*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đường Phương không thể cử động chút nào, con rắn độc hung ác đó đang nghểnh đầu, phun lưỡi, lúc nào cũng có thể quật xuống cắn.
Tiêu Thu Thủy càng không dám cử động.
Hắn thà đem thân mình cho ưng mổ, hổ cắn, sư tử vồ chứ không muốn để Đường Phương bị một con rắn nho nhỏ, cắn một nhát nho nhỏ.
Ông lão mỉm cười.
Lão biết đã có thể khống chế được Tiêu Thu Thủy rồi.
Nhưng lão vẫn muốn đảm bảo Tiêu Thu Thủy sẽ không cử động.
Không chỉ “không dám cử động”, mà còn là “không thể cử động”.
Cho nên hai cổ tay, hai cổ chân Tiêu Thu Thủy cũng bị bốn con rắn độc màu xanh, lục, đỏ, hoa quấn lấy.
Lão không hề vội lấy Vô Cực tiên đan.
Kinh nghiệm mấy chục năm trôi nổi giang hồ đã dạy cho lão biết phải “nhẫn nại”.
Thiếu nữ lại càng không vội.
Vì thế ả cười:
- Tỷ tỷ bây giờ có phải là không thể cử động được không?
Đường Phương tức đến mặt mũi trắng bệch, trông thấy rắn độc lại càng kinh hãi thất sắc.
Thiếu nữ nói:
- Rắn độc của ta, không có hiệu lệnh của ta thì tuyệt đối không bỏ đi, ngươi biết rồi chứ?
Ông lão nói:
- Của ta cũng vậy.
Đoạn cười hỏi:
- Có phải Khuất Hàn Sơn giao Vô Cực tiên đan cho ngươi không?
Lúc này Tiêu Thu Thủy mới nhớ ra trước lúc chết, Khuất Hàn Sơn từng nói:
- Cẩn thận… Xà vương…
Nhưng hắn nhớ ra quá muộn.
Ông lão nheo mắt, cười nói:
- Nếu ngươi không trả lời, ta sẽ giết Đường Phương.
Tiêu Thu Thủy chỉ có thể đáp:
- Đúng.
Ông lão nói:
- Tốt. Ở đâu?
Tiêu Thu Thủy cúi đầu, nhìn xuống ngực áo, tay chân hắn đều không thể cử động, hễ cử động, rắn độc sẽ cắn xuống.
Ông lão xoa đầu hắn, nói:
- Rất tốt.
Tiếp đó đưa tay lấy ra năm viên thuốc. Đám rắn tự biết nhận người, thấy ông lão tới gần cũng không cắn. Ông lão lấy được tiên đan, ngẩng mặt lên trời cười lớn.
Tiêu Thu Thủy bấy giờ mới hiểu, tại sao Khuất Hàn Sơn thà chết giao lại tiên đan cho mình chứ không chịu giao cho đám Xà vương, hóa ra hai người cũng là kẻ truy sát Kiếm vương, muốn độc chiếm tiên đan!
Ông lão há miệng cười lớn:
- Ta lấy được rồi! Ta lấy được rồi!
Tiêu Thu Thủy giận giữ, thầm nghĩ, uống thuốc vào, uống vào ngươi sẽ biết ngay… Nhưng suy nghĩ lại, hai tên Xà vương, chỉ cần một kẻ ra hiệu, rắn độc sẽ lập tức cắn Đường Phương… Bản thân mình cũng chẳng sao, nhưng nếu Đường Phương bị thương bì biết làm thế nào!
Lập tức quẫn bách, kêu lên:
- Thuốc đó có độc, không thể uống!
Ông lão trừng mắt nhìn hắn hung ác, thu thuốc lại, tiến tới gần, ánh mắt co hẹp lại, lại cười lớn nói:
- Ngươi miệng còn hôi sữa mà cũng muốn dọa ta?! Nói cho ngươi biết, Xà vương ta chỉ có cắn người, chưa từng có ai cắn nổi ta…
Đột nhiên lão kêu thảm một tiếng, hai mắt biến thành màu xanh lục.
Mặt lại biến thành màu vàng.
Màu vàng tím.
“Roạt” một tiếng, một con rắn nhỏ hai màu xanh vàng, nhanh như chớp, từ sau đầu ông lão phóng về ống tay áo thiếu nữ.
Ông lão ngơ ngắc quay người, Tiêu Thu Thủy có thể nhìn thấy sau cổ lão có hai lỗ răng nhỏ bé.
Một chút máu rỉ ra.
Máu đen.
Cả Tiêu Thu Thủy cũng phải sững sờ.
Ông lão run rẩy, loạng choạng, khóe mắt trợn đến muốn rách, tay giơ lên cao, chỉ vào năm viên thuốc trong long bàn tay, căm hận nói:
- Chỉ vì… vì nó…
Thiếu nữ cung kính nói:
- Đúng thế, đại bá người từng dạy, đồ tốt chia cho một người vẫn tốt hơn là phải chia cho hai người
Tiếp đó khẽ cười cười, lại nói:
- Đồ quý giá như vậy, đại bá lấy được, có thể chia cho tôi một viên mới là lạ.
Đoạn thở dài u sầu:
- Mà tôi thì lại muốn độc chiếm.
Ông lão gào lên khàn giọng:
- Nếu... Muốn lấy... Có thể nói với ta... Ta có thể... Cho ngươi....
Thiếu nữ cười duyên, đáp:
- Nhỡ đâu đại bá không đồng ý thì biết làm thế nào. Tiên hạ thủ vi cường, đại bá cũng từng nói, cho nên tôi có nhịn không lấy trước. Rắn độc của đại bá rất độc, tay tôi cũng không dám đưa tay ra, chờ đại bá cầm tới tay, tôi mới dám hạ thủ. Đại bá từng nói: Muốn giết người thì phải biến nhẫn nại...
Nói đoạn lại khẽ “ai” một tiếng, thở dài:
- Kỳ thực tôi cũng không dám to gan giết đại bá. Nhưng đại bá từng nói: ngươi muốn giết một người, phải nhân lúc hắn không thể trả đòn, tốt nhất là nhân lúc hắn không thể cử động cũng không dám cử động. Bây giờ đại bá không thể cử động, nếu cử động, độc tính sẽ càng phát tác nhanh hơn.
Ả bật cười như nước chảy hoa rơi:
- Cho nên bây giờ tôi dám lấy thuốc tay đại bá rồi.
Ông lão run giọng nói:
- Ngươi... thật... thật độc...
Thiếu nữ thi lễ mỉm cười:
- Đều là học từ đại bá người cả.
Nói đoạn liền đoạt lấy năm viên thuốc trong tay ông lão, ông lão nghẹn giọng hô:
- Mau... Mau cứu ta...
Thiếu nữ mặt lạnh như sương, đáp:
- Đại bá, lúc tôi còn là trẻ con, ông làm nhục tôi thì phải tính thế nào?!
Ả chợt vung tay lên, con rắn nhỏ màu xanh vàng đó lại phóng ra như chớp, cắn vào bên tai ông lão rồi nhanh chóng rút về. Thiếu nữ nói:
- .... Huống hồ, Xà vương dù sao cũng chỉ có thể có một.
Ả cười vô cùng đắc ý:
- Tôi uống số thuốc này xong, có làm Xà vương hay không còn phải xem tôi có cao hứng hay không. Có điều... Xà vương vẫn chỉ có thể có một người.
Ả giương đôi mắt đẹp nhìn ông lão, nói tiếp:
- Nhổ cỏ không trừ tận gốc, sang xuân gió thổi lại mọc lên.
Ả đưa một ngón tay điểm lên mũi ông lão:
- Những điều này.... Đều là đại bá người dạy tôi hết mà.
Đúng lúc này, từ cổ họng ông lão bỗng phát ra một tiếng gầm rống trầm thấp. Lão hét lớn, tung người phóng vụt lên.
Thiếu nữ biến sắc, ông lão không ngờ lại vẫn còn sức trả đòn, ả thực không tính trước được.
Điều ả thật sự không dự tính được cũng không phải sức lực phi thường của ông lão. Con rắn độc xanh vàng mà thiếu nữ nuôi, ngoài thuốc giải của bản thân ả thì tuyệt không còn cách cứu chữa nào, còn ông lão sở dĩ còn chưa chết là vì chất độc trong máu lão.
Lão nuôi rắn suốt mấy chục năm, cũng từng bắt rắn suốt mấy chục năm, rắn độc đủ loài đủ dạng lão đều từng tiếp xúc, hơn nữa còn lấy rắn thành danh, lại dựa vào hình rắn đầu đuôi tiếp nuối khai ngộ, bồi dưỡng ra một tên “Xà vương” khác, bản thân lão đương nhiên là cũng từng bị rắn độc cắn vô số lần, đều dựa vào thuốc giải độc môn cùng phương pháp khống chế chất độc đặc biệt mới có thể bình yên vô sự. Nhưng ngay chính lão cũng không biết, trong máu lão đã tiềm ẩn hai mươi ba loại nọc độc khác nhau, lấy độc khắc độc, cho nên nọc của con rắn độc xanh vàng tuy đã truyền vào cơ thể lão nhưng chất độc cũng không thể lập tức xâm nhập vào tim, lấy mạng lão.
Lão rít lên chói tai, bốn con rắn trên người Tiêu Thu Thủy lao đi vút, vút, cắn thẳng về phía thiếu nữ.
Thiếu nữ cả kinh, cũng thét lên một tiếng, bốn con rắn quấn trên người Đường Phương cũng thả lỏng bắn ra, lao về phía bốn con rắn kia, chặn nhau giữa không trung bắt đầu giao đấu. Đường Phương vừa được thoát liền lập tức vung tay, bắn ra hai mũi tinh đình phiêu về phía thiếu nữ!
Hai vai thiếu nữ bị ông lão bắt chặt.
Á há miệng, cắn thẳng vào cổ họng ông lão.
Ông lão hai mắt trợn trắng, cổ họng kêu lên “khặc khặc”. Chất độc trong người lão có thể chống lại được nọc độc của con rắn xanh vàng nhưng không chống được nhát cắn của thiếu nữ.
Thiếu nữ hất tay, con rắn xanh vàng bắn ra như tia chớp.
Một mũi tinh đình phiêu bắn trúng vai thiếu nữ, một mũi bắn trượt, bay sượt qua đầu.
Tiêu Thu Thủy đã tới, đánh ra một chưởng!
Lúc này Đường Phương kêu lên thất thanh, đã bị rắn độc cắn trúng.
Tiêu Thu Thủy cuống lên, dốc toàn lực đánh một chưởng. “Chát” một tiếng, thiếu nữ bắn ra xa, đập vỡ cả một bức tượng kim cương bồ tát, công lực của Tiêu Thu Thủy hiện tại cao cường đến mức nào, thiếu nữ trúng chưởng lập tức bỏ mạng.
Hai tên Xà vương đều bỏ mạng trong chùa Phục Hổ, chỉ là một trước một sau mà thôi.
Tiêu Thu Thủy chạy tới, con rắn xanh vàng cắn chặt bắp chân Đường Phương không chịu nhả.
Sắc mặt Đường Phương vì đau đớn và sợ hãi mà trắng bệch.
Tiêu Thu Thủy quát lớn, cũng không để ý gì nhiều, vung tay bắt lấy thân rắn. Con rắn đã qua huấn luyện kỹ càng, cực kỳ lợi hại, vừa bị bắt trúng liền lập tức cắn trả.
Nhưng công lực của Tiêu Thu Thủy hiện tại thực quá đáng sợ, trong lúc gấp rút, lực do tâm sinh, không ngờ lại trực tiếp kéo nát rắn độc thành thịt vụn.
Đường Phương rên lên đau đớn, Tiêu Thu Thủy cũng không để ý được nhiều nữa, xé toạc ống quân trên bắp chân Đường Phương, chỉ thấy từ miệng vết thương, một đường màu xanh đen đã hóa thành trăm ngàn đường tơ nhỏ kéo lên trên, tới tận đầu gối. Tiêu Thu Thủy vội vã cúi đầu, há miệng hút vào vết thương.
Hút mạnh một hơi, tiếp đó nhỏ ra, mấy ngụm ban đầu đều là nước đen, đến cuối cùng mới thấy máu tươi, lúc này Đường Phương mới kêu đau, hiển nhiên là chất độc ở vết thương đã giảm nhiều, cảm giác tê bại biến mất mới thấy đau đớn.
Tiêu Thu Thủy vẫn không yên tâm, cũng không do dự, tới tìm tòi trên người thiếu nữ, lấy ra được mấy bình thuốc, trong lòng hắn thầm nghĩ:
“Cô lúc sống quá ác độc, chết đi coi như là việc tốt, cứu mạng Đường Phương. Tôi xâm phạm thi thể cô cũng là bị ép bất đắc dĩ, cô muốn trách thì cứ trách một mình tôi...”
Kỳ thực, độc lực của rắn cực mạnh, nếu không nhờ nội công Tiêu Thu Thủy hơn người, chất độc khó xâm thì chỉ mới dùng miệng hút độc ra thôi đã bị trúng độc mà chết rồi.
Nhưng thấy mấy bình thuốc, có bình ghi thuốc uống, có bình ghi thuốc bôi, Tiêu Thu Thủy nghĩ thuốc trên người Xà vương, quá nửa là để trị thương do rắn cắn, nhưng lại không biết bình nào mới đúng... Hắn liền mặc kệ, thứ nào bôi được thì bôi hết, thứ nào uống được thì cho Đường Phương uống hết.
Lại qua hồi lâu sau, hai má Đường Phương mới dần có màu hồng nhuận, nhưng do độc lực của con rắn xnah vàng thực quá lợi hại, Tiêu Thu Thủy tuy nhanh trí hơn người, trước hút độc, sau dùng thuốc khống chế nhưng dù sao cũng không thạo y lý, cho nên dư độc vẫn còn, Đường Phương không ngờ lại bắt đầu phát sốt.
Tiêu Thu Thủy nôn nóng mà không biết là thế nào. Lúc này trời đã dần sáng, trăng tàn sao lặn, Đường Phương lên cơn sốt, hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Thu Thủy đứng dậy, đi đi lại lại, trong lòng rối bời, cuối cùng quỳ phục xuống trước tượng phật Như Lai, thì thầm cầu khẩn:
- Nam mô Như Lai phật bồ tát, tiểu nhân Tiêu Thu Thủy thành tâm cầu nguyện, mong cho Đường Phương người tốt được phúc, bồ tát cứu giúp, cho dù bắt chúng con không được gặp mặt, xa cách trăm sông nghìn núi, chân trời góc bể, khiến con chịu đựng đau khổ, cả đời nhớ mong, con cũng cam lòng...
Lúc này phật đăng đã gần cháy hết, lúc tỏ lúc mờ, giống như ánh lân quang bên hồ Tẩy Tượng, bồ tát bảo tướng trang nghiêm, bốn bức tượng Kim Cương đổ nát nằm ngồn ngang giữa đại điện.
“Phụp” một tiếng, đèn lửa tất ngấm.
Trong điện lập tức ngập tràn bóng tối.
Hồi lâu sau, trong mắt Tiêu Thu Thủy dần hiện lên mấy đốm sáng mờ nhạt, u ám.
Bình minh sắp mọc.
Ở đằng xa, mấy cánh chim sớm đã rời tổ, ríu rít không dứt.
Bên ngoài sương lớn.
Trong điện có người.
Tiêu Thu Thủy giật bắn cả mình.
Bình thường hắn cảnh giác hơn người, hôm nay lại vì lo lắng cho Đường Phương mà có người tới gần cũng chẳng hay.
Chỉ thấy hai người đi tới, như sương như khói, bước nhanh vào điện.
Tiêu Thu Thủy vội vã chắn trước mặt Đường Phương, muốn nhìn rõ hai người trước mặt.
Hai người này là ai?
... Chẳng lẽ là hai tên Xà vương hồi sinh?
Tiêu Thu Thủy không khỏi rùng mình sởn gai ốc.
Sương mù dần tan, đã có hai người đứng trước mặt hắn.
Một người cao lớn uy mãnh, cương cường tráng kiện.
Người cao lớn, cường tráng đó lạnh lùng nhìn Tiêu Thu Thủy, lại lạnh lùng nhìn sang Đường Phương.
- Ta đưa cô ấy về.
Hắn chỉ nói tổng cộng năm chữ. Tiêu Thu Thủy chỉ có thể gật đầu. Bởi vì hắn biết người đó là ai.
Đường môn, Đường Cương.
Độc Đường Phương trúng phải, chỉ có cao thủ của thế gia dùng độc Đường môn mới có thể giải cứu.
Bên cạnh Đường Cương còn có một người.
Người đó ngay thẳng, chân thành, cương trực, nề nếp.
Mặt vuông chữ điền, hông đeo song kiếm.
Con thứ hai nhà họ Tiêu, Tiêu Khai Nhạn.
Tiêu Thu Thủy đã quá lâu không được gặp người thân rồi, trong buổi sớm mai, hắn không khỏi lệ rơi đầy mặt, kêu lên thất thanh:
- Nhị ca.
Tính cách Tiêu Khai Nhạn trung hậu, giản dị, hoàn toàn khác biệt với Tiêu Thu Thủy.
Nhưng trông hắn so với lúc bên bãi sông lần trước thì đã tiều tụy, tang thương hơn rất nhiều
Nửa năm nay hắn không hề bước chân vào giang hồ, chỉ trấn giữ Quế Lâm, sao giờ lại nhanh chóng già nua đi như vậy.
Xông pha chiến trường, lấy đầu quân địch, hoặc là lăn lộn giang hồ, tranh giành đấu đá, đều là chuyện sảng khoái, ngông cuồng của bậc đại trượng phu, đại tướng quân!
... Nhưng hảo hán lưu lại trấn giữ thì sao?
... Nam nhi nhẫn nhục gánh vác chuyện lớn thì sao?
.... Xưa nay tướng quân chinh chiến, sống chết chỉ trong khoảnh khắc, nhưng khoái ý ân thù, chỉ có tướng sĩ không thể xuất chiến là tịch mịch nhất.
Tiêu Khai Nhạn ở lại Quế Lâm trấn giữ, nghe tin đại ca Tiêu Dịch Nhân chiến bại, quân tan ở núi Điểm Thương, cuối cùng cùng từ bỏ phòng thủ, cùng Đường Cương tới đây.
Quyền thuyết quỷ bí trên núi Nga Mi, không nghi ngờ gì cũng hấp dẫn hắn và Đường Cương.
Đường Cương ôm Đường Phương rời đi.
Độc Đường Phương trúng phải, ngay cả Đường Cương cũng không giải nổi.
Hắn chỉ có thể tạm thời duy trì tính mạng của Đường Phương.
Chỉ có nữ chủ nhân của Đường môn: Đường lão thái thái là giải được.
Khi Đường Cương ôm Đường Phương rời đi, Đường Phương vẫn chưa tỉnh lại.
Trong sương sớm, Tiêu Thu Thủy thoáng thấy bóng dáng khuôn mặt trắng bóc, thanh tú, xinh đẹp của Đường Phương.
Một vạt tóc đen rủ xuống phủ lên mặt.
Tiêu Thu Thủy bỗng bật khóc, hắn quỳ xuống: chỉ cần Đường Phương không chết, hắn thề rằng dù phải dốc hết tất cả mọi sức lực cũng phải gặp lại Đường Phương, cũng phải bảo vệ Đường Phương. Đường Phương, ôi, Đường Phương.
Đường Cương đi rồi.
Mây mù vẫn còn, mặt trời đã mọc.
Tiêu Thu Thủy nhìn bóng lưng cao lớn của Đường Cương, đang ôm Đường Phương bước nhanh xuống núi.
- Tôi đi cùng anh...
- Không được.
Đường Cương lạnh lùng nhìn hắn:
- Mấy trăm năm nay, đệ tử khác họ, không được cho phép, tuyệt không thể bước vào Đường môn nửa bước.
Tiêu Thu Thủy phát hiện, người này không những dũng mãnh như báo mà còn vô tình như báo.
Đường môn là nhà của Đường Phương, hắn thích Đường Phương, quy của nhà họ Đường, hắn chỉ có thể tuân thủ.
“Tuân thủ quy củ”, trong cuộc đời cuồng dật của Tiêu Thu Thủy, đó gần như là chuyện không thể xảy ra.
Đường Cương đi xa.
... Đường Phương cũng đi xa.
Tiêu Thu Thủy vẫn quỳ gối, nghênh đón mặt trời lên.
Ánh bình minh chưa đủ xua tan đi màn sương sớm, trên núi mây mù dày đặc.
Tiêu Khai Nhạn đứng bên cạnh nhìn cậu em trai ở nhà từ nhỏ đã bị coi là “vô lý, hoang đường” này, trong mắt có một tình cảm gắn bó không thể tả xiết.
Tính cách hai người khác hẳn nhau.
.... Hắn không phải cậu ta, cậu ta cũng không phải hắn.
Nhưng, Tiêu Khai Nhạn có thể hiểu được cảm giác của Tiêu Thu Thủy lúc này, hoàn toàn thấu hiểu.
Lúc này, tuyết đọng chưa tan, cỏ cây vẫn còn phủ một lớp sương mỏng, mặt trời mới mọc giữa bầu trời quang đãng, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu lên dãy núi ở đằng xa, một tầng lại một tầng, tất cả đều là một màu tuyết tịch mịch.
Núi non trùng điệp, Manh Sơn vạn trượng, Đại Ngõa Ốc, Tiểu Ngõa Ốc chắn hai đầu nam bắc. Không lên chốn cao lạnh, sao biết đất trời rộng lớn, thái dương dần dần nóng rực lên như thép chảy, vượt qua khỏi tầng mây, mây mù đầy trời từ lam thành tím, từ tím sang đỏ, lại từ đỏ biến vàng, rồi từ vàng thành trắng, dưới trời xanh mây trắng là khe núi sâu trăm trượng như một nhát đao cắt, nhìn sang phía bắc, có thể thấy núi Cống Dát cùng điểm điểm tuyết sơn.
Tiêu Khai Nhạn hạ giọng nói:
- Phải đi rồi.
Tiêu Thu Thủy từ từ đứng dậy, lúc này mặt trời đã lên cao giữa khung trời vô tận, hắn nói:
- Chúng ta lên Kim Đỉnh.
con sên đã trở lại với tốc độ rùa bò