Chu Lão Lục đi sát theo sao đã giơ tay ra chỉ vào đám bạn của Thiệu Tuấn, chỉ còn chừa lại mình gã.
Nghe thấy tên của Chu Lão Lục, những người khác sợ hết hồn hết vía ngay.
Advertisement
Chu Lão Lục chính là bá chủ thứ thiệt của thế giới ngầm của Giang Châu.
Đám bạn của Thiệu Tuấn vâng dạ rồi chuồn ra khỏi phòng ngay tắp lự.
Thấy vậy, Thiệu Tuấn cũng chột dạ, nhưng vẫn tiếp tục vòi tiền Thẩm Nguyệt, quyết không chịu bỏ dở giữa chừng.
Vì thế gã lựa chọn tạm thời không để ý đến Chu Lão Lục và Tôn Hàn, tiếp tục thúc giục: “Tiểu Nguyệt, xin em giúp anh đi mà, một lần này nữa thôi! Anh thật sự không muốn chết, nhà em giàu thế thì thiếu gì mười triệu cỏn con này, đúng không?”
Advertisement
Song, ngay sau đó, điện thoại của Thiệu Tuấn đã bị Tôn Hàn giật mất: “Thẩm Nguyệt, tôi là Tôn Hàn, tôi và bạn trai cô đang ở quán bar Mộ Thượng, cô qua đây một chút đi!”
Thiệu Tuấn: “…”
Điện thoại đã bị ngắt.
Thiệu Tuấn nhìn Tôn Hàn rồi tức tối nói: “Này anh bạn, mắc gì phá chuyện tốt của người khác vậy hả?”
“Có mắc gì đâu, chỉ là tôi quen Thẩm Nguyệt nên không muốn cô ấy bị một gã đàn ông lòng lang dạ soi lừa gạt thôi”, Tôn Hàn lạnh mặt nói.
“Tôi cho anh hai trăm nghìn, anh coi như không biết gì được không?”
Sau khi biết Tôn Hàn có quen Thẩm Nguyệt, sợ chuyện mình làm bị vạch trần, từ nay khỏi mơ tưởng lấy được một đồng nào của Thẩm Nguyệt nữa nên Thiệu Tuấn đành thử mua chuộc Tôn Hàn.
Nhưng Tôn Hàn lại lắc đầu rồi mỉm cười như có như không.
“Mẹ kiếp! Chặn đường làm ăn của người khác thì cứ coi chừng cái mạng đấy!”
Thiệu Tuấn đã giận đến mức mất hết lý trí, bèn cầm chai rượu dưới bàn lên định đập vào đầu Tôn Hàn.
Nhưng ngay sau đó, cổ tay của gã đã bị Tôn Hàn giữ lấy, vì đau quá nên gã phải buông lỏng ngón tay, cheng một tiếng, chai rượu đã rơi vỡ nát.
“Thả ra, thả ra!”, Thiệu Tuấn đau đớn gào lên.
Tôn Hàn mỉm cười ngang ngạnh, sau đó buông lỏng tay, không làm khó gã nữa.
Sau đó, anh quay lại nói: “Chu Lão Lục, ông ra ngoài chờ đi, khi nào Thẩm Nguyệt đến thì dẫn cô ấy vào đây!”
Ban nãy, Thiệu Tuấn mải xin tiền Thẩm Nguyệt nên không nghe thấy Chu Lão Lục xưng danh, vì thế không biết sợ là gì.
Bây giờ thì gã nghe rõ rồi.
Gã lắp bắp nói với vẻ khó tin: “Ông ấy là… là ông sáu Chu ư?”
“Ông ấy là Chu Lão Lục dù có chôn người ở Giang Châu cũng không bị coi là phạm pháp, không biết có phải ông sáu Chu mà anh vừa nhắc không?”
Thiệu Tuấn chỉ muốn khóc ròng.
Không phải ông ta thì còn ai vào đây nữa.
Nhưng người có thể sai bảo cả Chu Lão Lục này mới là người mà gã không được đắc tội.
Bảo sao mà đám bạn của gã đều chạy toé khói.