Dương Dung tức tối trừng Từ Tiểu Bân, bà ta cứ như đang nói, tại sao con lại nói cho bạn gái con biết chứ. Nếu mẹ vợ tương lai của con biết con có một anh trai đã từng đi tù rồi coi thường nhà chúng ta thì biết phải làm sao?
Từ Tiểu Bân cũng rất uất ức, cậu ta cũng không biết Tôn Hàn lại trở về vào lúc này!
Advertisement
Thế nên cậu ta liền giận lây sang Tôn Hàn, giọng điệu không vui rất rõ ràng: "Anh, hay là anh đừng vào phòng đó! Anh ở căn phòng cũ của anh đi, hơi bừa bộn, anh tự dọn dẹp đi!"
Từ Tiểu Bân rất mất kiên nhẫn, thậm chí còn chẳng buồn giới thiệu nữa.
Dù thế nào thì Tôn Hàn cũng vừa mới về, nếu trong nhà có khách đến thì đáng lẽ phải giới thiệu, nhưng thực tế thì không như vậy.
Tôn Hàn thầm cười khổ, anh có thể nhận ra sự ghét bỏ trong mắt em trai nuôi. Anh không nói gì thêm, chỉ để đồ mua cho mẹ nuôi xuống rồi đi về phía căn phòng ngày xưa của anh.
Advertisement
"À đúng rồi, tôi vừa nhìn thấy chiếc xe Mercedes đi vào trước cổng tiểu khu nhà các người. Sao hả, cái tiểu khu cũ nát của các người có nhà giàu ở đây hả?". Lúc này, bà mẹ của cô gái là Tạ Phương hỏi bừa một câu.
"Mercedes sao, để cháu xem xem!"
Từ Tiểu Bân đi đến trước cửa sổ nhìn xuống dưới, có thể nhìn thấy chiếc Mercedes S-Class mờ mờ ở bãi đậu xe phía xa: "Cô Tạ, cháu cũng lần đầu tiên nhìn thấy cái xe này, có lẽ là khách của nhà khác!"
"À phải rồi, không phải cậu mới đi lên sao, cậu có thấy là ai không?". Tạ Phương nhìn Tôn Hàn, dường như rất hứng hú với chiếc Mercedes này.
"Không biết".
Tôn Hàn cười khổ trả lời, sau đó mở cửa đi vào căn phòng của mình.
"Kệ đi, cậu ta chắc còn chẳng biết xe Mercedes là cái gì!"
Tạ Phương bật cười khinh thường, sau đó nói: "Bà thông gia, chúng ta tiếp tục bàn về vấn đề sính lễ đi".
"Nói ra thì nếu Tiểu Bân nhà bà có một cái xe như chiếc xe ở dưới kia thì tôi không cần sính lễ nữa! Nhưng bà xem tình cảnh nhà bà đi, tôi phải suy nghĩ cho con gái nhà tôi chứ!"
"Phải đấy, phải đấy!". Đối với bà thông gia tương lai, Dương Dung rất hòa nhã.
Tạ Phương bắt đầu tính toán: "Trước khi đến Nhã Nhi có lẽ đã nói với mọi người rồi. Phải mua nhà, tôi không thể để con gái tôi ở căn nhà rách nát này!"
"Ngoài ra thì bây giờ nhà nào cũng có xe, cũng phải mua xe. Con gái tôi sau này gả cho Từ Tiểu Bân thì sẽ là vợ của cậu ta, đi làm cũng là đi làm kiếm tiền, không thể để con bé đội nắng đội mưa đi làm được đúng không? Chúng tôi cũng không cần xe sang gì, khoảng tầm Volkswagen là được, lái ra ngoài cũng không quá mất mặt".
"Cuối cùng là sính lễ tôi cũng không cần nhiều, sáu trăm nghìn tệ đi. Tôi định bảo là một triệu một trăm bốn mươi ba nghìn tệ, để con bé Nhã Nhi nhà tôi thấy lãng mạn ấy mà, nhưng tình cảnh nhà bà thế này thì thôi đi, sáu trăm nghìn tệ là được!"
"Bà thông gia, bà thấy thế nào?"
Tạ Phương nói một hồi, con gái Lâm Nhã Nhi của bà ta cũng hoàn toàn tán đồng.
Nhưng sắc mặt Dương Dung và Từ Tiểu Bân lại rất khó coi.
Nếu nói như vậy, nếu muốn kết hôn phải chi khoảng một triệu tệ!
Dương Dung bực bội nói: "Bà thông gia, hay là chúng ta bàn bạc tiếp đã. Như thế này... liệu có hơi nhiều không!"
"Ha ha, nhiều sao? Sắc đẹp của con gái tôi tuy không được coi là xuất sắc lắm trong thành phố, nhưng ở chỗ như các người thì nó là cô gái sắc nước hương trời, đòi thế này mà nhiều à?"