còn vết thương của lão gia chỉ vài ngày nữa là sẽ khỏi hẳn. Mấy ngày này cũng là thời gian để lão gia dưỡng thương. Đến khi tới được mật cốc thì vết thương của lão gia cũng đã khỏi hẳN. Lúc ấy dù cho Hoắc Vũ Hoàn có thoát thân ra được cũng không phải sợ Nói tới đây, xe ngựa đã đến Tinh An môn.

Hùng tam lại hạ giọng:

- Đợi một lát ra khỏi thành, ta và Lý Thất Gia sẽ trao đổi chỗ ngồi. Ngươi nhớ phải nói chuyện thật ít. Trên đường đi phải giả bộ cung kính con a đầu họ Lâm kia để cho nó vui vẻ.

Tất cả mọi việc phải nghe theo lời Nghênh Xuân mà làm nhớ chưa?

Hà Hoa gật đầu đáp:

- Nhớ rồi"

Vừa nói xong, hai mắt Hà Hoa bỗng nhiên sáng lên. Từ đằng xa một bóng dáng quen thuộc, đang từ trên lầu thành đi xuống...

Tinh An Môn ở phía Tây Nam thành Lan Châu. Nó không có thông với đường lớn nên lầu thành rất đơn giản và thô sơ. Lúc bình thường nơi đây bị bọn ăn mày chiếm cứ làm chỗ nương náu.

Người kia từ trong lầu thành bước ra. Y phục người kia đang mặc trông có vẻ không giống ăn mày lắm. Trên tay hắn bưng một cái chậu gỗ, đi men theo tưòong thành xuống.

Xem dáng vẻ hình như hắn ta đang sắp ra dòng sông ở bên ngoài thành để lấy nước.

Hà Hoa vừa nhìn thấy liền nhận ra là Nê hoàn thần đồng Đồng Hương Nhi.

Vừa trông thấy Đồng Hương Nhi, Hà Hoa chợt liên tưởng ngay đến La Vĩnh Tường.

Theo như Hà Hoa biết, Đồng Hương Nhi đã từng lẻn vào Đồng Nhơn Đường trộm thuốc cho La Vĩnh Tường. Cũng chính hắn là người mang thư đến cho Hoắc Vũ Hoàn. Tuy hắn chưa từng gặp mặt Hoắc Vũ Hoàn, nhưng rõ ràng là bằng hữu của Hoàn Phong Thập Bát Kỳ.

Đây quả là cơ hội ngàn năm có một. Nếu giao viên sáp cho Đồng Hương Nhi thì chẳng khác gì đưa cho La Vĩnh Tường vậy.

Xe ngựa vừa chạy gần đến cổng thành đúng lúc Đồng Hương Nhi từ trên đi xuống. Hà Hoa mừng rỡ lấy viên sáp ra cầm tay...

Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, Đồng Hương Nhi chợt phát hiện gót giày của mình lỏng quá, bèn bỏ chậu gỗ xuống quì ở trên đường cột dây giày lại.

Hắn cúi đầu chăm chú cột dây giày, ngay cả chiếc xe ngựa lướt qua bên mình hắn cũng chẳng màng ngẩng đầu lên nhìn.

Hà Hoa lòng nóng như lửa đốt. Ngặt một nổi Hùng Tam ngồi ở bên cạnh nên không dám lên tiếng gọi. Nhìn thấy cơ hội sắp trôi qua, Hà Hoa liền hắt hơi một tiếng thật lớn.

Nhưng mà Đồng Hương Nhi chỉ lo cắm cúi cột dây giày, chẳng hề để ý đến.

Vì quá vội nên Hà Hoa đành phải khạc đờm nhổ vào hắn.

Hình như ông trời giúp đỡ, nên đã khiến cho cục đờm rơi ngay vào cổ Đồng Hương Nhi.

Đồng Hương Nhi đưa tay lên cổ rờ rờ. Khi phát hiện ra đó chính là đờm, hắn liền nổi giận đùng đùng và bật dậy mắng:

- Con mẹ nó...

Vừa mới chửi được một nửa, đột nhiên hắn vội im bặt.

Hà Hoa vội vàng cung tay mỉm cười nói:

- Xin lỗi! Không phải ta cố ý. Thành thật xin lỗi! Xin lỗi"

Xe ngựa lướt ào qua rồi hcạy qua khỏi cửa thành.

Viên sáp nọ đã bay vào nằm gọn trong chậu gỗ.

Đồng Hương Nhi dõi mắt nhìn theo chiếc xe ngựa đã chạy xa. Hắn vẫn đứng ngây người ra giữa đường, mặc dù chiếc xe ngựa đã chạy qua từ lâu. Đột nhiên hắn đưa tay lên vò đầu lẩm bẩm nói:

- Kỳ quái, tiểu a đầu kia không phải là Hà Hoa ư? Chẳng lẽ nó đã chạy khỏi Bạch Long miếu rồi?

Vừa nói hắn vừa nhặt viên sáp lên lật qua lật lại xem kỹ rồi đưa lên mũi ngửi ngửi...

Lớp vỏ sáp trong suốt. Chiếc khăn tay bên trong cũng màu trắng, xem ra giống như cục nhân bánh, chỉ có điều thiếu mùi bột gạo.

Đồng Hương Nhi rất hoài nghi liền cột dây giày, hắn bưng thùng gỗ lên tiếp tục đi múc nước rồi trở lại lầu thành.

Trong lầu thành không bàn không ghế. Tại trong góc tường âm u có kê một cái phan thô kệch. Bên trên phản được trải cỏ rất sạch sẽ.

Trên phản có một người ngồi xếp bằng, ăn mặc như nho sinh. Một bên vai của người kia để trận lộ ra cánh tay bị cụt mất một nửa. Lớp vải băng trên cánh tay của người kia hãy còn bê bết máu.

Tay trái của người này bị chặt cụt tới cùi chỏ, vết thương hãy còn chưa lành.

Đồng Hương Nhi đặt chậu nước xuống phấn khởi nói:

- La thúc thúc, thúc thúc nói xem có kỳ quặc không chứ, vừa rồi ở dưới thành tiểu điệt gặp phải một người...

Người ngồi trên phản chầm chậm nói:

- Là ai?

Đồng Hương Nhi liền nói:

- Xem dáng vẻ thì hình như là Hà Hoa.

- Hà Hoa?

Người kia đang cúi đầu điều hòa chân khí, liền bị cái tên này làm cho giật mình ngẩng đầu lên hỏi:

- Phải con bé làm gian tế không?

Nãy giờ người kia vẫn cúi đầu nên không nhận ra đó là ai. Bây giờ người đó ngẩng đầu lên, để lộ rõ khuôn mặt chính là Bách Biến thư sinh La Vĩnh Tường.

Đồng Hương Nhi nói:

- Tiểu a đầu kia ngồi trên một chiếc xe ngựa. Tiểu điệt vốn không có chú ý, nhưng khi xe đi ngang qua, tiểu a đầu cố ý nhổ một cục đờm vào người tiểu điệt. Sau đó lén ném hòn sáp này vào torng thùng nước, không biết là ý gì?

La Vĩnh Tường trầm giọng nói:

- Trên xe còn có những ai? Có phải Hoắc đại ca cũng ở trên xe không?

Đồng Hương Nhi lắc đầu nói:

- Không thấy có Hoắc đại hiệp ở trên xe. Nhưng sau xe có chuẩn bị ngựa để thay đổi.

Hình như là bọn họ phải đi một lộ trình dài.

La Vĩnh Tường cau mày nói:

- Đưa hòn sáp ấy cho ta xem thử.

Đồng Hương Nhi lấy hòn sáp ra trao cho La Vĩnh Tường rồi nói:

- Tiểu điệt đã xem qua rồi. Cái này không có tí mùi thuốc gì cả, không biết bên trong có chứa cái gì. La thúc thúc nên cẩn thận, coi chừng là thuốc độc La Vĩnh Tường không nói gì. Vừa nhìn qua liền bóp nát vỏ sáp bên ngoài kéo cái khăn tay ra.

Hai người nhìn bức vẽ các cơ quan cạm bẫy trên chiếc khăn đều không khỏi sửng sốt.

Hà Hoa vốn chỉ biết viết có vài chữ. Trên bức vẽ tuy có ký hiệu các loại cơ quan nút bấm. Nhưng không có ghi chú rõ vị trí tường tận. Chỉ ở trên góc khăn có vẽ một cái bia đá, và phía trên bia đá có viết chữ Thạch.

Đồng Hương Nhi không hiểu gì cả hỏi:

- Ở đây là đâu? Còn những ký hiệu trên hình mang ý nghĩa gì?

La Vĩnh Tường trầm giọng nói:

- Hà Hoa đã dùng sáp gói kín bức vẽ cẩn thận như vậy, tất nhiên trong đó sẽ có dụng ý thâm sâu. Đây nhất định là một bí hoạ đồ cơ quan hệ rất trọng đại - Rõ ràng tiểu a đầu kia là gian tế của Tào Lạc Sơn. Vì sao lại trao cái này cho chúng ta?

La Vĩnh Tường gật đầu nói:

- Không sai! Điều này khiến cho người ta cảm thấy nghi hoặc. Theo ta nghĩ Hà Hoa còn có lời muốn nói. Nhưng tiếc thay tình hình không cho phép nên không nói rõ cùng ngươi.

Ngừng một lát, La Vĩnh Tường bỗng nhiên lên tiếng hỏi:

- Chiếc xe ấy đã chạy qua lâu chưa? Bây giờ truy đuổi còn kịp không?

Đồng Hương Nhi đáp:

- Tuy đi chưa được bao lâu, nhưng nếu đi bộ thì e rằng sợ đuổi theo không kịp. Trừ phi có một con ngựa...

Vừa nhắc đến chữ ngựa, đột nhiên có tiếng vó ngựa từ xa vọng lại.

Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần hơn. Một con tuấn mã chạy ào ào như gió lốc, phi thẳng lên trên thành lầu.

Từ trên ngựa có hai người nhảy xuống. Một người là Trúc Trượng Ông Đồng Huân, còn gã hán tử trẻ tuổi chính là Trang Đức Tường.

Trang Đức Tường vừa thấy La Vĩnh Tường lập tức quì xuống, dụi mắt nói:

- Tam Đường Gia, hóa ra ngài đang ở đây. Tiếc cho Đại Đường Gia tìm ngài thật là khổ...

Trang Đức Tường phát hiện tay trái La Vĩnh Tường đã bị cụt, liền thất kinh nói:

- Chuyện gì vậy? Ai đã hạ độc thủ ngài vậy?

La Vĩnh Tường lắc đầu cười khổ nói:

- Chuyện kể ra dài dòng lắm. Bây giờ ngươi hãy nói cho ta biết, Đại Đường Gia và các huynh đệ vẫn khỏe chứ?

- Chính vì chuyện này mà tiểu nhân mới đến đây gặp Tam Đường Gia. Bạch Long miếu đã xảy ra chuyện rồi...

La Vĩnh Tường biến sắc nói:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Đại Đường Gia và các huynh đệ vào thành từ đêm hôm qua đến bây giờ vẫn chưa thấy về. Tiểu nhân phụng mệnh ở lại canh giữ Hà Hoa, không ngờ trúng phải quỉ kế của con tiểu a đầu...

Tiếp đó, Trang Đức Tường đem tất cả sự việc kể lại cho La Vĩnh Tường nghe.

La Vĩnh Tường kinh hoàng nói:

- Như vậy đại ca nhất định đã sa vào bẫy của bọn chúng rồi, chúng ta mau chóng đi tiếp ứng mới được.

Trúc Trượng Ông chợt lên tiếng:

- Lão phu đã đi ngang qua Đồng Nhơn Đường. Ở đó trống vắng không một bóng người.

Hoắc đại hiệp cũng không thấy có ở đấy. Ngay cả toàn gia của Tào Lạc Sơn cũng không có một người.

La Vĩnh Tường nói:

- Tào Lạc Sơn không có ở đấy, có lẽ lão ta đã trốn mất. Hoắc đại ca dẫn theo mười mấy huynh đệ, tại sao lại mất tích trong thành Lan Châu.

Trúc Trượng Ông nói:

- Còn có chuyện này kỳ lạ nữa. Theo lão phu nghe ngóng được có người trông thấy mười cỗ xe ngựa giống nhau như đúc, đồng thời từ hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường chạy ra.

Rồi sau đó chúng chia nhau ra mười ngã chạy ra khỏi cửa thành. Trên mỗi xe đều có một lão già bị bệnh nặng, hình dáng rất giống Tào Lạc Sơn.

Đồng Hương Nhi tiếp lời lão:

- Vừa rồi Hương Nhi cũng trông thấy một cỗ xe chạy ra khỏi thành, ngồi trên xe có cả Hà Hoa.

Trúc Trượng Ông thở dài:

- Những chuyện xảy ra ngày hôm nay đầy dẫy bí ẩn, thật không biết đâu mà mò"

La Vĩnh Tường trầm ngâm giây lát nói:

- Tình hình trước mắt thực sự rất khó đoán. Hoắc đại ca và các huynh đệ mất tích một cách bí mật trong thành. Tào Lạc Sơn lại cố ý dùng xe nghi binh công khai chạy thoát. Lại thêm bức vẽ kỳ lại của Hà Hoa...

Nói đến đây, La Vĩnh Tường lấy chiếc khăn đưa cho Trúc Trượng Ông hỏi:

- Lão tiền bối có thấy qua trong thành Lan Châu có nơi nào có tấm bia đá tương tự bức vẽ này không?

Trúc Trượng Ông suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói:

- Tấm bia này hình như lão phu đã gặp ở đâu rồi. Có điều nhất thời không nghĩ ra. Vậy tốt nhất là nên tìm một dân cư sống ở đây để hỏi.

La Vĩnh Tường liền quay sang bảo Trang Đức Tường:

- Ngươi mau đến khách điếm Tam Phúc tìm Tần Trọng tới đây. Nói với hắn rằng ta có lời muốn hỏi hắn.

Trang Đức Tường liền vâng lời lên ngựa đi mất.

La Vĩnh Tường vẫn chưa yên tâm, quay sang nói với Đồng Hương Nhi:

- Ở đây còn có một con ngựa. Làm phiền tiểu điệt lập tức đuổi theo cỗ xe ngựa đó.

Đồng Hương Nhi nói tiếp lời La Vĩnh Tường:

- Đuổi kịp thì chặn nó lại à?

- Không? Chỉ cần âm thầm đi theo sau nó, rồi tìm cách xem trên xe là những người nào?

Muốn đi đâu? Sau khi thu thập tin tức xong liền trở về báo cáo cho ta. Nhất thiết đừng để cho họ phát hiện, càn gko được động thủ bừa bãi.

Đồng Hương Nhi đáp lại một tiếng, rồi vội vã lên ngựa đi ngay.

Sau khi cả hai đi khỏi, La Vĩnh Tường vẫn không thể nào yên tâm được. Trăn trở một hồi rồi định bước xuống đất.

Trúc Trượng Ông bèn ngăn cản lại khuyên:

- Vết thương của đệ còn chưa lành, không được cử động nhiều, có việc gì cứ để ta làm hộ cho.

La Vĩnh Tường thở dài nói:

- Tại hạ chỉ lo cho Hoắc đại ca và mọi người. Tại sao trong một đêm cả mười mấy người đều mất tích?

Trúc Trượng Ông suy nghĩ hồi lâu nói:

- Với võ công của Hoắc đại hiệp, chắc không có đến nổi xảy ra chuyện gì đáng tiếc.

Chỉ sợ Hoắc đại hiệp không biết Tào Lạc Sơn có một thanh thần kiếm, sợ xuất khinh địch thì khó tránh khỏi tai họa.

- Điều tại hạ không yên tâm chính là điểm này. Tối hôm trước tại hạ mới đến Lan Châu, cũng do nhất thời sơ ý tiến vào Đồng Nhơn Đường. Vì không cẩn thận nên mới trúng một kiếm cụt mất cánh tay. Mong sao Hoắc đại ca thật thận trọng.

- Nhắc đến chuyện này lão phu càng trách lão đệ. Đệ gặp nạn rồi phải sớm gặp mặt Hoắc đại hiệp một chút, để tránh cho Hoắc đại hiệp bị mắc lừa. Vì sao hai ngày nay lão đệ lại tránh mặt huynh đệ chứ?

- Ôi! Lão tiền bối không biết tánh khí của Hoắc đại ca đâu. Đại ca là một người trọng nghĩa quên mình. Đối với sự an nguy của các huynh đệ, người còn xem nặng hơn tính mạng của chính mình. Nếu đại ca thấy tại hạ bị cụt tay trái, nhất định sẽ lên ngựa đi tìm Tào Lạc Sơn để tính chuyện. Người ta trong lúc xúc động thì không đủ bình tĩnh ứng phó với cường địch. Nếu vì thế mà đại ca bị tổn thương, như vậy không phải tại hạ đã hại Hoắc đại ca ư?

Trúc Trượng Ông cảm khái nói:

- Suy nghĩ như vậy tuy cũng có lý, nhưng Hoắc đại hiệp đối với các huynh đệ tình nghĩa sâu như biển, vậy đối với sự an nguy của lão đệ, Hoắc đại hiệp làm sao yên tâm cho được.

Đang nói chuyện thì bỗng nhiên có tiếng vó ngựa vang lên. Không bao lâu Trang Đức Tường hấp tấp chạy vào.

La Vĩnh Tường thấy chỉ có một mình hắn bước vào, trong bụng linh cảm đã có chuyện chẳng lành, nên vội vàng hỏi ngay:

- Tần Trọng sao rồi?

Trang Đức Tường vừa thở hổn hển vừa nói:

- Hắn không có trong khách điếm, nghe người trong khách điếm nói lại, đêm khuya hôm qua có người đến khách điếm dụ hắn ra ngoài, đến giờ vẫn chưa thấy về.

- Đêm qua hắn đi vào lúc nào?

- Khoảng chừng sau giờ tý.

- Người kéo hắn ra ngoài hình dáng thế nào? Còn có ai nhìn thấy hay không?

- Vì đêm đã khuya nên không có ai chú ý đến. Tiểu đệ có hỏi mấy tên tiểu nhị, bọn chúng đều trả lời không có nhìn thấy La Vĩnh Tường liền biến sắc mặt nói:

- Như vậy nhất định đã xảy ra chuyện rồi.

Trúc Trượng Ông cũng chen vào hỏi:

- Gã họ Tần là ai?

La Vĩnh Tường đáp:

- Hắn là người của Hoàn Phong Thập Bát Kỳ bố trí ở trong thành Lan Châu. Bây giờ đột nhiên hắn cũng biến mất, có thể thấy đêm qua ắt đã xảy ra chuyện.

Trúc Trượng Ông nói:

- Dù sao biến cố cũng đã xảy ra rồi, không cần phải quá lo lắng. Theo lão phu suy đoán người đó đêm khuya kêu Tần Trọng cùng đi ra ngoài, tất nhiên phải là bằng hữu thân thuộc, hoặc là huynh đệ của Hoắc đại hiệp. Cho nên sự mất tích của Tần Trọng có thể cũng cùng là việc mất tích của Hoắc đại hiệp, mà không có gì đặc biệt cả.

La Vĩnh Tường nói:

- Nhưng theo dự tính thì thời gian đại ca mất tích đã bảy tám canh giờ rồi. Vậy thật ra mọi người đi đâu chứ? Mười mấy người như vậy chẳng lẽ tiêu biến mất giữa không trung.

Trúc Trượng Ông an ủi nói:

- Đệ đừng lo suy nghĩ nhiều, mà cứ việc ở đây tịnh dưỡng. Lão phu và Trang Đức Tường sẽ đi vào thành dò la tin tức. Lão phu tin rằng mình sẽ có thể tìm ra manh mối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play