Hi Lạp, năm 7382 Trước Công Nguyên

Acheron cảm nhận được có ai đó xuất hiện đằng sau mình. Anh xoay vút người, gậy quyền nâng lên, sẵn sàng chiến đấu, nghĩ rằng đấy sẽ lại là một tên Daimon khác định tấn công anh.

Người đó không phải

Thay vì là Daimon, anh nhìn thấy Simi đang treo ngược mình trên cành cây, đôi cánh dài như dơi màu của rượu vang đỏ của con bé xếp đằng sau cơ thể như của trẻ con ấy. Con bé mặc một chiếc chiton (*) rộng màu đen, khoác ngoài là chiếc himation (**) phất phơ nhè nhẹ theo cơn gió thoảng ban đêm. Đôi mắt đỏ máu của con bé phát sáng kì dị trong đêm tối trong lúc bím tóc dài màu đen thõng xuống mặt đất từ đầu nó.

(*) chiton: trang phục của người Hi Lạp cổ

(**) himation: áo khoác dùng ngoài chiton, thường rộng thùng thình

Acheron thả lỏng rồi đặt một đầu của gậy quyền lên nền cỏ ẩm ướt trong lúc anh ngắm con bé.

“Con đã ở đâu vậy, Simi?” anh hỏi với giọng sắc bén. Anh đã triệu hồi con quỷ (*) Charonte này từ hơn nửa giờ qua.

(*) quỷ (demon): trong Dark-Hunter, demon giống như là một loài sinh vật khác thôi, chưa hẳn đã có nghĩa là quỷ dữ. Có rất nhiều loại demon và Charonte là một trong số đó.

“Oh chỉ đi lang thang thôi mà, akri,” con bé nói, cười cười trong lúc nó đung đưa mình trên cành cây. “Akri có nhớ con không?”

Acheron thở dài. Anh thích Simi lắm chứ, nhưng anh ước gì mình có một con quỷ trưởng thành làm bạn đồng hành. Không phải là một con mà đã qua ngưỡng ba ngàn tuổi nhưng vẫn hành xử như một đứa trẻ năm tuổi.

Chắc phải mất hàng thế kỉ nữa Simi mới có thể trưởng thành.

“Con truyền đi lời nhắn của ta chưa?” anh hỏi.

“Rồi, akri,” con bé trả lời, sử dụng thuật ngữ tiếng Atlantean mang nghĩa ‘chủ nhân tôi.’ “Con truyền nó đi đúng theo lời của akri.”

Sau gáy của Acheron nổi da gà. Có thứ gì đó trong giọng điệu của con bé khiến anh lo lắng. “Con làm gì rồi, Simi?”

“Simi đâu có làm gì đâu, akri. Nhưng …”

Anh chờ đợi trong lúc con bé nhìn dáo dác một cách bồn chồn.

“Nhưng?” anh ngỏ lời.

“Simi thấy đói trên đường về.”

Sự hãi hùng khiến anh lạnh cả người. “Lần này con lại ăn ai vậy?”

“Không phải là “ai”, akri. Nó là cái con gì đó có sừng trên đầu y chang con vậy đó. Thiệt ra, có cả đám chúng nó lận. Chúng con nào cũng có sừng và chúng còn phát ra tiếng “moo moo” kì lạ nữa chớ.”

“Ý con là bò hả? Con ăn súc vật sao?”

“Chính thế, akri. Con đã ăn súc vật.”

“Vậy thì cũng đâu có tệ lắm.”

“Không, nó ngon thật đấy, akri. Sao akri không nói cho con về bò? Khi nướng lên chúng ngon lắm. Simi rất là thích chúng.”

“Vậy tại sao con lại lo?”

“Bởi vì có một người đàn ông cao cao chỉ có một mắt à bước ra khỏi hang động và la hét với Simi. Ông ta nói Simi rất độc ác vì đã ăn mấy con bò và con phải trả tiền cho chúng. Điều đó có nghĩa là gì, akri? Trả tiền? Simi đâu biết gì về việc trả tiền.”

Acheron ước rằng mình cũng có thể nói thế. “Cái người đàn ông cao to này, ông ta có phải là loài cyclop?”

“Cyclop là con gì?"

“Là con trai của Poseidon.”

“Ờ, thấy đấy, đó chính là điều ông ta nói. Chỉ có cái ông ta chẳng có sừng. Thay vào đó, ông ta lại có một cái đầu thật to bị hói.”

Acheron không muốn bàn luận về cái đầu hói và to của loài cyclop với con quỷ của mình. Điều anh cần làm là biết phải làm gì để bù đắp cho khẩu vị ngấu nghiến này của con bé. “Vậy thì con cyclop đó nói gì với con?”

“Thì nói ông ta tức giận vì Simi đã ăn hết súc vật. Ông ta còn nói những con bò có sừng đó thuộc về Poseidon. Mà ai là Poseidon vậy, akri?”

“Một vị thần Hi Lạp.”

“Oh vậy thì dễ rồi, Simi đâu có bị dính vào rắc rối. Con chỉ cần giết vị thần Hi Lạp đó là mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

“Con không thể giết một vị thần Hi Lạp, Simi. Chuyện đó bị cấm.”

“Akri lại thế nữa rồi, nói không với Simi. Đừng có ăn cái đó, Simi. Đừng có giết cái đó, Simi. Ở đây đi, Simi. Đến Katoteros đi, Simi, rồi đợi ta triệu hồi con.” Con bé khoanh tay trước ngực rồi ném cho anh cái cau mày nghiêm khắc. “Con không thích bị nói không, akri.”

Acheron nhăn mặt khi cảm nhận cơn nhức đang dần hình thành phía sau sọ mình. Anh ước gì mình được tặng một con vẹt trong ngày sinh nhật thứ hai mươi mốt. Con quỷ Charonte này sẽ là cái chết của anh … một lần nữa.

“Vậy tại sao akri lại triệu hồi Simi?”

“Ta muốn con giúp đối phó bọn Daimon.”

Con bé thả lỏng người, lại tiếp tục việc đung đưa trên cành cây của nó. “Akri dường như có cần giúp đỡ gì đâu. Simi nghĩ tự akri xử lí chúng tốt quá rồi đi chứ. Con đặc biệt thích cái cách con Daimon đó tung lên trên trời trước khi akri giết hắn. Thật tuyệt. Con chưa từng biết bọn chúng khi nổ tung lại nhiều màu đến vậy.”

Con bé lộn người xuống cành cây rồi đến đứng bên cạnh anh. “Bây giờ chúng ta đi đâu đây, akri? Akri có dẫn Simi đến chỗ nào lạnh nữa không? Con thích chỗ trước chúng ta đi. Mấy ngọn núi đó rất tuyệt.”

Archeron?

Anh tạm dừng khi cảm nhận được lời triệu hồi từ Artemis (*). Anh thở dài đau khổ.

(*) Artemis: nữ thần săn bắn và sinh đẻ trong thần thoại Hi Lạp

Anh đã lờ được cô, cả hai ngàn năm nay.

Thế mà cô vẫn tiếp tục triệu hồi anh

Đã có một thời gian cô tìm thấy được anh “bằng da bằng thịt”, nhưng anh đã ngăn khả năng đó của cô.

Sự liên kết suy nghĩ của họ là cách liên hệ duy nhất anh không thể cắt đứt hoàn toàn.

“Đi thôi, Simi,” anh nói, bắt đầu cuộc hành trình sẽ đưa anh về Therakos. Bọn Daimon ở đấy đã hình thành một thuộc địa, nơi bọn chúng săn lùng những người dân Hi Lạp tội nghiệp sống trong một làng nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play