Looking from the window above, It's like a story of love

Can you hear me?

Came back only yesterday, moving farther away.

Want you near me?

...

Quán ăn mới mở của Trúc ngay từ sáng sớm đã vang lên bài hát về tình yêu có tên là Only You của Alison Moyet. Một bài hát đã có từ rất lâu rồi, giau điệu cũng đã cũ, thế nhưng cảm xúc vui tươi mà nó mang lại thì không bao giờ tụt hậu với thời đại. Trúc đang chăm chỉ làm việc. Cũng vì không thể nấu nướng ra hồn nên Trúc đã thuê đầu bếp, còn Trúc cùng một số bạn sinh viên làm thêm ở đây lau dọn cửa hàng và Trúc quản lý doanh thu. Là một quán ăn không lớn, nhưng những bạn sinh viên gốc Việt ở đây thường xuyên lui tới. Tuy đa số là khách người Việt, nhưng khách là người Canada cũng có sở thích về món ăn của người Việt.

- Trúc, dạo này Trúc bật nhạc gì thế? Em chưa từng nghe tới bao giờ!

Linh, một nhân viên làm thêm ở quán tranh thủ lúc lau dọn để hỏi Trúc.

- Bài này từ những năm 98, các em không nghe là phải thôi!

Trúc cười cười. Là Trúc đang nhớ người Trúc thương nhưng Trúc không thể bày tỏ. Có thể âm nhạc sẽ giúp vơi đi phần nào.

- Mình biết bài này! Bố mình hay nghe bài hát đấy! Từ rất lâu rồi... Bố mình hay bài vào dịp Giáng Sinh, hoặc khi nào nhà mình có tiệc gì đấy, mẹ và bố có thể khiêu vũ tới sáng với bài này!

Một nhân viên là sinh viên Canada cũng nói. Linh và Trúc trầm trồ, hóa ra bài hát này khá quen thuộc với người làm cha làm mẹ bên này. Nhìn cô sinh viên ấy lắc lư người theo điệu nhạc, có vẻ có ấy thuộc từng nhịp...

- Giai điệu và lời hát dễ để thuộc lòng. Vậy nên em thuộc bài đó từ khi em còn nhỏ!

Cô sinh viên ấy nói tiếp, sau đó vừa lau dọn vừa khiêu vũ với cây chổi lau nhà.

Trúc sang này cũng được một thời gian dài rồi. Vốn dĩ Trúc từng đi nước ngoài vì công việc nên vốn tiếng anh cũng không tệ cho lắm. Không khí bên này rất thoáng và thời tiết rất mát mẻ, lợi nhuận kiếm từ cửa hàng chưa thể khiến Trúc giàu có ngay được, nhưng cũng dư giả chút ít. Hơn nữa bên này mọi người đa số không kì thị những người như Trúc, Trúc có thể tự tin hơn phần nào mỗi khi ra đường. Cái bản tính khó gần đã được Trúc cải thiện hơn nhiều.

Trúc nhận được cuộc gọi từ đầu số Việt Nam, mà đối chiếu khung giờ thì bên đó mới là 6h chiều. Không biết là ai đã gọi nữa...

“Alo?”

“Trúc hả? Huyền tìm mãi mới được số điện thoại của Trúc đó. Người đâu mà tính kì cục!”

“Anh Hoài Nam đưa sao? Huyền và anh Nam quen nhau hả?”

Trúc khá ngạc nhiên khi Huyền có được số điện thoại của mình. Mà người có nó chỉ có thể là Hoài Nam! “Đương nhiên. Bác sĩ và người nhà bệnh nhân quen nhau là phải. Mình muốn báo tin cho Trúc... Chi khỏi bệnh rồi. Cô ấy đang tiếp nhận đợt điều trị sau cùng!”

“Tin vui đấy. Chúc mừng Huyền đã nâng cấp trình độ nhé!”

Trúc lại nói chuyện không liên quan gì cả. Trong khi Huyền và Dương hớn hở gọi điện cho Trúc để thông báo tin mừng. Nhưng Dương cũng nghe thấy rằng Trúc không có biểu hiện gì quan tâm tới việc này.

“Trúc... là Chi khỏi bệnh mà. Trúc không quan tâm tới sao?”

Huyền hỏi lại một lần nữa.

“Sau này có dịp, Trúc và đồng nghiệp sẽ tới thăm cô ấy mà. Có phải không gặp lại đâu!”

Trúc nói một cách thản nhiên. Nhưng lòng cũng muốn nhảy cẫng lên vì vui sướng. Trúc vui mừng vì sau một thời gian dài, Chi có thể khỏi bệnh. Theo những gì Trúc được biết, thì Chi chỉ cần sử dụng thuốc an thần để bình ổn tâm lý. Sử dụng chừng 1 tuần là có thể xuất viện và quay trở lại cuộc sống bình thường.

- Chị đưa máy đây, để em nói chuyện với kẻ điên này!

Dương không chịu nổi sự bất bình, giật luôn điện thoại từ tay Huyền. Thái độ của Trúc thật đáng ghét. Có phải không ai giáo huấn Trúc không, sao Trúc không biết đối nhân xử thế như thế nào cho phải vậy?

“Trúc vừa phải thôi. Trúc nghĩ như thế mà hay à? Chị ấy tuy là khỏi bệnh, nhưng tâm trạng không thể vui lên khi người mẹ biết hai đứa con của mình qua đời! Trúc làm như không quen như thế là Trúc thấy vui lắm à?”

Nghe tiếng Trúc biết ngay đó là Dương. Con bé giờ đã khác rồi, biết bảo vệ cho tình yêu của chị gái. Chứng tỏ Dương khỏi bệnh trước cả Chi.

“Là đồng nghiệp. Sao em nói Trúc tỏ vẻ như không quen?”

Trúc phải cãi cùn, dù biết mười mươi bản thân mình đang cố đóng kịch.

“Tùy Trúc. Em không thích cái cách Trúc làm hiện tại. Thế thôi, Trúc muốn cạn tình, thì em cũng không mặt dày mà hỏi han nữa. Em xin phép cúp máy trước!”

Dương tắt máy thật. Cô trả điện thoại cho Huyền và nhận ra rằng Huyền và Long đang há hốc miệng nhìn mình.

- Em có biết là Trúc rất khó tính không? Sao em có thể quát mắng cậu ấy?

Huyền lắp bắp hỏi. Long cũng thế. Chỉ có Trúc là người đặc biệt, khiến Long có ấn tượng. Đó là Trúc dám cãi ngang lại và chỉ lỗi sai của cấp trên. Dương lâu nay luôn hiền lành, nửa lời quát mắng cũng không mấy khi nói, nhưng lần này được dịp cả Long và Huyền đều được chứng kiến.

- Chẳng sao cả. Em không hiểu sao Trúc lại thay đổi nhanh như thế. Dù gì, con người mới này thật đáng ghét...

Dương phiền não ngồi lên giường bệnh.

- Mẹ em nói bà ấy đang đi chợ và mua thức ăn. Dặn em và Long ở yên đây để bà ấy mang thức ăn tới cùng bác Nhân! Mà nhân tiện, điện thoại em đây. Xin lỗi vì tịch thu nó quá lâu! Huyền nhận tin nhắn từ mẹ đẻ của Dương. Cô đã vất vả tìm bà ấy suốt thời gian Dương nằm ở giường bệnh. Hóa ra, khi Dương mất tích, bà ấy bị gia đình kia lừa rằng Dương bị bắt cóc. Và bà cũng bị bệnh vì nhớ Dương. Suốt ngày ôm một con gấu lớn và nghĩ đó là con gái mình. Bà được một bệnh viện nhỏ ở Hà Đông chăm sóc theo diện chính sách bởi bà có công với đất nước.

Kể từ khi gặp mẹ, Dương có thể nhìn thấy được đồng hồ, ăn uống một cách trọn vẹn. Và không bị băn khoăn rằng mình rốt cuộc xứng đáng là Dương Dương hay là Trương Minh Nguyệt.

- Em cám ơn. Cho em sống với thế giới hiện đại chút.

Dương nhanh nhẩu nhận điện thoại từ tay Huyền, cô biết mình sắp được xuất viện rồi nên mới được trả điện thoại đây mà.

- Em và Chi đúng là phức tạp quá. Khi Chi muốn gặp em, em từ chối. Và giờ ngược lại. Cứ nhớ là khi nào hai chị em nói chuyện lại với nhau mới được xuất viện đó. Nhớ mà tìm cơ hội... chị đi làm đây...

Huyền vẫy tay chào Dương. Huyền được mẹ Trúc cho phép chuyển ngành sang bên bệnh viện này. Có nghĩa là sau khi xong việc, Huyền có thể chọn giữa Bắc và Nam để làm việc tùy theo hôn sự của chính mình. Huyền được làm trưởng khoa tâm thần học, chuyên môn của Huyền đã chứng tỏ cho mọi người thấy cô là người có tài. Ai ai cũng biết, cô và con gái lớn trong gia đình giám đốc đã cùng nhau chữa trị hai căn bệnh khó nhằn nhất.

- Chị Huyền không ở đây, em không dám nói. Kẻo chị ấy lại nói cho Trúc!

Dương tâm sự với Long. Cô từng mắng Long là kẻ mặt dày không biết xấu hổ khi suốt ngày tìm tới cô. Thế nhưng bây giờ, vắng Long là Dương không vui.

- Làm sao? Em có muốn ăn gì không? Chờ mẹ đến, chắc là lâu lắm!

Long nhìn đồng hồ rồi nói. Vốn dĩ những chuyện phức tạp như thế, Long không dám bàn luận, chỉ biết nghe người ta kể lại thôi.

- Hôm nọ, bố của Trúc đã tìm tới nhà em!

Dương thuật lại cho Long nghe.

... cách đây một tuần...

Bà Nhân đang tưới cây trong vườn, bỗng thấy ba chiếc xe đen đỗ ở ngay cạnh mép vườn. Vốn dĩ bà định ra mắng vì dám đỗ sát vào chỗ hoa bà mới trồng. Nhưng khi ra tới nơi bà thấy bánh xe chưa chạm phải nên bà cho qua. Vậy mà người đàn ông lớn tuổi trong xe bước ra, ngăn không cho bà vào nhà.

- Chị nhà... cho phép tôi hỏi đây có phải gia đình cháu Nguyễn Thùy Chi?

Đó là ba của Trúc. Ông đã bay ra đây từ vài đêm trước để giải quyết việc nhân viên thông báo rằng hồ sơ bệnh nhân bị lộ ra ngoài và chưa tìm thấy tung tích.

- Phải. Ông là ai?

Bà Nhân có vẻ tò mò, không biết sao ông ta trông có vẻ đại gia, đi tới ba cái xe hộp đen đến, trong đó xe ông ta đi là hãng xe hơi đắt tiền. Sao gặp bà lại phải cúi lạy. - Tôi là Lê Thanh Bình. Tôi là giám đốc bệnh viện Thanh Nhân. Thật thất lễ khi tới mà không báo trước. Tôi sợ, tôi báo trước thì chị nhà đây và ông Thanh không muốn gặp tôi!

Ông Bình cúi chào bà Nhân một lần nữa.

- Tôi không biết ông tới đây có vấn đề gì, nhưng ông cứ vào nhà rồi nói chuyện đàng hoàng. Chúng tôi rất gia giáo, không thích bắt ép ai điều gì!

Bà Nhân nói rồi đóng cổng nhỏ ở vườn lại, mời ông Bình vào nhà bằng cổng lớn.

Ông Bình lại nói lời cảm ơn. Sau đó quay lại với đám thư ký.

- Mang thằng ranh con ấy vào đây, nói với nó, nó mà còn trốn, tao sẽ giết cả nhà nó bằng chính cái thứ nó hại hai đứa nhỏ nhà này! Biết chưa?

Ông Bình đợi bà Nhân ra mở cổng mới có thể thể hiện cơn giận tột cùng với đám nhân viên. Ông biết ông đã đuổi việc tên bác sĩ đó, giờ phát hiện ra tên lang băm này làm bằng giả rằng hắn ta học ở đại học Y Hà Nội, trong khi hắn ta tốt nghiệp một trường vô danh về ngành y, ông Bình càng thêm điên tiết. Đám thư ký cúi đầu vâng dạ, sau đó lôi tên bác sĩ lang băm từ trong ô tô đi theo sau ông Bình.

- Chào ông!

Ông Bình vừa thấy ông Thanh đang ngồi trong phòng khách, liền chào hỏi tử tế.

- Ông cứ ngồi đi!

Ông Thanh đã nghe vợ nói trước. Nhưng nhìn thấy đám người đằng sau ông Bình lôi kéo một người ở giữa vào không khỏi giật mình. Không biết họ có làm loạn gì trong nhà không nữa.

- Tôi đến đây hôm nay, xin phép hai ông bà, cho tôi được thưa chuyện!

Ông Thanh nhẫn nhịn hết mức. Chưa bao giờ trong đời ông phải cúi lạy ai, thế nhưng hôm nay ông làm điều này vì tương lai của bệnh viện, và tương lai của Trúc.

- Ông không cần thiết phải làm vậy. Việc đó, ông không có tội với hai cháu của tôi!

Ông Thanh thẳng thắn nhìn nhận.

- Không. Là tôi có lỗi. Tôi bị tên khốn này lừa, tin tôi đi, tên khốn làm bằng giả này, nó đã lừa gạt và hại không biết bao nhiêu bệnh nhân. Mới đầu chính tôi cũng phải cúi lạy xin lỗi nhiều người, nhưng họ chỉ bị những triệu chứng phụ, rất nhẹ. Hai đứa cháu của ông là trường hợp rất nghiêm trọng. Tôi xin lỗi vì đã thao túng báo chí, mãi tới giờ mới có thể đến nhận lỗi với gia đình cũng là cái tội hèn nhát!

Ông Bình nói rồi lấy một tập hồ sơ được niêm phong dấu đỏ cho ông Thanh. Đó là biên bản gốc về cuộc phẫu thuật và lý do hai đứa trẻ qua đời.

Ông Thanh và bà Nhân xem xong cũng không thể giấu được nước mắt dù đã biết trước.

- Ông bà có thể kiện bệnh viện chúng tôi vô trách nhiệm. Tôi xin chịu mọi tội lỗi. Hôm nay tôi muốn bắt tên lang băm này xin lỗi ông bà, nếu tôi phải đi tù, thì nó phải chịu án tử... thật khó để tha thứ. Ông Bình cúi đầu xin lỗi hai vợ chồng đang khóc không ngừng khi thấy những gì mà hai đứa cháu bé bỏng của họ phải chịu được. Còn tên lang băm bị bắt quỳ gối trước mặt họ. Chính tên lang băm này cũng không dám nói gì, chỉ biết lặng im.

- Hôm đó, chúng tôi còn nói, bệnh viện trùng tên với vợ chồng tôi, tôi tin ông trời và bệnh viện sẽ cứu sống hai đứa nhỏ, thế mà trong chớp nhoáng... cả hai đứa ra đi một cách đau đớn nhất...

Bà Nhân khóc đau đớn. Dù năm đó đã cố kêu oan, ông Thanh cũng tìm nhiều cách, nhưng báo chí từ chối giúp họ. Giờ mới hiểu ra, bệnh viện nhanh chân hơn.

- Tôi... tôi xin lỗi, tội lỗi tôi chịu...

Tên lang băm lắp bắp nói...

- Mày không xứng... mày không xứng đáng nói chuyện với tụi tao!

Ông Thanh quát lên, cả đám thư ký cũng giật mình, rồi sau đó cố giữ nét mặt bình thản nhưng thực sự họ cũng sock khi nghe sự việc, và tập trung vào việc giữ tên lang băm này.

... hiện tại...

- Sau đó, ba mẹ em nói sẽ tha thứ vì họ nhận được lời xin lỗi rồi, họ nói chị Chi không giận chuyện này, họ bảo chỉ cần ông Bình đừng ngăn cấm, để Trúc và chị Chi đến bên nhau!

Dương kể lại cho Long mọi chuyện. Dương từng nghĩ, ba Trúc là một người thật quá đáng, có thể để Trúc rời xa gia đình cả thời gian dài, thế nhưng khi biết chuyện ba Trúc hạ mình vì con, Dương đã thay đổi quan điểm.

- Gia đình em thật nhân hậu. Phải nhà anh, sẽ không dễ dàng gì để tha thứ!

Long nghe xong cũng thấu hiểu, cả hai gia đình họ đều rất yêu thương con cái, chính vì thế họ mới sẵn sàng hi sinh tất cả. Ông Bình đã định bỏ cuộc với sự nghiệp khi quyết định phó mặc chuyện gia đình Chi có kiện hay không.

- Vậy mà Trúc vô tâm vứt bỏ chị Chi. Thật đáng ghét!

Dương hậm hực nói. Càng nghĩ tới việc Hoài Nam giúp Trúc nhập quốc tịch Canada, Dương lại muốn cắn Hoài Nam vài cái cho bõ hờn.

- Có thể Trúc có mặc cảm. Đâu phải ai cũng tự tin khi mình mắc lỗi chứ!

Long có vẻ bênh vực cho Trúc. Dù gì, cũng nên đứng lập trường hai phía.

- Trúc có lỗi gì à? Trúc có liên quan gì tới cái bệnh viện này đâu! Thật quá đáng! Anh không bênh em hả? Anh định bênh ai? Trong chuyện này anh vẫn không về phe em?

Dương không nói nữa. Cô khi dễ và không thèm nói chuyện với Long. Long bật cười, đúng là người anh yêu thật trẻ con. Cô ấy không nhận lời làm người yêu anh, nhưng lại cư xử thật đáng yêu như thế này cũng đáng để anh chờ đợi, bao lâu cũng được.

...

Tại phòng VIP 04...

- Thức ăn của cô đây, có gì cứ bấm vào nút xanh... Y tá mang thức ăn tới cho Chi. Dặn dò Chi uống thuốc 10 phút trước khi ăn, kiểm tra xem có đúng là Chi đã uống thuốc không.

- Được rồi...

Chi gật đầu nói với y tá. Cô hiện tại không ngồi bất động nữa, đã chịu đi lại xung quanh phòng.

- Mẹ cô đang ở bên phòng 03. Cô có muốn sang đó không?

Y tá ngỏ ý sẽ giúp Chi di chuyển đồ ăn. Nhưng Chi không trả lời vội. Cô đang bận suy nghĩ, suy nghĩ kĩ xem cô đã sẵn sàng đối mặt với Dương và gia đình chưa...

Một hồi lâu sau, y tá thấy Chi có vẻ im lặng quá lâu, định quay đi nhưng rồi Chi cũng lên tiếng...

- Đem dùm tôi!

Nói rồi, Chi tự động đi sang phòng của Dương. Đã là người nhà, không sớm thì muộn, rồi họ cũng phải đối mặt với nhau. Chi không thể trốn trong này cả đời được, Dương có lỗi, là vì Dương non trẻ và Dương bị bệnh. Dương không tội gì với cô. Cô không giận Dương và là giận người chồng đã khuất. Nói chung, cô cần tiếp nhận cuộc sống hiện tại.

- Chi à con? Con vào đây, con ngồi đây!

Bà Nhân thấy Chi sang này ăn cơm cùng, đây là khay cơm bà đã chuẩn bị cùng mẹ đẻ của Dương. Bà vui mừng lắm, cuối cùng con gái bà đã chịu gặp mọi người. Mới hôm qua, Chi còn yêu cầu y tá không cho ai vào phòng con bé...

- Không. Con muốn ngồi với Dương!

Chi lắc đầu, muốn ngồi chỗ của Long. Long cũng biết ý, liền nhường chỗ cho Chi!

Cả hai chị em họ ngồi với nhau, hai bà mẹ cũng nhìn nhau mà mừng thầm. Đây là bước tiến mới rồi!

- Chị có muốn ăn... mỳ hải sản không?

Dương ngập ngừng nói. Đã quá lâu rồi, cô và chị không thể nói chuyện với nhau. Thế nhưng hôm nay chị ấy muốn ngồi cạnh cô, muốn ăn cơm cùng nhau giống như trước kia. Cô đang vui mừng không tả được...

- Có chứ... ăn cơm viện mãi... chán chết!

Chi không nhìn ai, nhưng nghe câu trả lời của Chi, mọi người đều ấm lòng.

... một năm sau...

Mọi thứ đã trở về đúng với quỹ đạo của nó. Hai chị em cùng nhau sinh sống hòa thuận. Hơn nữa, Dương đã đồng ý lời cầu hôn của Long, Long không có đủ tự tin để làm màn cầu hôn này nổi bật, nhưng Long có thể khiến Dương tin rằng đó là sự chân thành. Tuy đồng ý lời cầu hôn của Long, nhưng Dương chưa muốn kết hôn ngay lúc đó, vì cô nghĩ, Chi phải có hạnh phúc trọn vẹn trước, sau đó mới tới lượt cô.

Dương vẫn tiếp tục công việc ở nhà hàng ngày trước, chị chủ quán và nhân viên vô cùng vui mừng khi Dương quay trở lại. Suốt thời gian qua, họ để cho Dương một vị trí mà mọi đầu bếp thất nghiệp đều ao ước.

- Này, em có hay xem mạng xã hội không Dương?

Chị chủ quán hỏi Dương khi Dương đi làm lại một thời gian.

- Em thỉnh thoảng mới lên. Chị thấy đó, ca làm của bọn em khác người mà!

Làm đầu bếp, đối với người ta nhìn nhận thì nghĩ đó là một công việc đơn giản, nhưng với Dương, thì đây là một công việc cũng đòi hỏi sự tập trung cao độ và chăm chỉ tìm tòi nữa. Họ phải lên thực đơn xem hôm nay họ phải nấu những món gì, món đặc biệt và món chính là gì, do ai phụ trách. Thao tác nấu phải thật cẩn thận, sai sót có thể gây thương tích. Một lần Dương bị bỏng và phải phẫu thuật là một bài học cho việc không tập trung...

- Chị nghe hội sinh viên du học ca tụng quán ăn mới mở ở Canada, chị thấy thực đơn của họ khá phong phú nhé. Nhưng quán đó có một món đặc biệt giống nhà hàng mình... món mỳ hải sản!

Chị chủ quán đưa điện thoại cho Dương xem. Tranh thủ mãi mới được thời gian vắng khách để nói chuyện.

- Thật vậy ạ? Nhưng sao quán mình không được review món này nhỉ? Em thấy quán mình toàn review món sò hấp và món cá sốt thôi.

Dương vẫn chưa biết quán ăn đó là do ai làm chủ nên cô cũng không khỏi tò mò. Không biết làm cách nào mà họ có thể nổi tiếng với món mỳ hải sản.

- Đây, chị đọc trong lời trích của nhân viên là người gốc bên đó, họ nói chủ quán lúc đầu thuê đầu bếp, sau đó chủ quán học nấu món này, và phục vụ tận tình những ai đặt món này. Hương vị rất ngon, độ mềm của từng sợi mì, gia vị quá vừa... cô nhân viên ấy nói chủ quán rất si tình, chủ quán nói đó là món người chủ quán yêu thích ăn, mà họ không thể gặp...

Chị chủ quán nói chưa hết câu, thì Dương đã cướp lời!

- Em nghĩ... em biết chủ quán đó!

Dương nhận ra điều đặc biệt trong từng lời review ấy. Quán ăn này bên Canada, chủ quán là người Việt, và có người yêu thích ăn mỳ hải sản...

- Em nghĩ sao về việc chúng ta cũng nên viết lên một câu chuyện tình yêu cho các món ăn...

Chị chủ quán lại bị ngắt họng một lần nữa...

- Em xin lỗi... cho phép em đi ra ngoài gọi điện một lát...

Dương nói rồi cởi tạp dề và bỏ chạy ra ngoài. Chị chủ quán cũng không hiểu vì sao... lần đầu tiên Dương có thái độ lạ lùng như thế. Không lẽ con bé quen chủ quán này à?

*giờ au mới để ý, au để tên bệnh viện và ba mẹ Chi giống nhau, sr bạn đọc nhé. Bí tên đó mà!*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play