*Chương có nội dung hình ảnh
Lục Hạo vội vã phân trần, rồi nhìn sang Lâm Đình Đình với vẻ khẩn cầu, “Đình Đình, em nói với chú giúp anh đi, có thể giảm bớt tiền sính lễ được không? Sau này anh chắc chắn sẽ khiến em hạnh phúc mà!”
Lâm Đình Đình trừng mắt nhìn Lục Hạo đầy bất mãn, không hề có ý hiểu cho cậu ta, “Lục Hạo, bảo anh bỏ ra chút tiền sính lễ thôi thì đã làm sao chứ? Mới hai hôm trước, con gái của người anh em tốt vừa ra tù của anh đón sinh nhật, anh còn mua tặng cả quần áo của Duyên Đạo cơ mà, mấy nghìn tệ cơ đấy! Lúc ấy em có thấy anh tiếc tiền đâu!”
Advertisement
“Ngày xưa em thích anh là vì anh tốt nghiệp từ trường danh tiếng, nghĩ rằng anh sẽ có thể như lúc trước, leo lên được chức quản lý trong công ty”.
“Nhưng chúng ta đã ở bên nhau hai, ba năm nay rồi, thế mà anh vẫn chỉ là một nhân viên quèn, đồng lương còn chưa đủ nuôi sống bản thân nữa. Đã vậy, thỉnh thoảng anh còn mua này sắm nọ cho con gái của anh anh nữa chứ. Anh bảo em làm sao yên tâm lấy anh đây?”
Lục Hạo bị nói đến mức không phản bác được gì.
Advertisement
Không phải là cậu ta không kiếm ra tiền, cũng chẳng phải do năng lực yếu kém.
Nhưng trong thời gian Tôn Hàn ngồi tù, cậu ta phải chăm sóc Đồng Đồng thật tốt. Việc khác thì Lục Hạo không giúp được, nhưng thi thoảng đưa Đồng Đồng đi chơi và mua ít đồ cho cô bé là chuyện nên làm.
Cũng chính vì Đồng Đồng đã tiêu hao quá nhiều sức lực của Lục Hạo nên quả thực mấy năm nay, sự nghiệp của cậu ta không thăng tiến mấy.
Mắng nhiếc một hồi, Lâm Đình Đình thẳng thắn ngửa bài, “Lục Hạo, hôm nay em nói cho anh biết, em trai em lấy vợ, người ta cũng đòi năm trăm nghìn tiền sính lễ. Cứ cho là em không nghĩ cho bản thân em, thì cũng phải nghĩ cho đứa em trai duy nhất của mình”.
“Nếu chuẩn bị được năm trăm nghìn tiền sính lễ, chúng ta sẽ đính hôn. Còn nếu không thì bỏ đi. Xem như em đã mù suốt mấy năm qua!”
Nghe đến câu này, Lục Hạo lập tức nổi giận đùng đùng. Mặc cho bố mẹ can ngăn, cậu ta đột nhiên đứng phắt dậy, “Lâm Đình Đình, là tôi đã mù suốt mấy năm qua mới đúng. Bỏ thì bỏ, làm như tôi cần cô lắm vậy”.
“Cô tưởng tôi không biết cô là loại người gì sao? Suốt ngày chơi bời ở hộp đêm, ăn uống say xỉn với mấy đứa bạn chẳng ra làm sao, tôi đã trả tiền cho cô biết bao nhiêu lần rồi hả?!”
“Tôi còn tưởng cô chỉ thích ăn chơi thôi. Nhưng bây giờ thì tôi hiểu rồi, cô xem Lục Hạo này là thằng ngốc để lừa tiền thôi!”
“Mẹ kiếp, chuyện em trai cô cưới hỏi thì liên quan quái gì đến tôi! Em trai cô không có tiền sính lễ thì đòi tôi, tôi thừa tiền lắm chắc?!”
Có lẽ vì đã chịu đựng quá lâu, nên bây giờ Lục Hạo đã trút ra hết sự bất mãn trong lòng.
Lục Hạo thực sự rất thích Lâm Đình Đình, nếu không đã chẳng đối xử với cô ta như vậy.
Nhưng nếu Lâm Đình Đình thật lòng thích Lục Hạo thì đã không đối xử với cậu thế này!
Rõ ràng biết Lục Hạo không có số tiền năm trăm nghìn tệ ấy, vậy mà vẫn như một con quỷ hút máu bắt cậu ta phải bỏ ra.
“Lục Hạo, cháu ăn nói kiểu gì đấy hả? Cháu không lấy con gái chú thì vẫn có người muốn lấy nhé! Chú nói cho cháu biết, cháu và Đình Đình mà đường ai nấy đi thì đấy là tổn thất của cháu!”