Tràng cười của Bạch Bất Phục càng lúc càng kéo dài, và càng kéo dài chàng càng cười lớn.
Vì chính lúc đó Bạch Bất Phục đã toại nguyện với mưu đồ của chàng. Chàng rốt cuộc cũng vây hãm nữ nhân kia vào vòng vây những bóng nhân ảnh quỷ quái của chàng.
Tình thế lúc này của nữ nhân đâu khác gì nam nhân lúc nãy? Có khác chăng là nữ nhân càng lúc càng loạn động. Hễ phát hiện bất kỳ bóng nhân ảnh nào hiển hiện trong tầm tay, nữ nhân cũng vung chưởng xuất lực.
Trong khi đó, bóng nhân ảnh đó có dù là thực đi nữa cũng đã kịp xoay chuyển theo bộ pháp để biến thành một ảnh ảo rồi.
Thế là, chiêu chưởng nào của nữ nhân cũng phải rơi mất vào hư không.
Khác với phản ứng của nam nhân, cứ phải định thần định nhãn hầu phân biệt giữa ảo và thực để tránh việc loạn nhãn loạn thần, nữ nhân càng loạn động thì càng loạn nhãn.
Một kết cục xấu tất yếu sẽ xảy ra, nếu như không có một việc ngoài ý muốn của Bạch Bất Phục xảy ra xem vào.
Âm thanh tưởng chừng không có, của Đồng Mỹ Hoa bỗng vang lên mồn một:
- Bạch huynh cẩn trọng. Tên kia định tập kích Bạch huynh đó.
Chàng phải hoang mang vì quá bất ngờ. Một là vì chàng ngỡ Đồng Mỹ Hoa đã phải bỏ đi từ lâu như lời chàng khuyên bảo. Hai là vì chàng càng không ngờ ngay lúc này lại có người tập kích chàng.
Mà người đó là ai ? Là nam nhân nọ đã bị chàng đánh một chưởng khá trầm trọng.
Chỉ trong một thời gian ngắn, nam nhân nọ kịp khôi phục chân lực, đó chính là điều bất ngờ thứ ba khiến chàng không thể không hoang mang.
Huống chi nam nhân nọ còn lên tiếng để tỉnh nữ nhân kia:
- Lục muội không nên loạn động. Mau lấy tĩnh chế động. Đừng phí lực vô ích.
Dứt lời, nam nhân nọ liền liên thủ liên tay với nữ nhân để nội công ngoại kích vậy đánh Bạch Bất Phục.
- Bạch tiểu tử! Ngươi phải chuốc lấy một hậu quả khôn lường vì hành động của ngươi.
Với một địch nhân, Bạch Bất Phục còn khả dĩ giao chiêu và bảo toàn tính mạng.
Bây giờ đến những hai người cùng liên tay chàng đành phải liều lĩnh xuất lực.
Ngay lúc nữ nhân nọ ngừng chiêu vì lời đề tỉnh của nam nhân, Bạch Bất Phục bất đồ gầm lên:
- Xem chưởng!
Chiêu chưởng của chàng lần này phát ra một âm thanh cực kỳ quái lạ, xen vào giữa tiếng kình phong rú rít.
Nam nhân nọ lo cho nữ nhân phải đi vào vết xe đổ trước đó của mình bèn lên tiếng đánh động:
- Đó là Bích Dạ Lôi Khúc công phu. Lục muội hãy cẩn trong.
Đúng với ý đồ, chiêu chưởng Bích Dạ Lôi Khúc của chàng đột ngột đổi hướng thay vì quật vào nữ nhân, chàng quay ngược về phía nam nhân nọ Ở vòng ngoài.
Do phải lên tiếng nhắc nhở nữ nhân, nam nhân nọ có phần luống cuống trước sự biến chiêu trả nguy của chàng.
Dẫu thế, nam nhân nọ cũng phải xuất lực ngăn đỡ.
- Bạch Bất Phục ngươi giỏi lắm. Hãy xem Thiên Hoa? Thần Công của ta đây.
Bạch Bất Phục nghiến chặt hai hàm răng lại với nhau, cho dù chàng rất muốn la lên, do công phu này của nam nhân chính là công phu trước đó nữ nhân đã thi triển và chàng đã nhìn ra lai lịch. Đồng thời, đó chính là ý nghĩ của chàng đã nghĩ ra lúc nãy.
“Thiên Hoa? Thần Công phải chăng là có xuất xứ từ Bảo Điển Thiên Hỏa của Hắc Y Giáo? Họ có liên quan gì đến việc sư tổ của Thôi Giáo chủ và lão Quỷ Y bị thất tung trước kia ? Là mối liên quan gì mới được, thân hay thù ?” Một vầng lửa vụt lan tỏa ra lúc kình lực song phương chạm nhau. Sức nóng và dư kình tuy có làm chậm bước chân của Bạch Bất Phục nhưng kết cục vẫn không thay đổi.
Nam nhân nọ phần thì nội thương chưa bình phục hẳn phần vì bất ngờ trước lối biến chiêu kỳ ảo của Bạch Bất Phục nên thêm một phen nữa bị chấn lùi, sau cùng là ngã khuỵu xuống.
Vừa nhìn thấy đối phương thất bại, nỗi vui mừng vừa ập đến chưa kịp lan tỏa khắp châu thân, bên tai chàng chợt nghe có tiếng kình phng ríu rít như giông bão dang ập đến.
Tiếp đó là tiếng thét phẫn nộ vì kinh hoàng của Đồng Mỹ Hoa:
- Xú phụ đê tiện dám ám toán người.
Tất cả những điều này nói lên rằng chàng đang là đối tượng bị tập kích từ phía sau và nhân vật tập kích chàng không ai khác ngoài nữ nhân nọ.
Dù biết rằng đã muộn khi tiếng rú rít của kình phong vang lên thật gần, Bạch Bất Phục vẫn phải có phản ứng.
Chàng lập tức thì triển bộ pháp Độc Bộ Tam Quỷ. Đồng thời, Bạch Bất Phục ngay lập tức hất cả song chưởng về phía có tiếng kình phong.
Trong tiếng chưởng kình lao đi lần này của chàng có cả tiếng trầm bổng du dương như tiếng sáo và cũng có âm thanh như nhịp trống dồn. Đó là song chưởng hợp bích của hai loại công phu Bích Dạ :
Sáo Khúc và Lôi Khúc.
Hai tiếng chấn kình vang ra làm lay chuyển núi đồi. Bạch Bất Phục với sắc diện vốn dĩ đã trắng hồng giờ lại còn trắng hơn, ửng hồng hơn. Trắng là do hơi thở dập dồn và là trắng ở vầng trán đang lấm tấm mồ hôi, ở đôi môi đang khô khốc, còn ửng hồng là do khí huyết sôi trào khiến hai bên mặt như thể bị nhuộm huyết.
Dẫu vậy, việc chàng không những không hề gì mà còn hoá giải được ngọn chỉ lực Chỉ Dung Hoá Thạch được phát xạ lúc xuất kỳ bất ý, khiến nữ nhân kia phải hoang mang rít lên:
- Khá lắm, Bạch Bất Phục. Ta không ngờ ngươi có được bản lĩnh này. Nhưng ngươi không đắc ý được bao lâu đâu. Hừ ! Rồi ngươi sẽ thấy.
Những tưởng sau khi rít xong những lời này đối phương sẽ tiếp tục động thủ và dồn chàng vào tử địa, nào ngờ, Bạch Bất Phục cứ ngơ ngác đưa mắt nhìn theo bóng dáng của nữ nhân đang xa dần.
Chàng len lén trút ra từng làn hơi thở dài nhẹ nhõm dù lần này chàng không đắc thủ như ý nguyện.
Nữ nhân nọ khi bỏ đi đã kịp đưa nam nhân kia cùng đi. Chàng không còn cơ hội để dò tìm ra tung tích của mẫu thân như định ý.
Cũng may, như lời nói sau cùng của nữ nhân:
“ rồi ngươi sẽ thấy” Chàng vẫn còn dịp đối đầu với họ, và vẫn có cơ hội để thực hiện ý đồ.
Và còn may hơn cho chàng, nếu nữ nhân nọ không vội vã bỏ đi, nếu như nữ nhân nọ tiếp tục giao chiến chưa chắc gì Bạch Bất Phục còn đủ lực để chi trì.
Hoàn toàn không hiểu được những tâm tư thầm kín của chàng, Đồng Mỹ Hoa vừa chạy đến đã kêu ầm lên:
- Công phu của Bạch huynh thật là thâm hậu. Bọn họ những hai người vẫn không là đối thủ của Bạch huynh.
Chàng gượng cười và lên tiếng trách nàng:
- Ta chỉ gặp may thôi, muội không nhận ra điều đó sao ? Còn muội, sao muội dám trái lời ta ? Muội có biết rằng nếu họ quyết liệt hơn, chỉ một cái cất tay là họ sẽ lấy đi sinh mạng muội, sau đó họ vẫn ung dung đối phó với ta không ?
Đồng Mỹ Hoa chớp nhanh đôi mắt:
- Muội đã chạy đi rồi, nhưng vì không an tâm, muội phải quay lại.
Bạch Bất Phục lắc đầu và nặng lời hơn:
- Không an tâm thì sao ? Sự liều lĩnh của muội đâu giúp ích gì cho ta ?
- Nhưng….
Chàng xua tay ngăn lại, không cho nàng nói tiếp. Chàng nhẹ giọng bảo:
- Bản lĩnh của ta thật sự không bằng họ. Lần sau, ta hy vọng muội đừng trái lời ta.
Riêng muội, nếu có gặp họ, hãy nhớ là càng tránh xa càng tốt.
Gật đầu thay cho lời hứa. Đồng Mỹ Hoa chợt hỏi:
- Muội có việc này muốn hỏi Bạch huynh hy vọng Bạch huynh đừng giấu muội.
Có phải Bạch huynh đã luyện Bích Dạ công phu?
Bạch Bất Phục bối rối khi nghe Đồng Mỹ Hoa đột ngột bảo chàng:
- Muội đã nghĩ lại rồi, có khi muội phải nói cho huynh biết toàn bộ kinh văn khẩu quyết trong Bích Dạ Cầm Khúc.
Ngớ người một lúc lâu, Bạch Bất Phục mới thốt được nên lời:
- Bích Dạ Cầm Khúc? Không được đâu Mỹ Hoa. Ta không thể tiếp nhận thịnh tình này của muội.
Đồng Mỹ Hoa vẫn khăng khăng:
- Sao lại không thể ? Như huynh vừa nói, tư chất của mỗi người mỗi khác, Bích Dạ Cầm Khúc đối với muội cũng như đối với nội tổ chỉ có hại chứ không có lợi. Muội có giữ cũng chỉ là phế vật. Ngược lại, công phu này của tiền nhân chắc chắn sẽ không bị uổng phí nếu rơi vào tay huynh.
- Muội không cần phải nói nữa, ý của ta đã quyết rồi. Ta không nhận đâu.
Đồng Mỹ Hoa giẫm mạnh hai chân:
- Huynh nhất định phải nhận. Huống chi là muội tự nguyện, không hề đòi hỏi ở huynh bất kỳ điều kiện nào.
- Ta không nhận là không nhận, muội bất tất phải phí lời. Đi thôi ! Bằng không lão Quỷ Y mà vượt được Bích Dạ Tuyệt Đầm, chúng ta sẽ….
Đồng Mỹ Hoa chợt quay người và nói như giận dỗi:
- Nếu huynh cứ nhất mực không nhận, muội sẽ không làm phiền huynh nữa. Việc tìm lão Quỷ Y là việc của muội. Huynh đi đi!
Chàng sửng sốt:
- Sao vậy Mỹ Hoa ? Chính ta đã hứa là sẽ giúp muội báo thù kia mà ? Hơn nữa, nếu không có ta, muội sẽ gặp nguy khi phải đối đầu với Nhị Quỷ.
- Muội đã nói rồi, nguy hay không nguy đó là việc của muội. Huynh bất tất phải quan tâm.
Bạch Bất Phục vẫn khăng khăng:
- Không được. Nhất ngôn cửu đỉnh, ta đã hứa giúp muội báo thù cho lệnh nội tổ.
Ta không thể bội tín sai lời. Huống chi, giữa ta và lão Quỷ Y vẫn có chuyện cần phải giải quyết.
Đồng Mỹ Hoa vụt quay lại:
- Giữa Bạch huynh và lão có oán thù thật ư ? Sao trước kia muội không nghe huynh nhắc đến?
Chàng mỉm cười bí ẩn:
- Bây giờ ta nói cũng đâu có muộn?
- Là oán thù gì, Bạch huynh?
Không thể đả động đến những chuyện có liên quan đến Bích Dạ Cung, Bạch Bất Phục tìm cách khác để giải thích:
- Còn oán thù gì nữa ngoài việc lão đã tam phen, tứ thứ đã dùng độc quyết hại mạng ta.
- Nhưng, đó chỉ là huynh vì muốn giải cứu muội mà ra. Hai việc này thật ra chỉ là một.
Chàng gật đầu đáp bừa:
- Là một hay hai gì cũng được. Đối với ta, bất kỳ ai hãm hại ta, kẻ đó chắc chắn phải lãnh nhận hậu quả.
Dù chỉ là lời nói cho qua chuyện nhưng khi nghe xong, Đồng Mỹ Hoa cũng phải rúng động cả tâm can. Nàng không thể không nhớ cung cách ra tay vừa quyết liệt vừa tàn nhẫn của chàng lúc chàng vì muốn giải cứu nàng đã dùng độc chiêu hạ thủ tên Đường Chủ Hắc Y Giáo.
Do đó, nàng đành phải cùng chàng đến Bích Dạ Tuyệt Đầm và không dám đề cập đến kinh văn Bích Dạ Cầm Khúc.
Phục người sau những rặng cây, Đồng Mỹ Hoa âm thầm quan sát phía trước cùng với Bạch Bất Phục.
Đúng như Bạch Bất Phục tiên đoán, lão Quỷ Y và Quỷ kiếm quả thật đang loay hoay tìm cách vượt qua Bích Dạ Tuyệt Đầm.
Đến lúc này Bạch Bất Phục mới hiểu vì sao lão Quỷ Y lại tỏ vẻ mừng vui khi có được thanh Loan Tình Kiếm với viên Tỵ Độc Châu Khảm ở đốc kiếm.
Để đối phó với loại nước thuỷ bất thủy, nê bất nê của Bích Dạ Đầm lão Quỷ Y và Quỷ Kiếm đang thử ngậm vào miệng mỗi người một cây trúc khá dài. Và cả hai đang xem xét độ kín và độ thông của từng cây trúc.
Thoạt nhìn, Bạch Bất Phục đoán được ngay biện pháp vượt đầm của họ. Do không có bất kỳ một vật gì có thể nổi được trên mặt đầm, họ chấp nhận việc di chuyển ngầm dưới đáy đầm nước. Với hai cây trúc dài được chuẩn bị sẵn, họ sẽ dễ dàng di chuyển được dưới đáy đầm nước mà không sợ bị hụt hơi và với độ kín của cây trúc, họ cũng không sợ nước ở Bích Dạ Đầm lọt vào miệng họ qua đoạn trúc để hô hấp bằng một đầu trúc nhô cao khỏi mặt nước.
Nghĩ được biện pháp này nhưng đến bây giờ họ mới dám thực hiện chỉ vì họ ngại độc chất có trong đầm nước Bích Dạ Đầm. Bây giờ họ đã có Tỵ Độc Châu Khảm, họ không còn sợ cũng là đúng.
Càng dõi nhìn, Bạch Bất Phục càng hoang mang lẫn nghi ngờ. Nếu nước ở Bích Dạ Đầm thật sự có độc, tại sao trước kia chàng đã uống, đã ngâm mình nhiều ngày nhưng vẫn vô sự ? Không lẽ trong nội thể của chàng có sẵn trân dược kháng độc ? Nếu có, sao chàng không biết ?
Trong khi mải suy nghĩ, Bạch Bất Phục tình cờ lẩm bẩm thành tiếng những ý nghĩ thầm kín mà chàng không nhận ra.
Chàng sực tỉnh và ân hận khi có bàn tay của Đồng Mỹ Hoa chạm vào chàng:
- Bạch huynh vừa nói gì ? Bạch huynh đã từng ngâm mình vào và uống phải nước ở Bích Dạ Tuyệt Đầm thật sao?
“Nàng đã nghe rồi ? Ta phải làm gì bây giờ ? Nói ra sự thật hay lại phải tìm cách dối gạt nàng ?” Không nghe chàng đáp. Đồng Mỹ Hoa giận dữ rút tay lại:
- Hóa ra huynh không hề thật tâm với muội. Huynh đến đây là vì công phu Bích Dạ và không hề muốn giúp muội như huynh nói.
Day dứt đến tột cùng, Bạch Bất Phục đành phải thú nhận tất cả. Chàng nói:
- Đúng là ta có giấu muội nhưng không phải là không thật tâm. Hà… Thôi được, ta sẽ nói cho muội biết tất cả. Chỉ mong rằng muội hãy vì ta mà tạm giữ kín chuyện này.
Thân phận của ta bây giờ là Cung Chủ Bích Dạ Cung.
Chàng lược qua cho Đồng Mỹ Hoa nghe bằng cách nào chàng đến được Bích Dạ Cung. Và chàng đã thấy gì, đọc được gì ở đấy. Kể cả nghi án lớn nhất đã xảy đến cho Bích Dạ Cung trước kia chàng cũng nói cho Đồng Mỹ Hoa nghe.
Càng nghe Bạch Bất Phục giải thích, Đồng Mỹ Hoa càng tròn mắt kinh ngạc.
Sau cùng, Bạch Bất Phục nói tiếp một điều đã khiến chàng còn áy náy không yên cho đến tận lúc này:
- Vì ta cố tình che giấu nên ta đâu thể tiếp nhận thịnh tình của muội ? Tiếp nhận là lừa gạt, ta thật sự không nỡ.
Đồng Mỹ Hoa băn khoăn:
- Huynh đã quá mạo hiểm, dám luyện công phu Bích Dạ khi chưa có Bích Dạ Ngũ Tuyệt Khúc.
Chàng cười tự giễu:
- Trong cảnh ngộ đó, ta đâu còn phương cách nào để lựa chọn?
Thở ra, Đồng Mỹ Hoa chợt hỏi:
- Cũng may là huynh không sao. Bây giờ huynh định thế nào? Có tiếp nhận hay không tiếp nhận Bích Dạ Cầm Khúc?
Chàng còn đang ngần ngừ Đồng Mỹ Hoa lại tiếp:
- Không cần phải nhắc huynh đây là sự tồn vọng của Bích Dạ Cung, không lẽ huynh không cho muội cơ hội báo đáp những gì huynh đã thi ân cho muội sao?
Chàng gật đầu tỏ vẻ ưng thuận nhưng lại kêu lên:
- Khoan nói đến việc đó, muội xem kìa! Đồng Mỹ Hoa đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Nàng nhìn thấy lão Quỷ Y và Quỷ Kiếm đang vội vã khoác vào người những bộ y phục kỳ lạ.
Dưới ánh dương quang chói chang bộ y phục của họ không hiểu được làm bằng chất liệu gì nhưng lại bóng nhẫy như được phủ qua một lượt nước.
Đồng Mỹ Hoa kêu lên nho nhỏ:
- Là vải được tẩm dầu. Tại sao họ phải làm như vậy?
Bạch Bất Phục nghĩ mãi mới tìm được lời giải thích. Chàng cười lạnh:
- Hừ ! Hai lão quỷ này xem ra có lắm thủ đoạn, họ không hề sơ sót trong việc phòng bị. Nhưng ta e rằng, với cái lạnh khốc liệt của Bích Dạ Đầm, chưa chắc họ đã vượt qua nổi.
- Nhưng trước kia huynh vẫn chịu nổi đấy thôi. Huống chi, huynh thì không có võ công còn họ thì có!
Chàng mỉm cười và mập mờ đáp lại:
- Đương nhiên phải có nguyên nhân. Muội cứ chờ xem khắc biết.
Đồng Mỹ Hoa phụng phịu:
- Huynh lại tỏ ra thần bí nữa rồi. Muội không nói với huynh nữa.
Thái độ của nàng khiến Bạch Bất Phục không nỡ giấu. Vừa giải thích, chàng vừa trêu nàng:
- Được rồi để ta giải thích. Muội đừng giận dỗi nữa, khó coi lắm.
Theo lời giải thích của chàng. Đồng Mỹ Hoa không khỏi thán phục sự khéo léo của hoá công và tâm cơ thông tuệ của nhân vật khai sáng Bích Dạ Cung.
Do đặc tính của đầm nước Bích Dạ, cái lạnh khốc liệt của lãnh thủy và lãnh khí tuy có thể giết hại bất kỳ ai, nhưng đối với người không có võ công thì đó chỉ là sự chết dần chết mòn. Tận dụng đặc tính này, nhân vật khai sáng Bích Dạ Cung đã tìm ra loại nội công tâm pháp phù hợp, khiến lãnh thủy và lãnh khí biến thành có lợi chứ không có hại.
Riêng những ai đã có sẵn nội công và nội công khác với Bích Dạ công phu, gặp phải cái lạnh của lãnh thủy, họ càng vận công kháng cự càng lãnh nhận hậu quả thật tàn khốc.
Đó là điều mà sau này Bạch Bất Phục đã tự thức ngộ. Bằng không, những môn nhân của Bích Dạ Cung đâu đến nỗi phải tự giam mình cho đến chết khi Bích Dạ Cung bị nhận chìm và Bích Dạ Kiều bị phá hủy?
Gật đầu tỏ ra đã hiểu, Đồng Mỹ Hoa nói những lời hả hê:
- Lão Quỷ Y phen này khó thoát khỏi lưới trời. Dù lão có lắm thủ đoạn, đã lường hết mọi điều có thể xảy ra nhưng lão không có thể ngờ được đặc tính kỳ bí của Bích Dạ Tuyệt Đầm.
Nhân lúc Bạch Bất Phục đang vui và trong khi chờ đợi hậu quả xảy đến cho hai lão Quỷ Y, Quỷ Kiếm, Đồng Mỹ Hoa liền ứng khẩu đọc cho chàng nghe toàn bộ kinh văn Bích Dạ Cầm Khúc.
Không ngờ Đồng Mỹ Hoa lại có hành động này, Bạch Bất Phục đã không muốn tiếp nhận cũng phải lắng nghe.
Như vừa trút đi cả một gánh nặng, Đồng Mỹ Hoa sau khi đọc xong lại nói:
- Muội làm thế này cũng là vì nội tổ. Lúc sinh thời, nội tổ luôn giáo huấn muội:
“Làm người, sống phải có đạo nghĩa. Hữu ân tất báo.” xem như muội đã báo đáp được ân tình của Bạch huynh. Chốn cửu tuyền, nội tổ có thể an tâm nhắm mắt.
Bị dụ vào tình thế này, không nhận thì Đồng Mỹ Hoa suốt đời luôn áy náy, lỡ nhận rồi đến lượt chàng áy náy không yên, Bạch Bất Phục nói thật quả quyết:
- Muội yên tâm! Ta nhất định sẽ giao lão Quỷ Y cho muội xử trí.
Nhìn thấy lão Quỷ Y và Quỷ Kiếm đang đi xa dần và sâu dần vào làn nước Bích Dạ tối đen, Đồng Mỹ Hoa lộ vẻ nghi ngờ:
- Lão chắc chắn phải chết ở dưới đáy nước, huynh làm cách nào giao lão cho muội?
Bạch Bất Phục mỉm cười:
- Muội quên việc hai lão biết võ công sao ? Khi gặp bất trắc, họ không biết quay lui và tự nạp mạng à?
Hài lòng trước viễn cảnh giết được lão Quỷ Y để báo thù cho nội tổ, Đồng Mỹ Hoa mơ màng nhìn xa xăm, tạm quên đi thực tại….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT