*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh

Và cũng phải để cho nhà họ Liễu nhìn xem, cho dù cô không có thân phận con gái nhà họ Liễu thì vẫn có thể sống thật vẻ vang!

Nhưng thế sự tàn khốc đã đả kích cô hết lần này đến lần khác.

Advertisement

Nó đã khiến sự kiên cường trong lòng cô bị giày vò tới nỗi mình đầy thương tích.

Mãi đến khi Tôn Hàn ra khỏi tù quay về, tất cả mới thay đổi.

Lúc nào Liễu Y Y cũng có cảm giác không chân thực rằng, thực ra cô vẫn đang bán cá ở khu chợ phía Tây thành phố, mỗi ngày đều cố gắng mưu sinh dù có cực kỳ ghét công việc ấy.

Nghĩ rồi cô đột nhiên liếc nhìn Tôn Hàn.

Advertisement

Ngày xưa người đẩy cô vào vực sâu là anh, mà giờ người kéo cô ra khỏi bóng tối cũng chính là anh.

"Tôn Hàn, thực ra tôi không thích một điều của anh, lúc nào anh cũng giữ mọi việc trong lòng, không bao giờ chịu nói ra".

Tôn Hàn lục tìm điếu thuốc trong túi áo, nhưng khi nghĩ đến Liễu Y Y đang ở bên cạnh thì lại không lấy ra nữa. Anh nói: "Em nói là chuyện về con gái hay là chuyện năm đó anh cưỡng bức em?"

"Cả hai! Anh có biết lúc tôi bị tai nạn xe tôi đã nghĩ đến điều gì không?"

"Con gái!", Tôn Hàn nói ngay không hề suy nghĩ.

"Tất nhiên có nhớ đến con gái. Giây phút đó tôi rất tuyệt vọng, bởi vì tôi chưa được nhìn thấy dáng vẻ của con gái sau khi lớn lên, vẫn chưa được thấy con bé khôn lớn thành người. Nhưng mà..."

Liễu Y Y đột nhiên im lặng.

Cô ngước mắt lên nhìn chằm chằm Tôn Hàn: "Tôi còn nhớ đến anh nữa!"

"Không biết bắt đầu từ khi nào mà hình bóng của anh đã in đậm vào trong lòng tôi. Hình ảnh anh ngang ngược, dáng vẻ khi anh bảo vệ tôi, dáng vẻ khi anh ở bên Đồng Đồng..."

"Tôn Hàn, anh nói xem, liệu đây có phải là thích không?"

Liễu Y Y không biết vì sao mình lại đột nhiên nói như vậy, có lẽ là vì đột nhiên cô cảm thấy cuộc sống không thể lường trước được điều gì, không ai biết được ngày mai mình có đột nhiên ngừng thở hay không.

Cô muốn nói những điều này ra.

Tôn Hàn quá bất ngờ bởi câu nói của cô.

"Y Y, anh..."

"Anh tài giỏi như vậy, có lẽ sẽ không thích một cô bé Lọ Lem như tôi. Tất cả những điều anh làm đều chỉ là bồi thường thôi đúng không?". Liễu Y Y đột nhiên tự giễu, rồi cô lại hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Tôn Hàn, mẹ tôi đã nói với tôi rồi. Bà ấy nói sẽ bảo anh cưới tôi, tôi... không đồng ý!"

Câu nói này đã khiến Liễu Y Y mất hết sức lực.

20220418081533-tamlinh247.jpg

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play