Từ khi Vạn Thái Thái đồng ý tổ chức hôn lễ, Đoàn Vũ Xuyên liền mời người
của hai nhà định ra một ngày tốt. Ngày 20 tháng 6 là sinh nhật cô, vừa
khéo cũng là ngày hoàng đạo. Hôn lễ được định vào ngày đó, nghĩa là còn 4 tháng để chuẩn bị. Hôn lễ này do một tay Đoàn Vũ Xuyên lên kế hoạch,
anh từ chối sự giúp đỡ của tất cả bạn bè hảo tâm, muốn mình tham gia vào tất cả quy trình, không muốn mượn tay người khác, anh muốn cho cô cả
thế giới của anh. Thế nên, Đoàn Vũ Xuyên trở nên vô cùng vô cùng vô cùng bận. Vừa lo việc bệnh viện vừa lo việc hôn lễ. Nhiệm vụ của Vạn Thái
Thái chỉ có 3 thứ là chụp ảnh cưới, thử áo cưới, làm cô dâu mà thôi.
Nhẫn kết hôn vốn dĩ cũng định đổi, chiếc nhẫn hiện nay là hồi đó khi đăng ký kết hôn, Đoàn Vũ Xuyên cảm thấy không có nhẫn thì không chính thức nên
ra cửa hàng chọn. Tuy là Vạn Thái Thái chọn nhưng bây giờ anh muốn cho
cô chiếc tốt hơn, bị cô từ chối. Cô nói cô thích chiếc nhẫn này, đã đeo
nhiều năm như thế, năm đó khi mang thai Tả Tả, bao nhiêu thời khắc gian
nan đều nhờ nó chống chọi giúp cô vượt qua. Đoàn Vũ Xuyên ôm vợ, được,
vậy thì không đổi. Trong lòng anh đầy áy náy. Vạn Thái Thái gật đầu.
Chuẩn bị kỹ càng bốn tháng, ngày hôm ấy Vạn Thái Thái bước ra cửa nhà họ Vạn, thời tiết tốt lạ thường, trong trẻo đến mức khiến lòng người thoải mái, gió nhẹ vi vu. Dường như ông trời cũng đang chúc phúc cho cặp đôi yêu
nhau này bạc đầu giai lão. Đoàn Tả Tả mặc tuxedo và một cậu nhóc khác
nâng làn váy dài của mẹ, Đoàn Vũ Xuyên nhìn cô vợ xinh đẹp mà không tự
biết của mình, như si như say. Anh biết cô rất đẹp nhưng không ngờ lại
đẹp đến như vậy. Tim anh đập dồn dập rất lâu, giống như thuở ban đầu khi mới yêu cô. Trái tim anh luôn rung động vì cô, bây giờ lại càng là như
thế. Đó là vợ anh, người vợ cả đời anh yêu thương nhất.
Trong tiếng pháo đì đùng, anh bế cô theo kiểu bế công chúa, từ từ đi quanh
phòng khách ba vòng, sau đó bế cô ra ngoài, đây là tập tục nhà cô, cô
dâu xuất giá đến nhà chú rể thì chân không thể chạm đất. Một tập tục
khác là sau khi cô dâu ra cửa, phù dâu phải che ô đỏ cho cô dâu, không
để cô dâu thấy bầu trời. Ngụ ý là, nhà này có con gái gả đi, “hôm nay
nàng đã theo chồng, nên bề gia thất ấm nồng thuận vui”. (1) Đoàn Tả Tả
đi phía sau cha đúng khuôn phép, cảm thấy cha mẹ mình hôm nay đều thật
xinh đẹp!
(1) Trích “Đào yêu 1” trong Kinh thi, bản dịch thơ của Tạ Quang Phát.
Đoàn Vũ Xuyên huy động tất cả bạn bè đứng thành một hàng đón dâu thật dài từ đầu đường đến cuối đường, rất đồ sộ, khí thế khiến người qua đường thi
nhau phỏng đoán xem nhà này rốt cuộc là ai. Vạn Thái Thái thấy đội ngũ
dài như vậy cũng sợ hết hồn, Đoàn Vũ Xuyên chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán
cô, nói:
- Cả đời chỉ có một lần, phô trương cũng chỉ một lần mà thôi.
Vạn Thái Thái cảm động gật đầu, người đàn ông này rất hiểu cô.
Cha Vạn ôm cánh tay áo bông nhỏ của mình, trên con đường rải đầy hoa hồng
Champagne, từng bước từng bước đưa áo bông nhỏ tiến về phía trước, đặt
vào tay chàng trai khôi ngô tuấn tú có lúm đồng tiền như hoa nọ. Tuy ông không nỡ nhưng quả thực rất cam tâm tình nguyện, chàng trai này xứng
đáng cho con gái ông giao phó. Ông còn nhớ Đoàn Vũ Xuyên từng nói với
ông:
- Cha, tình yêu con dành cho Thái Thái chỉ nhiều hơn cha, con muốn cô ấy hạnh phúc hơn bất kỳ ai.
Chàng trai đó, trong tình thế giương cung tuốt kiếm vẫn có thể phóng khoáng
ung dung. Đoàn Vũ Xuyên đón vợ từ tay nhạc phụ, nói với ông:
- Cha, cám ơn cha!
Cám ơn cha đã nuôi con gái tốt thế này, dạy con gái tốt thế này, yêu con gái nhiều thế này. Cha Vạn vội vàng lau nước mắt:
- A Xuyên, cha chỉ có một đứa con gái này thôi, đối xử tốt với nó.
Đoàn Vũ Xuyên gật đầu, đó là lời cam kết trang trọng nhất trên thế giới. Mắt Vạn Thái Thái đỏ lên, mắt mẹ Vạn cũng đỏ theo.
- Anh Đoàn Vũ Xuyên, anh có đồng ý cưới cô gái này làm vợ không?
Anh nhìn cô gái xinh đẹp ấy:
- Tôi đồng ý!
- Cô Vạn Thái Thái, cô có đồng ý gả cho chàng trai này làm chồng không?
Cô nhìn chàng trai khôi ngô trước mắt:
- Tôi đồng ý!
- Anh Đoàn Vũ Xuyên, anh có đồng ý sau này tuân thủ lời thề kết hôn, bất
luận bần cùng hay phú quý, ốm đau hay khỏe mạnh, xinh đẹp hay xấu xí,
thành công hay thất bại, anh đều yêu cô ấy, an ủi cô ấy, tôn kính cô ấy, bảo vệ cô ấy, vĩnh viễn trung thành không thay đổi với cô ấy trong cả
cuộc đời?
Đoàn Vũ Xuyên trịnh trọng hứa hẹn:
- Tôi đồng ý!
Trong mắt trong tim anh đều là cô.
- Cô Vạn Thái Thái, trước hôn lễ thần thánh với chàng trai trước mắt, cô
có đồng ý trong cuộc sống bất luận ốm đau hay khỏe mạnh, bần cùng hay
phú quý, xinh đẹp hay xấu xí, cô đều yêu anh ấy, an ủi anh ấy, tôn kính
anh ấy, bảo vệ anh ấy, vĩnh viễn trung thành không thay đổi với anh ấy
trong cả cuộc đời?
Vạn Thái Thái trịnh trọng hứa hẹn:
- Tôi đồng ý!
Trong mắt trong tim cô cũng đều là anh.
Cuối cùng cha tuyên bố có thể trao nhẫn. Đoàn Tả Tả ngoan ngoãn đưa nhẫn cho cha mẹ. Nó thấy mắt cha mẹ đều ngân ngấn lệ. Đoàn Vũ Xuyên run run đeo
nhẫn cho Vạn Thái Thái. Cả đời cô gái này đều đã thuộc về anh, mà cả đời cả kiếp anh cũng thuộc về cô. Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, cuối cùng
anh có thể hôn vợ của mình, một nụ hôn sâu, thâm tình dài lâu.
Cuối cùng họ có thể “nắm tay nhau mãi không rời, bên nhau mãi đến bạc đầu răng long” (2) dưới sự chứng kiến của mọi người rồi.
(2) Trích “Kích cổ 4” trong Kinh thi.
Năm đầu tiên cô về nhà mẹ sau khi chính thức gả cho anh, theo tập tục ở quê cô là phải đi chúc Tết, sau đó mỗi gia đình thân thích đều phải thay
phiên mừng chú rể mới. Theo tập tục thì bắt đầu từ nhà cô. Cho nên cô ở
trong bếp làm trợ thủ cho mẹ. Anh thì theo hầu cha cô cũng chính là các
nhạc phụ (Tại sao lại là các? Mọi người đều hiểu ha) chơi bài tán gẫu.
Anh đi vệ sinh lén tới ngó cô:
- Woa! Vợ anh thật hiền thục!
Vạn Thái Thái đuổi anh:
- Cút cút cút sang một bên, không giúp được thì đừng phá.
- Thái Thái, ăn nói kiểu gì thế?
Mẹ cô lên tiếng, cười áy náy với con rể mới:
- A Xuyên, mau đi uống trà với cha và các chú đi.
Đoàn Vũ Xuyên chân thành cám ơn:
- Không sao, mẹ, con chỉ xem thôi, vất vả cho mẹ và các thím rồi.
- Người một nhà, nói vất vả gì chứ. Trong lòng mẹ rất vui!
Mẹ Vạn rất hài lòng cậu con rể này.
Vạn Thái Thái không phục:
- Anh nói đấy, rảnh rỗi như vậy thì vô rửa chén đi.
Mẹ cô hơi giận:
- Thái Thái! Cậu ấy là khách!
Đoàn Vũ Xuyên cười che chở vợ:
- Mẹ, không phải mẹ mới nói con là người một nhà sao? Người một nhà sao
không thể rửa chén? Lẽ nào mẹ chỉ nói khách sáo thôi, thật ra vẫn xem
con như người ngoài?
Mẹ Vạn thấy anh che chở con gái mình như vậy thì cười híp mắt giải thích:
- Đâu có, hôm nay con là lớn nhất, sao có thể để con rửa chén chứ, sau này con muốn rửa, mẹ tuyệt đối sẽ không cản con.
Thái Thái nháy mắt với anh:
- Được rồi được rồi được rồi, anh mau đi theo cha và chú đi, mẹ không cho anh rửa thì anh đừng rửa.
Đoàn Vũ Xuyên không nỡ rời đi:
- Ừ, phu nhân vất vả rồi. Anh đi nhé.
Vạn Thái Thái tiếp tục rửa rau:
- Ừ. Đi đi.
Mẹ như vô tình hỏi:
- Thái Thái, nó đối xử với con thế nào?
- Mẹ, yên tâm đi, đã kết hôn nhiều năm như vậy rồi, anh ấy đối xử với con rất tốt.
Vạn Thái Thái cười nói, cô thật sự hạnh phúc.
Thím hai nhắc nhở:
- Kết hôn rồi, nếu có thể thì cứ mở một mắt nhắm một mắt, đừng quá nghiêm túc. Vợ chồng sống với nhau không dễ đâu.
- Con biết rồi, mọi người yên tâm, con không có cãi nhau với anh ấy, anh
ấy cũng không phải người giỏi cãi nhau, bọn con đều là người lớn cả, sẽ
không làm chuyện ngốc nghếch. Anh ấy rất tốt, luôn nhường nhịn con. Anh
ấy không có thời gian làm việc nhà thì mời nhân viên làm theo giờ chứ
không để con làm.
Vạn Thái Thái kể sơ những cái tốt của anh.
- Vậy thì tốt, mẹ cũng không phải không yên tâm. Nhưng phụ nữ cả đời chỉ cần gả cho một người chồng tốt biết săn sóc vợ là được.
Mẹ Vạn tiếp tục thái rau. Bà chẳng qua chỉ dùng tâm trạng một người mẹ mong con gái mình hạnh phúc.
- Mẹ không cần lo lắng, cứ ở nhà dưỡng lão đi!
Vạn Thái Thái đưa rau cho mẹ. Mẹ Vạn bây giờ còn có gì không hài lòng đây?
Con gái con trai đều đã lập gia đình, cháu ngoại cháu nội đều có cả. Con trai của Vạn Dương đã hơn một tuổi, bi bô tập nói, bà mỗi ngày đều ngậm kẹo đùa cháu.