Tôn Hàn chạy như điên xuống lầu.
Trong tâm trí anh chỉ có một ý nghĩ, Liễu Y Y ra sao rồi, cô ấy có gặp chuyện gì không?
Advertisement
Anh không màng đến những chuyện khác nữa!
Trần Hương nhìn Tôn Hàn như đang phát điên, chợt hiểu ra Liễu Y Y có địa vị như thế nào trong lòng anh.
Nực cười thay, trước đây cô ta còn ngây thơ muốn tranh giành với Liễu Y Y.
Nhưng Trần Hương đã thua thảm hại ngay từ vạch xuất phát rồi!
Advertisement
Trần Hương không nghĩ ngợi nhiều nữa, vội vàng chạy theo anh, xem có giúp được gì hay không.
Con đường ngay dưới lầu hiện đang ùn tắc giao thông.
Cách trạm xe buýt chừng vài chục mét, có một chiếc xe van đã bị hỏng nặng, kính chắn gió bị tông vỡ tan tành.
Ở dưới đất là một cô gái xinh đẹp đang nằm giữa vũng máu.
Tôn Hàn cuống cuồng chạy đến, chen qua dòng người rồi ôm lấy cô gái ấy không chút do dự, nấc lên nghẹn ngào, “Y Y, em có sao không, em vẫn ổn chứ!”
“Tôn, Tôn Hàn, là anh sao?”, Liễu Y Y vẫn chưa hôn mê, nhưng giọng nói rất yếu ớt, sắc mặt trắng bệch.
Vừa nhìn thấy Tôn Hàn, cô đã yếu ớt nở một nụ cười thanh thản.
“Là anh, là anh đây. Đã gọi xe cấp cứu chưa, xe cấp cứu!!”, trong cơn hoảng loạn lo lắng, ngôn từ của Tôn Hàn cũng trở nên lộn xộn.
“Tổng giám đốc Tôn, giờ đang ùn tắc thế này, tôi e là xe cấp cứu sẽ không đến nhanh được. Hay là, hay là chúng ta đến ngã tư phía trước rồi chặn xe xin đi nhờ?”, lúc này, Trần Hương cũng vừa thở hồng hộc chạy đến, bèn thử đưa ra đề nghị.
“Ừ, được!”
Tôn Hàn lập tức kiểm tra vết thương của Liễu Y Y, chủ yếu là vùng bụng dưới và chi dưới, sau đó cẩn thận bế cô lên rồi xông ra khỏi đám người đang bàn tán xôn xao.
Vốn dĩ chiếc taxi mà họ chặn lại giữa đường không muốn đưa họ đến bệnh viện, nhưng Tôn Hàn đã đưa ngay cho anh ta một trăm nghìn tệ, đủ để đổi một chiếc xe khác, nên anh ta mới đồng ý.
Trên xe.
Tôn Hàn kiểm tra vết thương của Liễu Y Y xong, tâm trạng cũng dần dần bình tĩnh lại, tình trạng không quá nguy hiểm.
Vết thương bên ngoài của Liễu Y Y khá nghiêm trọng, nhưng không làm tổn hại đến các cơ quan quan trọng, cũng xem như trong hoạ có phúc.
Với y thuật của Tôn Hàn, anh vốn có thể chữa trị cho Liễu Y Y. Có điều, đưa Liễu Y Y đến bệnh viện xử lý vết thương bên ngoài sẽ thích hợp hơn, anh cũng không cần làm những chuyện vượt quá phạm vị nghiệp vụ của mình.
Anh chỉ tác động lên vài huyệt vị trên người Liễu Y Y để cầm máu và giảm bớt cảm giác đau đớn cho cô.
“Tôn Hàn, sao tôi không cảm thấy đau nữa, có phải tôi sắp chết rồi không?”, Liễu Y Y bỗng cảm thấy có đôi chút hoài nghi.
Tôn Hàn xoa đầu cô, nước mắt còn ướt đẫm trên khuôn mặt, “Sao em có thể chết chứ? Không sao cả, thực sự không sao!”