Tôn Hàn gật đầu, khẽ mỉm cười rồi đứng dậy nói: "Đưa tôi đến khách sạn Kim Dương!"
Tối nay chắc chắn sẽ phải uống rượu nên anh sẽ không tự lái xe.
Advertisement
"Vâng, cậu chủ!"
Hai người họ đi xuống dưới, La Thông lái chiếc BMW 840i mới mua đưa Tôn Hàn đến cổng khách sạn Kim Dương, sau đó vội vã xuống xe mở cửa cho anh.
"Cậu chủ, lát nữa có cần tôi lên kính thầy của cậu một ly không?"
La Thông là nhân vật rất có máu mặt ở Mục Thành này, người được ông ta kính rượu thì đúng là mở mày mở mặt.
Advertisement
Nhưng vấn đề không phải nằm ở đó. Đã là người thầy có ơn với Tôn Hàn thì được kính rượu người đó mới là vinh dự của La Thông.
"Thầy tôi không thích những thứ phù phiếm nên không cần đâu", Tôn Hàn xuống xe, từ chối lời đề nghị của La Thông.
"Vâng cậu chủ!"
"Ừm".
Sau khi thấy Tôn Hàn đã đi vào trong khách sạn, La Thông mới lái xe rời đi. Trên đường đi, ông ta gọi một cuộc điện thoại.
"Alo, anh La, sao hôm nay lại có thời gian gọi điện cho tôi vậy? Không phải anh nói phải đi xa mua tác phẩm gì đó hay sao? Nhanh vậy đã về rồi à?"
"Về rồi, tối nay thầy giáo của cậu chủ nhà tôi tổ chức tiệc nghỉ hưu ở khách sạn của anh. Anh tự điều tra rồi miễn phí cho ông ấy đi", La Thông cười nói.
Có một số chuyện dù Tôn Hàn không dặn nhưng La Thông không thể không làm.
Nghe vậy, ông chủ Hứa của khách sạn Kim Dương đứng ngồi không yên đáp: "Anh La, không phải chính là cậu chủ đó chứ? Chính là người khiến anh phải chạy đôn chạy đáo đi xa mua bức thư pháp đó hả?"
Ông chủ Hứa khá thân với La Thông nên biết được chuyện này.
Mục Thành là một nơi khá nhỏ, thông tin cũng kín kẽ nhưng vì ông chủ Hứa hay qua lại với La Thông nên cũng biết được một số chuyện của Thiên Cửu Môn.
Nghe nói, Thiên Cửu Môn có một vị chủ nhân mới đến, được gọi chung chung là 'cậu chủ'.
La Thông còn cố tình nói mấy chữ 'cậu chủ nhà tôi' nên không cần nói thẳng ra cũng có thể đoán được.
"Có một số việc không nên hỏi. Yên tâm đi, bảo anh làm thì anh cứ vậy mà làm!", giọng La Thông có chút không vui.
"Hiểu rồi, hiểu rồi, anh La, tôi sẽ tự biết sắp xếp! Nhưng mà anh cũng phải cho tôi biết tên cậu chủ nhà anh chứ?"
"Cậu ấy họ Tôn!"
Tôn Hàn bước vào khách sạn xong báo số phòng và được người dẫn vào thang máy đi lên tầng tám. Đến nơi, anh mở cửa bước vào.
Lúc đó mới khoảng năm giờ chiều nhưng lác đác đã có vài người đến.
Lúc Tôn Hàn bước vào, không ít người nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Những người bạn cũ này ít nhiều vẫn còn liên hệ với nhau, nhưng đối với họ Tôn Hàn hoàn toàn xa lạ.
Đột nhiên có một giọng khàn khàn cất lên: "Tôn, Tôn Hàn?"
Phòng này rất rộng, lộng lẫy và xa hoa nhưng cũng đem lại cho người ta cảm giác hoài cổ của năm tháng.