Giành phần thắng mà không cần chiến đấu ư?
Đường Minh Phong không ngờ hạnh phúc lại ập đến bất ngờ như thế.
Advertisement
Nói vậy, anh ta không cần kiểm tra cũng có thể trở thành người kế thừa của nhà họ Đường rồi!
“Em cháu cũng thật là, sao lại bất cẩn như vậy!”, tuy đang mở cờ trong bụng, nhưng ngoài mặt, Đường Minh Phong vẫn tỏ ra quan tâm đến em trai.
Nhưng Đường Triêu Bính không hề tin điệu bộ ân cần ấy của Đường Minh Phong, khinh bỉ nói, “Đừng diễn trò tình cảm vờ vịt ấy nữa, ông không có hứng thú xem đâu”.
“Vậy ông nội ơi, có phải cháu sắp được theo ông về Ma Đô không ạ?”, Đường Minh Phong lập tức hỏi đến vấn đề mà anh ta quan tâm nhất.
Advertisement
“Tuy ông đã quyết định cháu sẽ trở thành người kế thừa của nhà họ Đường, nhưng công ty Phong Quyên của cháu đã sắp lên sàn rồi, không thể bỏ dở. Chuẩn bị đi, lên sàn trong vòng nửa tháng!”
“Nửa tháng này, ông cũng có chuyện cần làm. Quân Ngạo là con trai ông, nó đã bị Tôn Hàn tống vào tù. Thù này phải trả!”
Đường Minh Phong cảm thấy cũng đúng. Nếu chỉ vì anh ta, ông nội gọi một cú điện thoại là được, nào cần phải đích thân đi đến đây kia chứ.
Lần này ông nội đích thân đến Giang Châu, hẳn là vì trả thù cho chú ba!
Có ông nội ra tay, kết thúc chuyện giữa anh ta và Tôn Hàn cũng tốt.
Nhưng Đường Minh Phong vẫn nhắc nhở Đường Triêu Bính, “Ông nội ơi, ở Tây Nam, Tôn Hàn cũng là con cháu của ông Long. Ông muốn đối phó Tôn Hàn, liệu có nên đánh tiếng với ông Long hay không ạ?”
Thế lực bên ngoài khó mà đọ lại kẻ mạnh ở địa phương.
Thực lực của ông Long vẫn trên cơ ông nội anh ta đôi chút.
Theo lý mà nói, ông nội đến Giang Châu hành sự thì nên chào hỏi ông Long trước.
“Không cần quan tâm đến Tô Vấn Long. Chúng ta xử lý Tôn Hàn xong sẽ đi ngay. Về Ma Đô rồi, Tô Vấn Long cũng chẳng làm gì được chúng ta!”
“Hơn nữa, nhà họ Đường chúng ta có chỗ dựa là ông Giang cơ mà! Tô Vấn Long dám làm gì chứ?”
Vừa nhắc đến ông Giang, vẻ mặt của Đường Triêu Bính đã ngập tràn vẻ tôn sùng!
Người đàn ông ấy sở hữu quyền lực lớn mạnh đến mức khiến người ta không dám phản kháng.
“Đúng rồi, còn người phụ nữ hồng nhan hoạ thuỷ Lâm Mỹ Quyên kia, nếu không phải vì Lâm Mỹ Quyên, cháu sẽ không dây vào tên Tôn Hàn phiền phức ấy!”
“Ông muốn biết, mối quan hệ của cháu và cô ta định xử lý thế nào đây?”, Đường Triêu Bính đột ngột đổi đề tài.
Đường Minh Phong chưa rõ thái độ của ông nội, bèn ướm hỏi, “Ông nội cảm thấy nên xử lý thế nào ạ?”
“Ông đang hỏi cháu, không phải cháu hỏi ngược lại ông!”
Đường Minh Phong nghiến chặt răng, không hề có chút do dự, “Một người phụ nữ từng ly hôn không xứng với địa vị của cháu. Khi về Ma Đô, tất nhiên là cháu sẽ đá cô ta ngay! Lẽ nào lại đưa cô ta về Ma Đô, làm trò cười cho giới thượng lưu Ma Đô ạ?!”