*Chương có nội dung hình ảnh
Lúc này, Lục Hạo chợt gọi điện rủ Tôn Hàn đi uống rượu.
Tôn Hàn gửi Đồng Đồng tới chỗ của Từ Khang Niên, vì ông ấy cũng sống ở khu biệt thự Thương Sơn, chỉ cách nhà anh chưa tới mười phút đi bộ.
Nơi Lục Hạo chọn là một chợ đêm huyên náo, chuyên các món dân dã như lẩu, đồ nướng, dòng người thì qua lại đông đúc.
Advertisement
Sau khi tới quán mà Lục Hạo hẹn, Tôn Hàn đã thấy cậu ta ngồi chờ trước một nồi lẩu to tướng rồi.
Lục Hạo gọi Tôn Hàn từ xa: “Đại ca!”
Tôn Hàn mỉm cười đi tới: “Sao có mỗi một mình thế này?”
“Mời anh uống rượu thì mình em là đủ rồi, gọi thêm người khác mà làm gì! Anh ngồi đi, lâu lắm chúng ta không ăn uống ở những nơi thế này rồi!”, Lục Hạo kéo một chiếc ghế cho Tôn Hàn, sau đó ra hiệu cho chủ quán mang đồ ăn lên.
“Tửu lượng tốt không đấy?”, Tôn Hàn tỏ ý nghi ngờ.
Sau khi ngồi xuống, Tôn Hàn mới quan sát quán ăn này, đây là một quán lẩu được bày trí đơn giản, khiến anh nhớ lại vài chuyện xưa.
Advertisement
Khi ấy, anh cần một tờ giấy chứng nhận thi công, Lục Hạo lại là dân kỹ thuật xây dựng. Thật ra cậu ta chưa biết gì về công trình lắm, nhưng lại có chứng nhận.
Nên Tôn Hàn đã bỏ tiền mời Lục Hạo tới.
Sau một thời gian quen biết, hai người thấy hợp nên chẳng mấy đã kết thành anh em.
Khi làm việc trong công ti của Tôn Hàn, Lục Hạo rất chăm chỉ, học gì cũng nhanh, lại được Tôn Hàn giúp đỡ nên khá hơn các bạn tốt nghiệp cùng trang lứa nhiều.
Đi làm chưa tới hai năm, cậu ta đã có thể mua một chiếc Audi A6 bằng tiền mình kiếm được.
Dù khi ấy, điều kiện kinh tế của Tôn Hàn và Lục Hạo khá ổn, nhưng riêng về mặt ăn uống, ngoài lúc tiếp khách ra, họ đều thích đến những quán lẩu và nướng nhỏ thế này.
Cho đến khi chuyện đó xảy ra.
“Sao thế anh? Tức cảnh sinh tình à?”, Lục Hạo rót cho Tôn Hàn một cốc nước rồi bông đùa.
Tôn Hàn cầm cốc lên uống: “Ừm, thời gian không thể quay lại, chỉ là hoài niệm thôi”.
Nếu như không có Lâm Mỹ Quyên xuất hiện trong cuộc đời của anh.
“À, chị dâu đâu ạ?”, Tôn Hàn hỏi.
Ý cậu ta là Liễu Y Y.
Tôn Hàn ngập ngừng một chút rồi tuỳ ý đáp: “Cô ấy không đến, dạo này sao rồi? Chỗ Từ Khang Niên có đãi ngộ tốt chứ?”
“Ông ấy sắp nâng em như nâng trứng rồi. Anh, ông ấy còn tốt với em hơn anh năm xưa luôn, làm em sượng muốn chết. Mới đây còn định cất nhắc em lên chức giám đốc kìa, nhưng em mới vào công ti được bao lâu đâu nên từ chối luôn rồi…”, Lục Hạo càm ràm.
Tôn Hàn cười nói: “Thế gọi ông ấy là anh luôn đi!”
“Anh, anh nói gì thế? Em thừa biết ông ấy đối xử tốt với em là vì anh thôi!”
Nhắc đến chuyện thăng chức giám đốc.
Tôn Hàn nhìn Lục Hạo rồi nói: “Thật ra làm giám đốc cũng có sao, năng lực của em thế nào anh biết, thừa sức làm chức vụ này. Đừng õng ẹo nữa, phí tình cảm của anh ra!”
Cái gì mà tự mình phấn đấu, tự nỗ lực vươn lên, Tôn Hàn thấy là chuyện vớ vẩn, không cần thiết
“Không phải em õng ẹo, mà là… tự dưng lên chức như thế thấy cứ sao sao ấy. Thôi anh, thức ăn lên rồi, em rót bia cho anh nhé!”
Ăn lẩu thì uống bia là hợp nhất.
Trong hai tiếng đồng hồ, bọn họ đã uống hết hai két bia.
Cuối cùng thì Lục Hạo gục trước, méo mặt nói: “Anh, em sai rồi, lần sau uống rượu em sẽ dẫn thêm người tới, em không uống nổi nữa rồi!”
Tôn Hàn cười lớn nói: “Ừ!”