*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh

Mất bao nhiêu năm Tạ Phương Thư mới leo lên được chức bộ trưởng bộ giáo dục, thế mà bây giờ đã thành công cốc.

Khỏi phải nói anh ta đang thấy mất mát đến mức nào.

Advertisement

Vốn anh ta định xin Tôn Hàn tiếp, nhưng người tìm đến anh ta là Từ Khang Niên có bản lĩnh rất lớn, muốn ba người nhà anh ta biến mất cũng chẳng phải chuyện khó gì.

Biết thế này là khai ân rồi nên anh ta không dám nói gì nữa.

Tạ Phương Thư thẫn thờ nhìn vợ mình rồi nói: “Còn ngây ra đấy làm gì? Mau xin lỗi đi!”

Tần Phụng không cam tâm nên cầu xin Tôn Hàn: “Cậu Tôn, tôi biết lỗi rồi, con trai tôi cũng vậy. Xin cậu tha cho chồng tôi, anh ấy mà mất việc thì chúng tôi không còn gì nữa cả!”

Advertisement

Tôn Hàn mặt không đổi sắc nói: “Chính chị đã nói con người cũng phân cao thấp giàu nghèo mà. Chị cao sang nên có thể bắt hiệu trưởng đuổi việc cô Hồ và đuổi học con gái tôi. Bây giờ, tôi cũng sang hơn rồi nên khiến chồng chị thất nghiệp cũng có gì là quá đâu!”

“Đừng cố đấm ăn xôi nữa, còn lằng nhằng thì chuyện không chỉ đơn giản thế này thôi đâu!”

Sợ Tần Phụng lại đắc tội với Tôn Hàn, thêm việc bị mất chức bộ trưởng chẳng dễ gì mới có được, Tạ Phương Thư nổi đoá, tát vợ mình một cái.

Sau đó gầm lên: “Tôi bảo cô xin lỗi cơ mà!”

“Xin lỗi!”

“Xin lỗi!”

Tần Phụng không dám nhiều lời, lần lượt quay sang xin lỗi cô Hồ và Đồng Đồng.

Tôn Hàn cũng không làm khó chị ta nữa, bèn bảo Tạ Phương Thư dẫn vợ mình về.

Một lát sau, cô hiệu trưởng đã mời Tôn Hàn vào phòng làm việc để cảm ơn.

“Anh Tôn, cảm ơn anh, nếu không có anh thì Hồ Văn đã mất việc rồi”.

Hồ Văn cũng cảm ơn Tôn Hàn: “Anh Tôn, thật lòng cảm ơn anh!”

Tôn Hàn thản nhiên nói: “Chuyện nhỏ ấy mà, mọi người đừng để bụng. À, lý do tôi không cho Đồng Đồng vào trường mẫu giáo quý tộc là bởi không muốn con bé học các thói hư tật xấu”.

“Sau này, các cô cùng không cần phải quan tâm đặc biệt tới con bé, nếu nó làm sai thì cứ phạt, đừng lo sợ gì cả!”

Cô hiệu trưởng và Hồ Văn đều gật đầu.

“Không còn việc gì nữa thì tôi xin phép!”

“Để tôi tiễn anh!”, Hồ Văn lập tức xung phong.

“Không cần đâu, cô nên xử lý vết thương ở chân đi!”, Tôn Hàn quay người rồi xua tay.

20220412033410-tamlinh247.jpg

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play