“Tôi nghĩ tên Tôn Hàn này vẫn chưa tỉnh ngủ đâu, đang nói mớ đấy!”
“Tên Hoàng Thiếu Tài kia chỉ là một nhân vật cỏn con nên anh ta mới đối phó được! Nhưng nhà họ Liễu đâu có dễ động vào như thế!”
“Đừng nói nhà họ Liễu, đây là quyết định từ lãnh đạo của quốc tế Phong Hoả, chẳng lẽ cậu ta có thể thay đổi sao?”
Advertisement
“Tội phạm thì bản chất vẫn là tội phạm thôi!”
“Ông Lôi à, tôi thấy tên Tôn Hàn này biết mình không làm tổng giám đốc của công ty chi nhánh được nữa nên mới cố ý nói nhăng nói cuội, để làm ảnh hưởng danh dự của công ty trước khi đi đấy. Đúng là lắm mưu mô!”
“Ông Lôi à, ông nhất định phải ngăn cản Tôn Hàn lại!”
Vương Bách Xuyên vội vã lên tiếng, không hề bỏ qua cơ hội giậu đổ bìm leo.
Advertisement
Ông Lôi cũng nhíu mày, “Tôn Hàn, cậu đừng nói lung tung!”
Dù hôm nay Tôn Hàn có thân phận gì, thì hiện giờ vẫn đang đại diện cho công ty thời trang Sâm Uy. Nếu Tôn Hàn ba hoa mà không thực hiện được, vậy danh tiếng của thời trang Sâm Uy sẽ bị vấy bẩn.
“Ông Lôi, nếu ông tin tôi thì hãy chờ vài phút nữa thôi. Chẳng lẽ chỉ vài phút mà ông không thể chờ ư?”
Vẻ mặt của Tôn Hàn vẫn bình thản vô cùng, tựa như một bậc quân vương nắm giữ cả thiên hạ, mọi thứ đều đã nằm trong tay anh vậy.
Thái độ điềm tĩnh này đã khiến ông Lôi gật đầu tin tưởng, không đưa ra ý kiến nữa.
Lúc này, ánh mắt của Tôn Hàn và bà cụ Ninh chạm nhau, anh không hề né tránh.
“Bà cụ Ninh, hay là nhân lúc đội ngũ của quốc tế Phong Hoả chưa đến, chúng ta bàn về chuyện của Liễu Y Y nhé”.
Tôn Hàn cũng đang chờ quốc tế Phong Hoả?
Không lẽ phía quốc tế Phong Hoả xảy ra vấn đề gì ư?
Bà cụ Ninh không lo lắng chút nào, lạnh lùng hỏi, “Bàn gì về nó?”
“Nếu năm xưa bà đã nhẫn tâm đuổi Y Y ra khỏi nhà họ Liễu, vậy hôm nay cũng không nên lợi dụng tình thế, bắt cô ấy trở về nhà họ Liễu làm gì. Tôi cảm thấy, Y Y rời khỏi nhà họ Liễu sẽ tốt hơn!”, Tôn Hàn nhẹ nhàng nói.
Bà cụ Ninh như thể vừa nghe được một câu chuyện cười vậy, bèn cất giọng chế giễu, “Cậu Tôn à, cậu chưa tỉnh ngủ đấy à? Một kẻ tội đồ đã hại Liễu Y Y bị đuổi khỏi nhà như cậu, lại nói Liễu Y Y rời khỏi nhà sẽ tốt hơn. Cậu không thấy buồn cười lắm sao?!”
Bị kẹp giữa Tôn Hàn và nhà họ Liễu, Liễu Y Y cảm thấy rất khó chịu, nhưng vẫn không hé môi nói lấy nửa lời.
Vết sẹo rướm máu bị xé toạc, những cảm giác đau đớn khôn cùng từ quá khứ tràn về trong tâm trí, khiến cô rối bời ngổn ngang.
Tôn Hàn cảm nhận được nỗi khổ đau của Liễu Y Y. Nhưng có những chuyện không nên dây dưa kéo dài. Hôm nay, anh sẽ nói ra mọi chuyện cả tốt lẫn không tốt một cách hai năm rõ mười, chỉ sợ rằng về sau Liễu Y Y vẫn không thể thoát ra khỏi bóng ma tâm lý năm xưa.
Anh đã lựa chọn nói rõ tất thảy!
“Tôi không phủ nhận chuyện sai lầm mà tôi đã phạm phải ngày xưa. Tôi cũng sẵn lòng bù đắp những gì Y Y đã phải chịu đựng suốt mấy năm qua!”
“Y Y, em nhìn anh đi…”
Đột nhiên Tôn Hàn nhìn về phía Liễu Y Y .
“Hở…”, Liễu Y Y ngẩn ra, không rõ ý định của Tôn Hàn.
“Tôn Hàn, cậu nói đi, cậu bù đắp thế nào? Cậu lấy gì để bù đắp tổn thương mà cậu đã gây ra cho con gái tôi!!”, Tiết Lan nhìn kẻ đã làm tổn hại con gái bà ấy bằng ánh mắt phẫn hận, quát lên giận dữ.
“Phải đấy, Tôn Hàn, lấy gì để bù đắp cho người ta hả? Tiền à, cậu có nhiều tiền bằng nhà họ Liễu không? Bảo người ra rời khỏi nhà họ Liễu rồi cùng cậu sống những ngày khổ sở, là sự bù đắp của cậu à?”