Sau khi trả lời ông Lôi, Tôn Hàn lại bình thản nhìn bà cụ Ninh và Liễu Kiếm Nam, “Thời buổi bây giờ, đừng lôi gia tộc gì đấy vào để nói với tôi. Y Y muốn lấy ai, nên hỏi ý của cô ấy mới phải”.

Ý của Liễu Y Y, tất nhiên không phải là đính hôn với Hoàng Thiếu Tài. Nhưng nhà họ Liễu đã làm rình rang vì chuyện đính hôn như vậy, nếu lễ đính hôn bất thành thì cả nhà họ Liễu sẽ biến thành trò cười.

Advertisement

Sẽ không một ai trong nhà họ Liễu đồng ý!

Sắc mặt của bà cụ Ninh trở nên nham hiểm, “Cậu Tôn, đừng quên cậu có thân phận gì. Nếu để ông Lôi biết chuyện, liệu cậu có thể ngồi tiếp cái ghế tổng giám đốc của cậu hay không?”

Lời vừa dứt, cả nhà họ Liễu đột nhiên nhớ đến chuyện đó, thế là ai nấy đều bật cười mỉa mai.

Advertisement

“Tên họ Tôn kia, có nghe rõ chưa, bà nội tôi đã cho cậu thể diện, nên biết thân biết phận đi, đừng để đến lúc ấy lại mất sạch mặt mũi!”

“Ha ha ha, thân phận của cậu Tôn đây đúng là khiến tôi theo không kịp!”

“Tôn Hàn à, năm xưa cậu làm ô uế danh tiếng của nhà họ Liễu, nhà chúng tôi vẫn khách sáo với cậu đã là khoan dung độ lượng lắm rồi. Cậu nên biết điều thì hơn!””

Thân phận là một tội phạm cưỡng bức, là một sự thật mà Tôn Hàn không thể xoá nhoà.

Liễu Y Y nghe vậy thì lo lắng nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt van nài, ra hiệu cho anh mau đi đi, đừng náo loạn tiếp nữa.

Bây giờ, bà cụ Ninh e ngại việc ở đây có quá đông khách khứa nên mới không vạch trần chuyện Tôn Hàn đã cưỡng bức cô. Nhưng nếu Tôn Hàn không nể mặt họ, bà cụ Ninh sẽ nói hết mọi chuyện ra.

Đến lúc ấy, e là cả giới thượng lưu của Giang Châu đều biết ai là kẻ cưỡng bức năm xưa.

Dưới áp lực dư luận, làm sao Tôn Hàn còn mặt mũi có chỗ đứng ở Giang Châu nữa?

Tiết Lan lạnh lùng nhìn Tôn Hàn. Nghĩ đến việc mẹ con họ chịu bao nhiêu uất ức vì Tôn Hàn, ánh mắt bà ấy ngập tràn vẻ oán hận!

Vương Bách Xuyên và ông Lôi cũng mù mờ, Tôn Hàn có thân phận gì mà trông bà cụ Ninh như thể nắm được thóp vậy?

Quan khách cũng nhìn về phía họ bằng ánh mắt khó hiểu.

Chỉ trong chớp mắt, Tôn Hàn đã trở thành tâm điểm.

Song Tôn Hàn vẫn phớt lờ ánh mắt của Liễu Y Y, mím môi im lặng vài giây rồi bất chợt nở nụ cười, “Về vị trí tổng giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy chi nhánh Giang Châu, bà cụ Ninh không cần lo lắng cho tôi. Hôm nay, tôi đã xin từ chức với ông Lôi rồi”.

“Cũng có nghĩa là, sau hôm nay, tôi không còn đảm nhiệm bất kỳ chức vụ gì ở thời trang Sâm Uy nữa!”

“Về vấn đề thân phận của tôi mà bà cụ Ninh vừa nói, bà nghĩ là bà nắm thóp được tôi. Bà sai rồi, tôi không quan tâm đến việc người ta biết quá khứ của mình đâu”.

“Chẳng phải bà cụ Ninh muốn nói ra sao, thế thì để tôi tự nói sẽ tốt hơn”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play