"Mặc dù bố tin tưởng vào nhân phẩm của nó, nhưng việc nó làm ra chuyện khiến mọi đàn ông trên đời đều khinh thường đó vẫn là sự thật!"
"Nói thực lòng, nó không xứng với con!"
Advertisement
Cố Đình biết bố cô mà biết chuyện thì kiểu gì cũng phản đối. Không những phản đối, chỉ sợ nếu cô và Tôn Hàn thực sự đến với nhau thì bạn bè, họ hàng đều sẽ cười nhạo!
Đường đường là người phụ nữ có học thức mà lại thành đôi với một tên tội phạm cưỡng hiếp. Chẳng cần phải nghĩ nhiều cũng biết nếu ở bên nhau thì họ sẽ phải hứng chịu bao nhiêu ánh nhìn soi mói thị phi của người đời.
Nhưng cô thực sự thích Tôn Hàn!
...
Advertisement
Cửa vừa mở Dương Dung đã vội vã chạy tới, đắc ý hỏi: "Thế nào? Cố Đình này có phải càng lớn càng xinh đẹp hơn người đúng không!"
"Mắt chọn của mẹ không sai đâu!"
Từ Tiểu Bân đang ngồi ngó ngoáy trên sô pha, trong lòng vô cùng ngán ngẩm. Nếu Cố Đình mà thích cậu ta thì cậu ta đã chẳng phải "đánh bắt xa bờ" đến với Lâm Nhã Nhi.
Từ Tiểu Bân biết mẹ mình gán ghép Tôn Hàn và Cố Đình thực chất là để giữ Tôn Hàn lại Mục Thành này nhưng vẫn bằng mặt không bằng lòng.
Cậu ta cảm thấy giới thiệu Cố Đình cho Tôn Hàn chẳng khác nào đem bông hoa nhài cắm vào bãi phân trâu.
À không, phải là bông hoa nhài cắm vào bãi phân chó mới đúng!
Tôn Hàn chẳng buồn để ý đến ánh mắt ghen tỵ của Từ Tiểu Bân, anh hỏi Dương Dung: "Mẹ, mẹ gọi Cố Đình tới nhà ăn cơm làm gì vậy?"
Thực ra anh đã đoán ra rồi nhưng vẫn muốn hỏi cho rõ ý đồ của mẹ nuôi.
Dương Dung đáp như thể đây là chuyện đương nhiên: "Đương nhiên là vì việc hôn nhân đại sự của con rồi! Không phải hôm qua con nói đã ly hôn với Lâm Mỹ Quyên rồi sao. Còn không phải vì mẹ thấy Cố Đình từ nhỏ đã thích con sao, để xem hai đứa có duyên không. Mẹ làm vậy là sai chắc?"
"Chỉ có duy nhất mục đích này thôi sao?", có điều Tôn Hàn vẫn không tin mẹ nuôi lại có lòng tốt như vậy.
"Anh, anh có ý gì vậy? Mẹ lo lắng tìm đối tượng cho anh, lẽ nào như vậy là sai sao? Đúng là nuôi ong tay áo, không biết đâu là tốt đâu là xấu!"
Đột nhiên, Từ Tiểu Bân bất mãn lên tiếng, cậu ta cảm thấy Tôn Hàn đúng là không biết điều.
Tôn Hàn chỉ đáp lại gọn lỏn: "Được, con biết rồi".
"Tôn Hàn, chỉ biết thôi thì không được, vẫn phải thể hiện bằng hành động thực tế. Con tuổi không còn trẻ nữa, Cố Đình thì ít cũng hai mươi lăm rồi! Mặc dù mẹ có thể nhận ra nó thích con nhưng con cũng không thể chơi bời lêu lổng không lo lắng gì mãi được!"
"Hay là mẹ nhờ cậu con tìm việc cho con ở trong nhà máy?"
Thấy Tôn Hàn không phản kháng, Dương Dung cho rằng anh đã xuôi xuôi rồi. Nghĩ cũng phải thôi, được cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy thích thì đàn ông nào mà chẳng động lòng!
Dương Dung nắm lấy cơ hội, để lộ ra ý đồ tiếp theo.
Việc của Tôn Hàn và Cố Đình có thành không không ai dám chắc được. Dù gì Tôn Hàn vốn đã có tiếng xấu, trước mắt phải làm cho anh hạ quyết tâm ở lại Mục Thành này đã.
Đột nhiên Tôn Hàn hiểu ra mọi việc, anh lắc đầu phì cười.
Đây mới là mục đích của mẹ nuôi sao?
Muốn tốt cho anh?