“Giờ cậu ấy oách lắm! Người ta là biên tập viên cho đài phát thanh của tỉnh rồi, nghe các bạn học khác nói hình như sắp tới còn được dẫn chương trình truyền hình trực tiếp đấy. Nếu đúng là thế thật, thì sau này cậu ấy sẽ suốt ngày được gặp người nổi tiếng rồi!”, nhắc đến Lí Tình, Ngô Tuyết Phong không nhịn được mà tỏ ra ngưỡng mộ.

Tôn Hàn mỉm cười gật đầu: “Ờ, thế thì tốt”.

Advertisement

Thấy Tôn Hàn nghe chuyện gì cũng đáp thế là tốt rồi, Ngô Tuyết Phong bèn nghĩ chắc anh chẳng có gì, nên mới cố ý tỏ ra điềm nhiên để che giấu sự tự ti của mình.

Ngô Tuyết Phong đã từng trải qua cảm giác này nên biết cảm giác người khác toả sáng khắp nơi, còn mình không một xu dính túi là thế nào.

Nên cậu ta cũng không vạch trần Tôn Hàn.

Ngô Tuyết Phong chợt nhớ đến một chuyện gì đó, bèn hỏi: “À, thầy Tần sắp về hưu rồi, Lí Tình còn cố ý về để tổ chức một bữa tiệc nghỉ hưu cho thầy giáo đấy, cậu có đi không…”

Advertisement

“Có, bao giờ thế?”

Ngô Tuyết Phong: “…”

Sau khi nói ra chuyện này, Ngô Tuyết Phong thấy hơi hối hận.

Lúc ở trên xe, Ngô Tuyết Phong đã biết Tôn Hàn mới ra tù hai tháng, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn bây giờ anh đang sống rất chật vật và khổ sở.

Trong nhóm bạn học cũ của họ, ai cũng có những thành tựu nhất định trong công việc, hoặc ít ra cũng đã có sự nghiệp và gia đình.

Với tình cảnh hiện tại, chắc Tôn Hàn không thể hòa nhập với họ được.

Nhất là Tôn Hàn còn phạm tội cưỡng bức, như vậy mà còn đến tham gia tiệc nghỉ hưu của thầy Tần thì chị tự rước thêm nhục vào thân.

Nhưng Ngô Tuyết Phong không ngờ vừa hỏi Tôn Hàn đã đồng ý ngay.

Điều này khiến cho cậu ta không biết phải nói gì nữa.

“Sao thế, tôi không nên đến đó à?”, Tôn Hàn ngạc nhiên hỏi.

Lẽ ra nếu là buổi họp lớp bình thường thì Tôn Hàn sẽ không đi.

Nhưng đây là tiệc chia tay của thầy chủ nhiệm Tần Chính, không biết thì thôi nhưng đã biết thì anh sẽ đến.

Tần Chính là một người chất phác đến mức kỳ cục, thầy ấy không thích vật chất và cực kỳ bảo thủ. Làm gì cũng chỉ tuân thủ quy tắc không nể nang ai, nhưng lại đối xử với các học sinh rất tốt.

Tôn Hàn vẫn nhớ lúc mình đến xin thôi học, Tần Chính đã khuyên nhủ anh rất lâu, sau đó còn không nhịn được cho anh một bạt tai bảo anh sau này đừng có mà hối hận.

Nhưng Tôn Hàn còn sự lựa chọn nào khác đâu?

Mẹ nuôi bắt anh nghỉ học đi kiếm tiền nên sẽ không cho anh tiền học phí nữa. Vì thế dù anh có muốn tiếp tục học thì cũng là điều không thể.

Tôn Hàn còn nhớ rất rõ mình đã nói với Tần Chính thế này:

“Dù có phải quỳ gối trên con đường mà mình đã chọn thì em vẫn có thể sống tiếp được”.

Khi ấy, Tôn Hàn còn ít tuổi, dù nói vậy không phải là ngông cuồng, nhưng sâu trong xương tủy vẫn có sự quật cường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play