Tôi từ thuở nhỏ đã nếm trải cảm giác rời xa cả cha lẫn mẹ, một mình cuộn tròn ở trong xó liếm láp mùi vị của vết thương cô đơn, cho nên, đối với tình thân, tôi luôn có một sự khao khát và tìm kiếm khác hẳn người bình thường. Có một ngày, trong lúc chép thơ, tình cờ đọc được một câu “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ đã khuất bóng”, trong nháy mắt, tôi cảm thấy vô cùng thương cảm!
Dù vậy, cảm nhận cũng như đánh giá đối với câu thơ này, vẫn mãi cho đến những giây phút chia li cuối cùng, tôi mới dần dần sáng tỏ, buồn thật……
……
Lúc nhận được điện thoại của bác cả, tôi đang ngồi dự một hội nghị học thuật quốc tế lớn.
Cái chân bị thương cũng đã lành, lớp tôi dạy cũng bắt đầu đi vào ổn định, mỗi ngày từ trên bục giảng nhìn xuống từng gương mặt trẻ trung đang khao khát kiến thức ấy, cuối cùng cũng có thể cảm nhận được một niềm vui nào đó, dần dần tôi ý thức được rằng — có thể đem kiến thức và quan điểm của mình truyền lại cho người khác, hóa ra lại là một niềm hạnh phúc rất quý báu.
Bạn học Đại Oai cuối cùng cũng mua được một căn nhà. Ở cái đất thủ đô giá nhà đắt đến mức người ta phải tặt lưỡi xuýt xoa này, mà đại thiếu gia bảo bối hạnh phúc này vẫn có thể thông qua con đường “nhờ vả ba mẹ” (nguyên văn là “khẳng lão”), vô cùng thoải mái mua một căn nhà ba phòng ngay bên cạnh công ty, ngay cả việc trang hoàng cũng có chị họ lo giùm. Tôi có lòng hỗ trợ, nhưng hoàn toàn không tìm được cơ hội nhúng tay, lần nào cũng bị chị họ cậu ta đẩy ra, cười cười nói: “Hai đứa bận rộn công việc, có rảnh thì chăm lo cho bản thân nhiều một chút. Dì chị đưa rất nhiều tiền, chuyện gì cũng dễ xử lý, các em đừng bận tâm……”
Tôi thật sự rất hy vọng có thể làm chút gì đó giúp cậu ta, không chỉ vì cậu ta vẫn thường quan tâm tôi, mà còn là vì lần này trên người bạn học có một chút cảm giác thông cảm hiếm thấy. Ví dụ như tối nọ, cậu ta biết là có một người rất lạ đưa tôi về trường, nhưng lại có bản lãnh chịu đựng, cái gì cũng không hỏi. Từ lúc đỡ lấy tôi, cũng chỉ hỏi tôi vì sao bị thương, bị thương thế nào, rồi đỡ tôi về ký túc xá nghỉ ngơi, trước sau không ngẩng đầu nhìn về phía sau, cũng không hỏi tôi một câu dư thừa.
Tôi rất cảm kích! Bởi vì một khắc đó, hai chân tôi đau đớn như dẫm phải dao, tôi sợ cậu ta mà hỏi, thì nội tâm hèn nhát của tôi sẽ rách toạt ra mất, đến lúc đó chắc tôi sẽ không kìm được mà lệ rơi đầy mặt mất.
Thế mà, cậu ta lại đáng yêu như thế, cái gì cũng không hỏi, cho nên, tôi cũng không nói gì, dựa vào cậu ta, từ từ từng bước từng bước đi về phía ký túc, không quay đầu lại, không lui về sau, kiên trì tiến về phía trước, thẳng về phía trước, cho đến khi tất cả nước mắt cũng như những ý nghĩ thầm kín dần phai nhạt theo ánh trăng khuya bàng bạc……
Trong lúc này, bạn thân Chương Linh Quyên của tôi đã vô cùng thảnh thơi theo chồng mới cưới chu du nửa vòng trái đất, từ châu Mỹ bay đến châu Âu, đem toàn bộ tầng tầng lớp lớp hình ảnh ngập tràn hạnh phúc của mình qua internet cho tôi, lần nào cũng không quên đính thêm một câu trên tiêu đề: “Mau chóng kết hôn đi!”
Tôi cười, trả lời thư: “Cậu giới thiệu cho mình một người đàn ông giàu có như ông xã cậu đi, mình sẽ lập tức cưới ngay!”
Cô gửi lại cho tôi hai từ: “Tầm thường!”
Tôi vào trường không lâu nên vẫn chỉ là một trợ giáo cho trường cao đẳng, nhưng nhờ vào khả năng tiếng Anh không tệ, cộng với trình độ học vấn cũng khá vững, sau một bài viết về điều trị chứng sợ hãi chứng thực cho mô hình nghiên cứu trong luận văn gửi đến ban tổ chức một diễn đàn tâm lý học quốc tế tổ chức tại Bắc Kinh, mà vô cùng may mắn trở thành luận văn duy nhất của học viện chúng tôi trúng cử, cuối cùng, được trường cắt cử, ra nước ngoài trao đổi.
Đây là tôi lần đầu tiên tách khỏi tập thể nghiên cứu khoa học, độc lập tham dự buổi thảo luận học tập quốc tế lớn. Hai ngày đầu là diễn đàn mang tính tổng hợp, tôi được nghe các học giả trên toàn thế giới mặt mày hớn hở, dùng đủ loại khẩu âm “tiếng Anh” bất đồng tiến hành trao đổi, cảm giác vô cùng thú vị, quan sát sự hứng thú của chuyên gia còn thú vị hơn cả bản thân nội dung thảo luận. Ngày còn lại là chuyên gia phân ra thành các nhóm nhỏ rồi tiến hành trao đổi theo lĩnh vực.
Thẳng thắn nói, từ quá trình điều trị cho Viên Viên có thể rút ra được rất nhiều điều, mặc dù xuất phát từ một trường hợp cá biệt, nhưng tôi lại vô cùng may mắn, giống như là ngay từ đầu đã tìm đúng hướng, thông qua nghiệm chứng nhiều loại phương pháp kết hợp, cuối cùng cũng chứng minh được, cả phương án điều trị lẫn mạch suy nghĩ đều có rất sự nghiên cứu và phát triển và mở rộng giá trị rất lớn, khiến không ít người phải chú ý.
Lúc tôi đang cầm báo cáo nói được một nửa thì cảm thấy điện thoại di động trong túi áo rung lên. Thật sự không thích hợp nhìn điện thoại, cho nên tôi ráng nhịn không để ý, nhưng trong lòng lại giống như là bị nhét vào một đám mây đen, vô cùng áp lực nặng nề. Vất vả lắm mới đọc hết báo cáo, điện thoại di động lại rung, không hiểu sao tôi cứ cảm thấy trong lòng bất an, không thể nào mà thảo luận được nữa, vội vã rời khỏi hội trường, kết quả vừa bắt máy đã nghe bác cả dùng giọng nói rối rắm khàn khàn bi thương mà nói với tôi, chị họ cãi nhau với anh họ kết cuộc bị sảy thai, bác gái nghe tin thì xuất huyết não tái phát, cấp cứu không kịp nên hiện tại đang hấp hối……
Nước mắt của tôi gần như là trong khoảnh khắc liền trào ra, lúc đứng ở hành lang trong phòng hội nghị, ngẩng đầu nhìn lên vòm trời, nắm chặt điện thoại, bỗng nhiên có cảm giác trời đất này sao mà mênh mông hư vô đến thế, lấy lại bình tĩnh, tôi nói: “Bác cả, xin bác nén bi thương……” Tuy muốn an ủi bác cả, song ngay cả giọng tôi cũng càng lúc càng nghẹn ngào, càng lúc càng nghẹn ngào — tôi từ nhỏ đến lớn đều đối với bác cả và bác gái tôn kính mà xa cách, bởi vì trong lòng luôn ý thức mình chỉ là “người ngoài”, nên lúc nào cũng thản nhiên đề phòng và chống cự, rồi lại tự tạo cho mình hết lớp vỏ dày này lại đến lớp vỏ dày khác. Về nước đã mấy tháng, lại bận rộn kiếm việc, tìm phòng, tìm bạn, nên mãi vẫn chưa có dịp về quê, không ngờ……
Tôi biết lúc gặp phải chuyện này, bất kỳ lời an ủi cũng không sánh bằng thực tế mang tiền ra giúp đỡ, cũng may lần này, tôi đã có đủ khả năng kinh tế, có thể không cần phải nhờ vả người khác nữa.
Gần như là khóc một mạch trên đường trở về ký túc, tôi lấy toàn bộ chi phiếu ra mang theo bên người, vội vã thu dọn hành lý, vội vã đặt vé máy bay về quê, xử lý xong tất cả mọi chuyện, mới gọi điện thoại báo cho Đại Oai.
Đại Oai vừa an ủi tôi, vừa trách: “Em chỉ đặt một vé máy bay thiệt hả? Thật sự không có tiện tay đặt luôn cho anh một vé sao? Thật ra từ hồi về nước đến giờ, anh cũng chưa có dịp về nhà thăm mẹ……” Kết quả, bạn học này cũng lập tức xin phép, sảng khoái đặt vé máy bay, nhưng mà bất luận thế nào cũng không mua được cùng một chuyến với tôi, buổi tối lúc đưa tôi đến sân bay, cậu ta buồn bực nói: “Chẳng phải em nói cho tới bây giờ vẫn chưa có cơ hội cùng nhau về quê sao? Mới đầu anh đã quyết định, bất luận thế nào, lần này, chúng ta cũng phải ngồi cùng chuyến bay……”
Thì ra là cậu ta có lòng như thế. Trong lòng tôi nhất thời ấm áp không thôi, rốt cuộc nhịn không được mà nở nụ cười, nói: “Cho dù lần này em có đặt vé cho anh cũng không được. Anh định bù đắp cho em thật à, vậy nhất định phải tự gọi điện hẹn em, sau đó em sẽ cân nhắc xem, rốt cuộc có nên cho anh cơ hội này hay không……” Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu ta, đáy lòng nhất thời thanh thản không ít.
Về tới nhà, bác gái quả nhiên là không ổn, đã hoàn toàn không còn ý thức, nằm ở trên giường bệnh, thoi thóp thở qua máy. Mà ngoài ý muốn chính là, bác cả ở không đột nhiên chuyển nhà, dọn sang một căn nhà mới rất lớn. Lúc hỏi thì hóa ra là có người vừa ý với căn nhà cũ kia của tôi, nói là tiện đường, có phạm vi sử dụng đặc biệt, liền dùng một căn nhà có diện tích lớn gần gấp hai lần mà đổi với bác cả.
Tôi nghe thì nhất thời sững sờ. Thì ra là dấu tích trưởng thành của một con người, lại có thể bởi vì một cái lý do nhỏ bé này mà hoàn toàn biến mất. Chỉ mới rời xa mấy năm ngắn ngủn, mà giờ trở về, lại không thể nào tìm về được căn nhà nhỏ bé khi còn bé đã giúp mình không ngừng cố gắng phấn đấu; những kỷ vật ghi dấu thời gian trưởng thành xưa kia!
Chị họ sảy thai nên rất yếu, lại nhìn thấy sinh mệnh bác gái chỉ còn trong giây lát, biết rõ khóc lúc này sẽ làm tổn thương mắt, nhưng vẫn không cách nào ngăn được mà nằm ở trên giường khóc cả ngày.
Suốt ba ngày về nhà, tôi theo giúp bác cả chạy tới chạy lui giữa hai đầu bệnh viện và nhà, vội vàng ra ra vào vào phía trước phía sau, từ đầu đến cuối không thấy anh họ xuất hiện, hỏi ra mới biết nguyên nhân gây ra chuyện lần này dĩ nhiên là anh họ ngoại tình, bị chị họ bắt tại trận, hai người xô xát nhau nên mới dẫn đến chuyện sẩy thai, sau đó lại kéo theo bác gái tức giận mà phát bệnh.
Tôi nhớ năm đó lúc mới gặp anh họ, dáng vẻ nhìn rất hiền lành, có thể nào tôi cũng không dám tin là lại xảy ra vấn đề này, đành phải liên tục vặn hỏi. Bác cả nhịn không được mà khóc nói: “Mấy năm trước, chị con vẫn không có con, chạy khắp nơi chữa trị, thỉnh thoảng hai đứa nó lại oán trách nhau, lại còn ác cảm với nhau. Năm nay vất vả lắm mới mang thai được, ai ngờ……”
“Cho nên mẹ vợ sắp chết cũng không xuất hiện, vợ sẩy thai cũng không quan tâm?” Lửa giận không biết từ đâu mà bắt đầu bùng lên từng cơn, tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho con số điện thoại của tên cặn bã đó. Hôm nay nếu anh ta dám không xuất hiện, con sẽ chặt anh ra……” Gọi xong một cú tôi liền cúp máy. Sau đó lại không cam lòng, tiếp tục gọi điện đến đơn vị bọn họ, nói là xin nghỉ bệnh.
Một người dù có ích kỷ, cũng không thể lạnh nhạt bạc bẽo đến mức này. Tôi lại đến lúc mới kết hôn, anh họ quỳ trên sàn nhà gỗ, cẩn thận lau từng li từng tí, rạng ngời mong đợi cuộc sống tương lai…… Chớp mắt chỉ mới có mấy năm, sao lại đến nước này rồi?
Anh họ tôi là một công chức, ở đây tốt xấu gì cũng được coi như là người có địa vị. Tôi nghĩ nghĩ, tính viết một lá thư phản ánh tình hình, gửi cho hội phụ nữ địa phương cũng như lãnh đạo đơn vị của anh họ, không ngờ chị họ sau khi nghe tin, liền kéo ống tay áo tôi khóc mãi, chị buồn buồn bã bã nói: “Tây Tây, em đừng viết thư. Lỡ như viết rồi, chị sợ tiền đồ của anh ấy sẽ bị ảnh hưởng; càng sợ anh ấy, anh ấy sau này thật sự không bao giờ… trở lại nữa……”
Tôi ngớ người, ngẩng đầu hỏi chị ấy: “Chị vẫn hy vọng anh ta trở lại?”
Chị họ gào khóc, liều mạng lắc đầu, tới tới lui lui nhưng chỉ nói một câu: “Em đừng viết, dùng thế nào cũng đừng viết……”
Tôi ôm lấy chị ấy, không thể nào nói tiếp nữa.
Tôi nghiên cứu tâm lý học, cho nên quen xuất phát từ ý muốn ban đầu của người ta mà tìm ra ngọn nguồn mâu thuẫn, tìm cách giải quyết, song càng chứng kiến nhiều, thì lại càng cảm thấy mờ mịt. Lòng người sao lại mềm yếu và hay thay đổi đến thế, lại còn mỏng manh dễ vỡ như thế nữa. Nhìn chuyện cũ người ta, lúc nào cũng khuyên người ta nên đơn giản hóa mọi chuyện, đến lúc chuyện rơi vào đầu mình, thì mỗi một dao đều có thể thấy máu. Hiểu lí lẽ là một chuyện, khi thật sự lạc vào biến cố muốn có thể an bài mọi chuyện thì mới thấy sao mà khó khăn đến thế!
Sáng sớm cùng ngày bác gái trút hơi thở cuối cùng. Cuối cùng cũng rời khỏi dương gian trước, không biết vì nguyên gì mà cứ mở mắt, nhìn tôi một cái, miệng cứ ú ớ không thành tiếng. Trong nháy mắt đó, tôi có thể rõ ràng cảm giác được nỗi đau chia lìa mãi mãi nào đó, trong lòng bỗng nhiên buồn bã không thể nào mà nén xuống được, tôi không dám do dự, lập tức tiến lên nắm tay bà, nén nước mắt, kiên định nói: “Bác, con sẽ chăm sóc bác cả, chăm sóc chị, không để cho chị ấy chịu thiệt thòi, bác yên tâm đi……” Tôi dường như thấy được trong mắt bà lóe lên một chút ánh sáng, rồi sau đó, biến mất trong nháy mắt……
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi chứng kiến người thân nhất từ trần, lần đầu tiên tiếp xúc với sinh mệnh mỏng manh rõ ràng như thế — đối với năm tháng vĩnh hằng mà nói, mỗi người chúng ta, thì ra là thật sự chỉ là một lữ khách nhỏ nhoi, vội vã vụt qua rồi biến mất, thậm chí không cách nào lưu lại một dấu vết cho dù là nhạt nhất!
Bác cả và bác gái đều là công nhân bình thường, cả đời cam phận nghèo khổ, không chút danh tiếng, cho nên nghi thức tiễn biệt di thể của bác gái chuẩn bị cũng vô cùng đơn giản, không làm kinh động quá nhiều người. Không ngờ gần nửa tiếng trước khi đến giờ cử hành nghi thức, lại lục tục kéo tới không ít người, mang theo không ít tiền phúng điếu và vòng hoa, có rất nhiều người tôi chưa từng gặp lần nào.
Tôi mới đầu vô cùng kinh ngạc, đợi đến khi ba mẹ Đại Oai mang vòng hoa thật lớn đến, tự mình đi vào phúng điếu, rất nhiều người theo chân bọn họ đến bên ân cần chào hỏi, tôi lúc này mới từ từ hiểu thì ra đám người vừa tới kia đều là vì nể mặt ba mẹ Đại Oai?!
Vợ chồng bọn họ mở một xí nghiệp ở địa phương, nghe nói là bắt đầu lập nghiệp từ bán cải củ, sau đó cũng gầy dựng được một nhà máy gia công thực phẩm tương đối lớn, sau đó lại tiếp tục nhận thầu các công trình, coi như là một xí nghiệp dân doanh mới nổi rất có tiếng ở quê, được báo chí cùng truyền hình địa phương quan tâm, ở địa phương cũng được coi là nhân vật quan trọng. Tôi khi còn bé đã từng đứng xa xa mà nhìn bọn họ, chưa lần nào dám đến nói chuyện với bọn họ. Thật sự không ngờ……
Nét mặt ba Đại Oai trang nghiêm, trực tiếp đi lên bắt tay bác cả, còn mẹ cậu ta, lại càng không chút nào tị hiềm mà tới kéo tay tôi, hòa nhã dễ gần an ủi tôi, nói bất kể đã xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng sẽ nhất định ủng hộ tôi.
Có sự ủng hộ tất nhiên là tốt, nhưng vấn đề là, vấn đề mấu chốt là, bọn họ không hề hỏi ý kiến tôi, vừa mới bắt đầu đã tự động xem tôi là “dâu con”, xem bác cả tôi như thông gia nhà mình, kinh động đến rất nhiều người, tương lai nếu lỡ…… thật ra không phải là lỡ, mà là cho tới bây giờ, tôi căn bản chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ trở thành con dâu họ…… Một ngụm máu tươi từ dạ dày trực tiếp trào lên cổ họng, tôi ngẩng đầu, bất lực nhìn mẹ Đại Oai một cái, một chữ cũng nói không ra, chuyển tầm mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đại Oai đang đứng bên cạnh, hết lần này đến lần khác dùng ánh mắt nói với cậu ta rằng: “Đại Oai, anh chờ đó, anh chờ đó cho tôi……”
Cậu ta mặt mày ủ dột nhìn tôi, nhẹ nhàng nhún vai, vẻ mặt biểu lộ ý tứ rất rõ ràng — anh cũng hết cách mà!
Từ đó về sau, có ba mẹ Đại Oai làm chủ, tất cả thủ tục an táng bác gái tiếp theo đều có người đứng ra thu xếp, tôi hoàn toàn không còn chút vai trò gì.
Mẹ Đại Oai vẫn cố gắng giúp đỡ tôi, kéo tôi, vô cùng thương tiếc nhìn tôi, dịu dàng nói: “Nhìn con gầy thế này nè, học hành nghiên cứu vốn đã vất vả, trong nhà lại xảy ra chuyện lớn như vậy, thật là khổ cho con. Thằng Đại Vĩ này cũng thật là, về đã mấy ngày, mà vẫn gạt hai bác, nếu không phải con bé Hiểu Vân em họ nó không đến bệnh viện kiểm tra, vừa hay nhìn thấy con, thì hai bác cũng không biết con về. Con đừng lo, tất cả đã có hai bác. Chờ giải quyết xong mọi việc, về đến nhà, bác sẽ sắc mấy thang thuốc cho con bồi bổ cơ thể…..” Sau đó lại vô cùng khẳng định cho tôi biết, bọn họ biết tôi đã đặt vé máy bay quay về thủ đô ngay tối hôm sau, ở nhà đã dọn sẵn phòng cho tôi, đợi lo xong chuyện của bác gái, sẽ đón tôi đến nhà bọn họ ở hai ngày. Đến lúc đó, tất cả n chị em họ của Đại Oai cũng sẽ ở “trong nhà” nói chuyện phiếm với tôi, như thế, chắc chắn tâm tình bi thương của tôi mới có thể giảm bớt……
Những dự định sắp xếp thật tốt đẹp lại tỉ mỉ chu đáo làm sao!
N chị em họ đầy nhiệt tình của Đại Oai kia đang đợi tôi……
Hai năm trước, chỉ một cô em họ Khương Hiểu Vân của cậu ta tới Gia Châu một chuyến, đã đem quan hệ của hai chúng tôi hoàn toàn bôi đen xuyên tạc đến không cách nào tự giải thích được. Nếu lần này mà tiếp tục bị một đám phụ nữ thích bát quát thay phiên nhau triệt để bao vậy tìm hiểu như vậy thì……
Tôi bế tắc giữa sự quan tâm thân thiết của mẹ Đại Oai, ngay cả mở miệng nói “Cám ơn dì” cũng không có sức.
Thần linh ơi, cho tôi ngất xỉu đi mà, cho tôi ngất xỉu đi, mau ngất xỉu ngay đi……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT