Tôn Hàn cười cười, chỉ tay về phía Từ Khang Niên, “Bây giờ không dùng được, không có nghĩa là sau này cũng vậy. Lục Hạo, về sau cứ theo ông ấy, sớm muộn gì cũng có một ngày cần đến chiếc xe này”.
“Con người anh như thế nào, chẳng lẽ em còn không hiểu sao? Em cũng nên biết quà mà anh đã tặng thì không lý nào lại rút lại!”
Advertisement
Nghe anh nói vậy, Lục Hạo biết mình không chối từ được nữa, bàn tay nắm chặt lấy chiếc chìa khoá xe mà giọng nghẹn ngào, “Đồ mà anh tặng, sao em lại không cần được chứ!”
Ông bà Lục nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy mừng rỡ vô cùng.
Liễu Y Y dường như đã hiểu được thế nào là tình nghĩa anh em, không cần phải treo trên miệng, mà là trong lòng luôn có nhau.
Trong nhất thời, cô cũng không cảm thấy việc Tôn Hàn tặng món quà quý giá nhường này là điều điên rồ đến mức nào!
Advertisement
“Ôi chao, Lục Hạo à, chú biết cháu là người có bản lĩnh mà. Chú thấy cháu và Đình Đình cũng không còn trẻ nữa, nhân lúc anh của cháu và Đình Đình ở đây, hôm nay chúng ta quyết định hôn sự của hai cháu luôn nhé”.
Đột nhiên, thái độ của Lâm Khai Hoài trở nên tình cảm hẳn.
Ông ta không phải kẻ ngốc, nhìn ra được Lục Hạo giờ đã bay cao rồi. Bây giờ không giữ chặt cậu con rể này, chẳng lẽ chờ mất đi rồi mới giữ sao?
Lâm Đình Đình cũng xúc động nói, “Lục Hạo, chúng ta…”
Chỉ là câu nói này vừa thốt ra đã bị ông Lục ngắt lời, mỉa mai đáp trả, “Nhà chúng tôi không có năm trăm nghìn tiền sính lễ đâu!”
Đến tượng đất còn biết tức giận, huống chi là người.
Không phải ông Lục muốn chia uyên rẽ thúy, mà sự thật đã bày ra ngay trước mắt, hai bố con Lâm Khai Hoài này rất quá đáng.
Mà hiện giờ Lục Hạo đã được Tôn Hàn chăm sóc, tiền đồ rộng mở, việc gì phải lấy người phụ nữ này chứ!
“Ông thông gia nói gì lạ thế, cần chi sính lễ nữa, chúng ta không bàn chuyện này nữa nhé. Không cần sính lễ, cứ cho hai cháu kết hôn đi!”, Lâm Khai Hoài vội vã nở nụ cười lấy lòng.
Đã có cả chiếc Rolls-Royce Phantom rồi, cần sính lễ gì nữa chứ?
Lục Hạo sắp phát tài rồi, nhà họ làm sao mà thiếu phần được?
“Ông thông gia, không dám nhận đâu!”
Ông Lục đáp trả, đoạn nhìn về phía Lục Hạo và giao quyền quyết định cho con trai mình, “Lục Hạo, chuyện con và Lâm Đình Đình, bố muốn hỏi ý kiến của con”.
Lục Hạo cảm thấy hơi hoang mang, vô thức nhìn sang anh mình. Nhưng Tôn Hàn lại quay mặt đi rồi châm thuốc hút, hiển nhiên không muốn can thiệp vào chuyện tình cảm của Lục Hạo!
“Lâm Đình Đình à, chúng ta vẫn nên chia tay đi”.
Kìm lại cảm giác đau lòng và do dự hồi lâu, Lục Hạo vẫn quyết định không tiếp tục cùng Lâm Đình Đình nữa.
Thứ mà Lâm Đình Đình thích có lẽ là con xe Phantom kia, chứ không phải Lục Hạo.
Cậu ta không đi theo bước đường của anh mình.
Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt của Lâm Đình Đình đã khó coi hệt như màu gan lợn vậy. Cô ta gào lên trách móc, “Anh tuyệt tình như thế ư, Lục Hạo! Chúng ta đã yêu nhau ba năm rồi, anh nói chia tay là chia ngay sao!”