“Thẩm Nguyệt, cô nghĩ xem, trong mấy năm chúng ta ở bên nhau, tôi đã chăm sóc cô rất chu đáo mà? Vậy thì xem như đó là bù đắp đi, cô bù đắp cho tuổi trẻ mà tôi đã hy sinh vì cô, cũng là điều nên làm, đúng chứ!”
Mỗi một chữ trút ra từ tận đáy lòng Thiệu Tuấn tựa như mũi kim thép đâm vào trái tim Thẩm Nguyệt, đau đến mức khiến cô ấy khó thở.
Advertisement
Hoá ra, ngay từ đầu Thiệu Tuấn nói yêu Thẩm Nguyệt, nói không quan tâm đến bệnh tình của cô ấy, đều là giả.
Thứ mà Thiệu Tuấn quan tâm là gia thế, là tiền bạc của nhà Thẩm Nguyệt!
Tôn Hàn không nghe tiếp được nữa, lãnh đạm cất lời, “Thẩm Nguyệt, báo cảnh sát đi”.
Cụm từ ‘báo cảnh sát’ này khiến Thiệu Tuấn chợt bừng tỉnh. Một khi Thẩm Nguyệt báo cảnh sát thì cả đời Thiệu Tuấn xem như tiêu tùng.
Advertisement
“Thẩm Nguyệt, xin đừng báo cảnh sát. Tôi xin cô nể mặt tình cảm của chúng ta, mà tha cho tôi một lần… Tôi xin cô…”
Bộ dạng đáng thương tội nghiệp này của Thiệu Tuấn hoàn toàn khác hẳn vẻ ngông cuồng mới vừa rồi.
Thẩm Nguyệt lạnh lùng nhìn Thiệu Tuấn, giọng khàn đi, “Anh nói đúng. Tôi nên bù đắp cho anh những năm tháng tuổi trẻ mà anh đã hy sinh vì tôi!”
“Mười triệu, xem như tôi dùng để mua tuổi trẻ của anh, Thiệu Tuấn. Cút đi, cút càng xa càng tốt!!”
“Cảm ơn, cảm ơn cô!!”
Tôn Hàn như thể được ân xá, sợ Thẩm Nguyệt sẽ đổi ý, bèn chạy trối chết ra khỏi phòng.
Lúc này, Thẩm Nguyệt không còn kìm nén được nữa. Cô ấy đột nhiên gục xuống vai Tôn Hàn rồi nghẹn ngào khóc oà lên.
Khóc đến xé lòng.
Quan hệ của Thẩm Nguyệt và Tôn Hàn không thích hợp với hành động mập mờ này.
Nhưng anh vẫn không đẩy cô ấy ra.
Có lẽ khóc thật lớn sẽ giúp Thẩm Nguyệt cảm thấy dễ chịu hơn.
Một lúc lâu sau đó, tiếng khóc nức nở của Thẩm Nguyệt mới từ từ biến mất.
Cô ấy vội vã rời khỏi vai Tôn Hàn, và nói tiếng cảm ơn, “Cảm ơn anh!”
“Không có gì. Cô không trách tôi nhiều chuyện là được. À phải, tôi đã viết xong đơn thuốc trị bệnh cho cô rồi, lát nữa sẽ gửi vào điện thoại cô. Đợi hôm nào cô thấy thoải mái hơn, tôi sẽ châm cứu cho cô một lần”, Tôn Hàn ôn tồn nói.
“Tôi… Anh Tôn à, tôi đồng ý với yêu cầu của anh. Tôi bằng lòng chăm sóc Đồng Đồng, sẽ không quen bạn trai, cũng không kết hôn trước khi cô bé thành niên!”, đột nhiên, Thẩm Nguyệt nói bằng giọng kiên quyết.
Tôn Hàn im lặng rất lâu, chợt mỉm cười, “Tôi đã nói là không cần mà. Tự tôi muốn điều tra Thiệu Tuấn là vì sợ cô gái nhỏ như cô bị người ta lừa gạt, không liên quan đến chuyện Đồng Đồng đâu”.
“Chỉ là tôi không ngờ, tên Thiệu Tuấn ấy lại thực sự gạt cô!”
“Anh ta…”, nhắc đến Thiệu Tuấn, ánh mắt của Thẩm Nguyệt tựa như tro nguội, cô tự giễu, “Nếu hôm nay anh ta không nói ra, tôi thực sự không ngờ năm xưa anh ta đến với tôi lại là vì tiền của nhà tôi”.
“Nếu như anh ta bị xã hội này biến thành kẻ ham danh lợi, tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút”.
“Nói thế nào đi nữa thì tôi cũng phải cảm ơn anh, anh Tôn!”
“Được rồi, tôi sẽ cử người đưa cô về nhà họ Thẩm. Cô phải nhớ rằng, có những người thực sự không đáng để cô đau lòng”.