Tôi giống như bị thất tình vậy, từ sau khi chia tay trên cây cầu đá ở Lệ Giang, trong cuộc sống đã không còn có cái tên Lương Trạm nữa.
Không có hình bóng của anh, không có tiếng nói của anh, cũng không có tin tức gì của anh ta.
Anh ta cũng không gọi điện thoại cho tôi nữa, tất nhiên, tôi lại càng không chủ động gọi điện thoại cho anh ta.
Anh ta không có ý định trở lại tìm tôi, mà tôi ít nhiều có chút bất đắc dĩ, phải dừng lại tất cả các công việc liên quan ở Lương thị, bỏ đi công việc phiên dịch đã giúp tôi kiếm sống suốt nửa năm qua.
Thỉnh thoảng khó tránh khỏi suy nghĩ, giữa chúng tôi vẫn còn món nợ mười nghìn tệ chưa trả, nhưng nếu anh ta có nhiều tiền đến mức có thể thỏa mái vung ra khắp nơi, tôi lại khó khăn đến mức phải bớt ăn, thì vào lúc này hình như tôi cũng không nhất thiết phải bày ra cái dáng vẻ oanh liệt, dù có phải chết đi nữa cũng phải đem tất cả số tiền nợ kia trả lại cho anh ta.
Tôi từng vô số lần mở Baidu (một trang tìm kiếm kiểu giống như google) ra, thử gõ tên anh ta vào đó, nhưng mỗi lần như vậy đều run run cả người, biết bất kể tìm ra tin tức gì đi nữa thì cũng chỉ là tự đi tìm phiền muộn mà thôi!
Chẳng lẽ phải tận mắt nhìn thấy hình ảnh anh ta khoác tay một vị thiên kim hay một nhân vật nổi tiếng nào đó mới chịu hết hi vọng?
Chẳng lẽ phải tận mắt chứng kiến chuyện tốt của anh ta cùng với người nào đó rồi bình luận suy đoán, mới có thể hoàn toàn chứng mình rằng bản thân đã thất bại?
Sao không thoải mái một chút?
Sao không cởi mở một chút?
Sao không cho anh ta, cũng như là cho bản thân mình một bầu trời xanh thẳm rộng lớn?
Cho đến lúc này tôi cũng không hối hận đem lần đầu tiên của chính mình giao cho anh ta, bởi vì giờ phút đó, thực sự cảm thấy yêu nhau!
Đã là như vậy, cũng không có cái gì gọi là tổn thất!
Nếu như tình yêu là phong cảnh mà trong cuộc đời của bất cứ người con gái nào cũng phải trải qua, thì tôi nguyện ý đem suy nghĩ thái độ của bản thân mình thấp xuống một chút, lùn một chút, để miêu tả phong cảnh này càng đơn giản càng tốt, càng vui đùa trong đó nhiều thì càng bị cuộc sống thực tế chế giễu.
Nếu anh ta là Lương Trạm, thì tất cả mọi sự hiểu lầm rắc rối từ lúc tiệc rượu cho đến giờ này đều có vẻ thuận lý thành chương!( thuận lý thành chương: hợp với lí lẽ)
Nếu như anh ta là Lương Trạm, thì việc tôi thất tình…. chắc chắn là một loại kết quả đã được định từ trước rồi!
Trong cuộc sống thực tế, chuyện chim sẻ biến thành phượng hoàng không phải là chuyện hoàn toàn không có khả năng, nhưng có thể khẳng đinh, sắc xuất của khả năng này chắc chắn là thấp hơn cả thấp rất nhiều lần “Trúc môn đối trúc môn , mộc gỗ đối mộc gỗ”
Không cần lên mạng tìm kiếm, tôi cũng biết rõ, bản thân mình nhất định chỉ là một trong số rất nhiều bạn gái của anh ta, một người bình thường nhất, không bắt mắt nhất! Có lẽ là anh ta ăn quá no rồi; hoặc là ăn quá nhiều thịt cá rồi, chợt phát hiện, thỉnh thoảng ăn rau xanh củ cải cũng không tồi, mà ma xui quỷ khiến thế nào, đúng lúc đó lại tìm thấy tôi!
Nhưng mà, đối với một người từ nhỏ đã được cẩm y ngọc thực, thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị dĩ nhiên cảm thấy không tồi, nhưng nếu chỉ ăn rau xanh củ cải mãi thì sẽ khiến cho dinh dưỡng không đầy đủ…… Tôi nghĩ, tôi cảm thấy nên tự giác một chút, tự suy ngẫm lại một chút, tự gò bó một chút….. Trăm nghìn lần đừng để cho người khác phải hết lần này đến lần khác nhắc nhở, mới biết được chính bản thân mình là mối hiểm họa cho sức khỏe của người khác như vậy sẽ không tốt!
Có lẽ qua một thời gian ngắn nữa, khi tôi không còn phải chật vật; khi tôi không còn nhớ đến anh ta; khi tôi tìm được không gian và thời gian hoàn toàn thuộc về chính mình…. Thực sự có thể nói rằng sau khi trải qua sự việc ở Lệ Giang, rõ ràng lúc đó sự quan tâm của tôi với Lâm Giang Dương hoặc một người khác nào đó tăng lên rất nhiều, sắp tới có thể có một tình yêu nho nhỏ hạnh phúc chăng?
Trước khi trở lại trường học, tôi đã suy nghĩ cân nhắc cẩn thận từng từ ngữ, để làm thế sao có thể nói cho Mộc Lan và Chương Linh Quyên một cách khéo léo uyển chuyển nhất, tôi không nghĩ là trên con đường tình yêu, lại gặp phải sự lừa dối quanh co như vậy. Đương nhiên, sau khi nói xong, tôi còn phải dùng một ngữ điệu thoải mái nhất để nói cho các cô ấy biết, tuy rằng thất tình, nhưng tôi từ chối sự đồng cảm, bởi vì tôi hoàn toàn có khả năng thoải mái vượt qua chiến hào này, hoàn toàn có thể trở lại tiêu sái như ngày xưa!
Nhưng mà, khi trở lại ký túc xá, tôi liền ngạc nhiên phát hiện, mùa hè này, tất cả ba chị em chúng tôi đều giống như bị nguyền rủa vậy. Sau khi trải qua một kỳ nghỉ lúc quay về ký túc xá, tôi phát hiện mình không phải là người duy nhất chán nản trong ký túc xá, thậm chí, bản thân cũng không phải là người chán nản nhất!
Trên thực tế, từ khi bước vào ký túc xá, tôi liền bị hai cái mặt tràn ngập mây đen vây quanh, một nha đầu vẻ mặt lo lắng không một chút do dự nào một cước đá tôi ngồi lên ngôi báu “Nhà cố vấn tâm lý”, thân bất do kỷ bắt đầu lắng nghe, bắt đầu vỗ về, bắt đầu quyền cước đấm đá, bắt đầu trị bệnh cứu người…… Rốc cuộc cũng không tìm được cơ hội để cho người ta phát hiện ra tôi cũng đang chán nản cũng đang thất tình.
Nha đầu Chương Linh Quyên kia, không biết xuất phát từ cái cơ duyên (Cơ hôi + duyên phận) gì, cuối cùng hạ quyết tâm, tuyển chọn một người làm người yêu trong một đám bạn trai, vì vậy, rơi vào tình cảnh gian khổ hăng hái chiên đấu để thoát khỏi đám bạn trai trước đây. Mỗi ngày đều gọi điện thoại tìm cô, rồi ùn ùn kéo đến; mỗi lần ra muốn ra khỏi ký túc xá, tôi nhất định phải điều ra kỹ càng trước đã, nếu không ba năm phút sau sẽ nhìn thấy một thanh niên sắc mặt xanh xao nhảy ra, phần đấu quên mình lao về phía cô ấy….
Mãi cho đến giờ phút đó, mãi cho đến khi thấy Chương Linh Quyên nước mắt ròng ròng đưa cho thanh niên đối diện một cái gì đó, rốt cuộc tôi mới tin, thì ra trên thế giới này, thật sự có người có thể cùng một lúc yêu hai người. Cô ấy quyết định buông tha cho một người, thế nhưng thật sự thương tâm đến đêm không thể ngủ an giấc.
Còn Mộc Lan, cô bạn học Mộc Lan yêu quý của tôi, lại cãi nhau ầm ĩ với Đại Oai!
Đại Oai một mực chắc cAnh Mộc Lan đã thay lòng, mà điều khiến cho tôi cảm thấy ít nhiều kinh hãi là – Mộc Lan thậm chí còn không phủ nhận!
Cô ấy không phủ nhận!
Tôi gần như là nơm nớp lo sợ hỏi cô ấy: “Rốt cuộc trong lúc đó cậu và Đại Oai……”
Trong chớp mắt cô ấy liền giống như mắc chứng cuồng loạn vậy, đứng phắt lên: “Cậu đừng xen vào giữa chúng tớ nữa, cũng không cần hỏi lại tớ, không cần bày ra dáng vẻ một thánh mẫu đứng từ trên cao nhìn xuống! Tớ biết tớ bị coi thường, tớ biết tớ có bệnh, tớ biết tớ đi yêu một người đàn ông có vợ là tự mình chuốc lấy khổ cực….. Nhưng tớ không thể kiểm soát được, tớ không kiểm soát được……” Nằm trên giường gào khóc.
Điều đầu tiên là tôi bị sự ngang ngạnh của cô ấy trách móc cho đến phát cáu, tiếp đó là nghe rõ hàm ý trong câu nói của cô ấy, cho nên hoàn toàn bị hù dọa đến choáng váng. Cô ấy, cô ấy, cô ấy vừa mới nói cô ấy yêu…….. Đàn ông có vợ?
Nha đầu kia quả thưc là, quả thực là……. Tôi tiện tay cầm cái gối ôm lên, hướng về phía người cô ấy đập xuống, lớn tiếng quát cô ấy: “Cậu nói cậu yêu ai? Một người đàn ông có vợ? Làm Tiểu Tam (kiểu như là kẻ thứ 3 đó) rất thích đúng không? Rất kích thích đúng không? Con mẹ nó cậu đúng là hèn hạ đến tận xương cốt mà, được lắm lại còn ở đây làm dáng giả mù sa mưa, thương tâm nọ kia. Con mẹ nó, cậu….” Chưa kể, vừa nãy cô ấy còn nói, bổ cô nương tôi đừng làm nghĩ làm “Thánh mẫu”, đứng từ trên cao nhìn xuống cô ấy, kinh bỉ cô ấy, chà đạp cô ấy, giày xéo lên cô ấy!
Đánh mãi cho đến khi cô ấy ngưng khóc, tôi mới oán hận bỏ cái gối ôm xuống, đứng thẳng dậy, xoa xoa cổ tay, lạnh như băng nói: “Cậu khẳng định không cần Đại Oai nữa đúng không? Tớ cần! Tớ sẽ đi tìm cậu ấy hẹn hò ngay bây giờ…..” Bước vài bước ra đến cạnh cửa, lập tức có người kéo lại.
Mộc Lan rất nhanh nhào đầu về phía trước, lao thẳng vào phía sau tôi, ôm lấy tôi, nói: “Cậu không được đi…….. Lỗ tây! Cậu không được đi…… Cậu phải giúp tớ! giúp tớ…..” lại một trận gào khóc lóc không dừng lại được.
Thực sự, tôi rất muốn tát cho cô ấy hai cái tát thật đau! Bởi vì vẫn coi cô ấy như chị em, bởi vì chính mắt tôi đã nhìn thấy con đường tình yêu của cô ấy và Đại Oai, tôi thực sự rất căm tức biểu hiện yếu ớt, run run không ngừng của cô ấy bây giờ.
Tôi cố gắng kìm sự tức nghẹn ở trong ngực lại, cắn răng nhìn cô ấy, oán hận nói: “Khóc cái gì mà khóc? Khóc có thể giải quyết vấn đề sao…..” Sau đó, nghe thấy được một câu nói yếu ớt mệt mỏi bay ra từ miệng cô ấy: “Tớ muốn uống rượu….”
Cô ấy muốn uống rượu!
Đó là một đề nghị không tồi, không phải sao?
Tôi không chút do dự lập tức dẫn cô ấy đến một quán ba gần trường học.
Trời đất làm chứng, hiện tại trong người tôi chỉ còn tiền để thống thống khoái khoái uống một chút rượu mà thôi! Tiêu hết tiền, rất có thể ngày mai chỉ có thể ăn không khí thôi. Nhưng mà, cái gọi là “Sáng nay có rượu sáng nay say”, ngày mai……. ngày mai, chuyện ngày mai xa xôi như vậy…. tôi quản được sao?
Dùng tốc độ uống nước suối uống xong hai chai bia, rốt cục Mộc Lan mới thút tha thút thí mở miệng nói: “Lỗ Tây, cậu còn nhớ không, khi vào năm thứ 3 đại học, tớ có nói với cậu, gặp được một người dáng vẻ rất tuấn tú, một người đàn ông rất tuấn tú……?”
Tôi nhớ rồi, lúc đó, tôi còn thường nói giỡn, nếu cô ấy bị người đó mê hoặc, nên đem cái MP4 mới kia tặng cho tôi. Nhưng mà, thực sự, đó chỉ là những lời nói đùa, chúng tôi ở ký túc xá thường xuyên trêu đùa, cho tớ bây giờ tôi cũng không tin đó là thật; cho tớ bây giờ tôi cũng không dám tin, trong khi cô ấy đang yêu Khương Tuấn Vĩ, chỉ bởi vì một người đàn ông có vẻ bề ngoài đẹp trai, liền dễ dàng xảy ra sự lung lay dao động.
“Ba tớ là một doanh nhân, cho nên…….. Cần tớ đi theo để tạo các mối quan hệ tốt” Đây là lần đầu tiên Mộc Lan ở trước mặt tôi nhắc tới cha mình, những từ ngữ vô cùng súc tích uyển chuyển. “Dĩ nhiên, lần đầu tiên tớ nhìn thấy anh ấy, thật sự chỉ là do ngoài ý muốn. Ngày đó, anh ấy đi vào trường học của chúng ta, đại khái là nói chuyện hạng mục gì đó, mấy người trong ban giám hiệu của trường đều đi cùng bên cạnh….. Đúng rồi, hình như lúc đó mấy người bên học viện Giáo sư Lý cũng có mặt” Mộc Lan theo suy nghĩ nói cho tôi biết, lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, là vào dịp khai giảng năm thứ ba đại học lần đó hiệu trưởng rất mong đợi. Lúc ấy Mộc Lan là môt trong những người tham gia dự hội nghị, hiệu trưởng đối với người đàn ông này rất có thiện cảm, không ngờ không lâu sau đó, người đàn ông này lại tới cửa thăm hỏi cha của cô ấy, từ đó về sau, liên tục gặp nhau ở khắp nơi, hai người trong lúc đó, hiển nhiên liền có qua lại.
Tôi hít thở sâu một cái, cố gắng kìm chế tình nóng nảy của bản thân lại, hỏi cô ấy: “Nói như vậy, cuối năm trước…… lúc cậu và Đại Oai đến nông gia vui vẻ thì cãi nhau, sự thật chứng minh, Đại Oai không có nghi oan cho cậu?”
Mộc Lan ảm đạm thở dài: “Bởi vì Anh ta nói sẽ liên lạc với tớ, nhưng mà……vẫn không thấy”
Tôi thuận tay cầm lấy chén rượu, uống một hớp rượu lớn, tránh việc bản thân không kìm chế được mà đưa tay ra bóp chết cô ấy. Đó chính là tâm lý “Bắt cá hai tay”, không thể ngờ đã kéo dài hơn nửa năm…… Xú nha đầu này, rốt cuộc là xem Đại Oai là cái gì chứ? Hại tôi lúc đó còn nôn nóng cực độ, vội vội vàng vàng qua lại không ngớt giữa bọn họ để hòa giải, kết quả, tận mắt thấy chiếc khăn quàng cổ do chính minh đan bị cắt nát.
Tôi nhớ tới cái khăng quàng cổ kia, trong lòng đau xót, nhịn không được oán hận hỏi cô ấy: “Chỉ vì do dáng vẻ đẹp trai của người đàn ông kia, cho nên cậu…..”
“Anh ấy thông thạo mấy ngoại ngữ, lại biết đàn dương cầm, biết kéo violon, lại rất giầu có vô cùng tao nhã…..” Mộc lan vừa nói, trong ánh mắt không nhịn được lộ là một vẻ mặt sùng bái.
Tôi tức giận nói: “Nếu ai cũng đều có thể từ bé đã ngậm chìa khóa vàng mà lớn lên, thì chắc hẳn phần lớn mọi người lớn lên cũng đều được như vậy…. Mộc Lan, đẹp trai không thể đem ra làm cơm ăn đâu!”
“Nhưng mà Anh ấy kinh doanh rất lớn!” Mộc Lan nói một câu khiến cho tôi ngậm miệng. Đẹp trai đúng là không thể đem ra làm cơm ăn, nhưng ‘Kinh doanh lớn’ nhất định có thể cho người ta ăn no ăn rất no, no đến mức căng cứng.
“Được rồi” Tôi quyết định tạm thời bỏ qua suy nghĩ kéo cô ấy về chính đạo, thay đổi cách hỏi cô ấy, hỏi một vấn đề có vẻ thực tế hơn: “Các cậu hiện tại đã phát triển đến giai đoạn kia chưa?”
“Không có” Mộc Lan lộ ra vẻ mặt thống khổ, gằng từng tiếng nói: “Vốn dĩ cho tới bây giờ chúng tớ cũng chưa có bắt đầu. Bởi vì, bởi vì……. Anh ấy đã có vợ! Tuy rằng anh ấy không có thương yêu vợ anh ấy, nhưng……”
“Anh ta nói cho cậu biết là anh ta không yêu vợ?” Tôi cười lạnh một tiếng, ngắt lời Mộc Lan, cảm thấy thực vớ vẩn. Một người đàn ông đã kết hôn có ý đồ theo đuổi một người con gái, một cái cớ tốt nhất là nói mình không yêu vợ, thậm chí vừa nhìn thấy vợ đã cảm thấy đau khổ….. vừa có vẻ vô tội, lại tranh thủ được sự đồng tình, quả nhiên là một cái cớ tốt một mũi tên trúng hai con chim.
“Không có! Cái gì anh ấy cũng không nói cho tớ biết. Nhưng mà một người đàn ông trường kỳ ở bên ngoài không về nhà, chẳng lẽ không đủ chứng minh hôn nhân của anh ấy có vấn đề sao?” Trong giọng nói Mộc Lan lộ ra vẻ hoang mang.
“Vậy thì càng chứng minh, người đàn ông này trời sinh đã đa tình phong lưu” Tôi nháy mắt liên tưởng đến một người đàn ông phong lưu có tiếng khác, bỗng nhiên có chút cảm động hiểu được nỗi đau khổ của Mộc Lan, giọng nói cũng tự nhiên như vậy mà trở nên chua sót.
“Anh ấy không có……” Mộc Lan ngẩng đầu nhìn tôi, thì thào nói: “Anh ấy đối với ai cũng rất khách khí, rất lễ phép, nhưng vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định, tớ cảm thấy……” Cô ấy dừng lại một chút, ngẩng đầu uống một hớp rượu lớn, nói tiếp: “Tớ cảm thấy anh ấy đối với tớ là không giống vậy. Nếu anh ấy không có vợ, tớ nghĩ, chúng tớ hẳn là đã bắt đầu rồi……” Cúi đầu, nhìn nhìn chén bia , ánh mắt u buồn lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
Ánh mắt của cô ấy nói cho tôi biết, cô ấy đối với chuyện này cũng không có sự tin tưởng!
Mặc dù người đàn ông kia không có vợ, cô ấy cũng không đủ tự tin rằng nhất định có thể đến được với anh ta!
Trước sau như một tôi rất bội phục Mộc Lan ở trong tình yêu có thể hô mưa gọi gió, thành thạo, làm cho Đại Oai đi vào quy củ, dễ bảo. Thật sự là không thể nào ngờ được, lại sẽ có một ngày, cô ấy vì không thể nắm chắc được một người đàn ông, lại khiến cho mình khổ sở như vậy.
Tôi nghĩ nghĩ, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, ôn nhu hỏi cô ấy: “Vậy bây giờ cậu định làm thế nào?”
“Bây giờ tớ cũng không biết nên làm cái gì nữa” Một Lan đau khổ chớp mắt một cái nói: “Bây giờ vấn đề đã hoàn toàn vượt khỏi khả năng kiểm soát của tớ rồi. Vốn dĩ tớ cho rằng là do anh ấy làm kinh doanh nên lạnh nhạt cẩn trọng, nhưng mà không ngờ hai ngày trước, cha tớ điều tra ra anh ấy đã có vợ…. Tớ thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ”
Tôi nhẹ nhàng thở dài một cái, lại hỏi cô ấy: “Còn Đại Oai chứ? Cậu không phải là cứ như vậy mà bỏ qua cậu ấy chứ?”
Đôi mắt của Mộc Lan lại đỏ lên, nói: “Tớ không muốn, dù sao cũng yêu nhau mấy năm rồi. Nhưng mà bây giờ, tớ mở mắt ra hay nhắm mắt lại đều nghĩ đến người đàn ông khác, mỗi ngày ở trước mặt Đại Oai phải làm ra vẻ phải giả vờ rất vất vả, rất khổ sở…..”
Tôi không còn lời nào để nói. Chuyện tình cảm chính là không biết phải làm sao như vậy, có đôi khi, đạo đức không phải là có thể đơn giản qua quýt đáng giá là xong.
Nếu đã không còn yêu, sao còn nhất thiết phải tiếp tục duy trì nữa?
Dĩ nhiên, trong tình yêu không phải lúc nào yêu và không yêu cũng phải rõ ràng như vậy, phải vạch giới hạn rõ ràng như vậy! Thậm chí nhiều khi, lại xuất phát từ một loại ảo giác, một loại suy đoán sai lầm.
Tôi hừ giọng nói: “Mộc Lan, tớ nghe đi nghe lại, cảm thấy thực ra cậu đối với người đàn ông kia là trong sương mù ngắm hoa, bởi vì từ đầu đến cuối đều có khoảng cách, nên cảm thấy hết sức tốt đẹp. Nếu cậu muốn nghe ý kiến của tớ, thì tớ chỉ có hai đề nghị: thứ nhất, cậu nên quên triệt để người đàn ông này đi; thứ hai, là chân chân thực thực đến gần người đàn ông này, để thấy rõ hoàn toàn hắn……..”
“Tớ cũng muốn tới gần bên cạnh hắn, nhưng mà, nhưng mà cha tớ điều tra ra anh ấy có vợ, liền đưa ra cho tớ một thông điệp……. Nói, nói nếu tớ tới gần anh ấy, liền cắt đứt quan hệ cha con……”
Sự việc quả nhiên có chút phức tạp.
Bất cứ là thân phận, địa vị, danh lợi, cấp bậc……Một mặt làm cho con người ta cảm thấy vinh quanh, mặt khác lại là một gánh nặng trách nhiệm nặng trĩu?
Tôi lại bắt đầu không tự chủ được nghĩ đến cái người đàn ông có thân phận, có địa vị, có thứ bậc kia, một dạo đã làm đảo loạn cuộc sống của tôi thành công, sau đó, lại không chút do dự lãnh đạm rút lui.
Ngày đó, ở trên cây cầu đá ở Lệ Giang, mặc dù tôi cố ý không để ý tới anh ta, nhưng thực ra trong lòng tôi đương nhiên là mong chờ anh ta có thể đi đến an ủi tôi, hi vọng anh ta giải thích hi vọng anh ta ít nhất…….biểu hiện ra một thái độ nào đó có ý định níu kéo vãn hồi lại.
Nhưng mà không có
Anh ta gọi tôi một tiếng, tôi không để ý tớ. Anh ta liền không chút do dự bỏ đi
Anh ta có nhiều chuyện giấu diếm tôi, tất nhiên tôi sẽ có cảm giác bị xúc phạm tổn thương, nhưng mà, anh ta lại cố tình bày ra một dáng vẻ đúng lý hợp tình, thậm chí còn tỏ ra bị tổn thương hơn so với tôi……..
Cuối cùng tôi cũng có tư cách gì để chỉ trích dậy bảo Mộc Lan chứ?
Không phải tình cảm của chính bản thân mình còn đang rối tinh rối mù hay sao!
Uống rượu đi!
Thống thống khoái khoái uống một bữa rượu đi.
Không đem toàn bộ tiền trên người uống hết sạch sẽ, tuyệt đối không về!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT