Trong cùng đêm đó.
Vương Bách Xuyên một mình uống rượu ở một quán bar náo nhiệt.
Advertisement
Quán bar là nơi mà kẻ không hề thiếu tiền như Vương Bách Xuyên thường lui tới. Ở nơi này, chỉ cần hắn ta chi ra chút đỉnh tiền, thì đêm nào cũng tìm được một giấc mộng xuân.
Vì thường xuyên ghé chơi nên Vương Bách Xuyên đã trở thành khách quen của quán bar.
Nhưng tối nay, hắn ta thực sự không có hứng thú với thứ tình yêu chóng vánh ấy. Và hắn ta cũng đã từ chối rất nhiều cô nàng đến bắt chuyện với mình.
Advertisement
“Mẹ kiếp, thằng Tôn Hàn này đúng là không để người khác sống yên mà! Từ sau khi gặp mày, tao chưa từng vui vẻ được phút nào!”
Sau khi “ực” hết một ngụm rượu, Vương Bách Xuyên đã lè nhè say, bèn buột miệng chửi rủa.
Hắn ta không chỉ mắng chửi, mà trong lòng cũng đang rất sợ, lo rằng chuyện mình đã bán tài liệu hợp tác giữa công ty và quốc tế Phong Hoả cho nhà họ Liễu bị vạch trần.
Sẽ phải ngồi tù đấy!
Mấy hôm nay, mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, hắn ta đều lo lắng, bồn chồn không yên.
“Chào anh Vương!”
Khi Vương Bách Xuyên đang uống rượu để giải toả nỗi sầu, thì một thanh niên mặc Âu phục như vệ sĩ bỗng tiến lại gần.
Không hề ngẩng đầu, cũng chẳng buồn quan tâm đó là ai, Vương Bách Xuyên đã gầm lên chửi, “Cút đi!”
“Anh Vương, lão gia nhà chúng tôi muốn gặp anh!”
“Ha ha, lão gia, xưng hô cũng đặc biệt quá nhỉ, cậu nghĩ là đang quay phim đấy à? Ông đây không rảnh tiếp cậu. Cút ngay cho ông, bằng không thì ông đây không khách sáo đâu!”, Vương Bách Xuyên lim dim mắt vì say, trầm giọng quát.
Người vệ sĩ kia cũng không giữ lịch sự nữa. Thấy Vương Bách Xuyên cứng đầu như vậy, sắc mặt của vệ sĩ trầm xuống, đoạn đột ngột đưa tay vặn cánh tay của Vương Bách Xuyên, “Người mà lão gia nhà tôi muốn gặp, không ai được phép từ chối!”
“Đau, đau, đau…”
Cơn đau dữ dội khiến Vương Bách Xuyên tỉnh rượu kha khá, vừa la oai oái vừa bị vệ sĩ đưa vào một căn phòng riêng.
Vào phòng rồi, vệ sĩ mới thả tay ra và đứng sang một bên.
Vương Bách Xuyên nhìn ông lão mặc Đường trang đang ngồi trên xô pha bằng ánh mắt sợ hãi.
Hắn ta không sợ người, mà sợ họng súng lạnh lẽo đang đặt trên bàn trà.
Người bình thường làm sao có súng chứ?
“Cậu là Vương Bách Xuyên, phó tổng giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy chi nhánh Giang Châu, vốn dĩ sắp được lên làm tổng giám đốc, nhưng lại vì một thanh niên tên là Tôn Hàn bất ngờ xuất hiện cách đây hai tháng, nên không được thăng chức”.
“Bây giờ, cậu đang lo rằng Tôn Hàn sẽ báo cáo chuyện cậu đã bán thông tin của công ty. Tôi nói đúng chứ”