"Dùng cồn khử trùng là được, không cần đi đâu!"
"Hiệu trưởng Lưu, trong giày của cô giáo có đinh thì không sao, nhưng ngộ nhỡ cái đinh này nằm trong giày múa của mấy đứa trẻ thì các người có chịu trách nhiệm nổi không? Các người đúng là thiếu trách nhiệm trong công việc!". Lúc này mẹ của Tạ Tiểu Vũ, cũng chính là người phụ nữ trang điểm đậm liền nói.
Advertisement
Câu nói của Tần Phụng tựa như mồi lửa châm ngòi thuốc nổ, các phụ huynh đều trở nên bất mãn.
"Tôi thấy rằng nhà trẻ các người vì mưu lợi mà đã đặt hàng ở chỗ nhà xưởng chất lượng kém, thế nên mới xảy ra tình trạng có đinh bị rơi rớt! Còn quyên góp cái gì chứ, đây không phải là lừa tiền của phụ huynh chúng ta bằng một cách khác sao!"
"Nếu đã không thể múa được thì trả tiền trang phục múa cho chúng tôi!"
"Đúng, trả tiền đi, nhà trẻ khiến chúng tôi quá thất vọng!"
Advertisement
Đúng là phải trả tiền cho trang phục múa, nhưng cũng không nhiều, Liễu Y Y đã chuyển khoản ở trong nhóm chat phụ huynh.
Thấy càng ngày càng lớn chuyện, cô hiệu trưởng và Hồ Văn đều khó xử vô cùng.
Cô hiệu trưởng giơ cao hai tay, bảo đảm: "Mọi người xin hãy yên tâm, xưởng chúng tôi chọn là nhà xưởng chính quy, vẫn còn biên lai mua trang phục múa. Nếu mọi người không tin thì nhà trẻ chúng tôi có thể lấy biên lai ra cho mọi người xem!"
"Biên lai thì không thể làm giả được à, ai tin chứ!"
"Đúng đấy, trả lại tiền đi! Ngày mai tôi phải cho con trai chuyển trường, mất an toàn quá!". Mẹ của Tạ Tiểu Vũ lại gào ầm lên, chị ta miệt thị nhìn Hồ Văn: "Cô giáo kiểu gì vậy, thân mình còn không lo xong thì làm sao mà chăm sóc cho học sinh được?"
"Chính Tạ Tiểu Vũ đã thả đinh vào!". Đột nhiên Đồng Đồng lớn giọng kêu lên khiến tất cả mọi âm thanh đều im bặt.
Mẹ Tạ Tiểu Vũ sững ra, sau đó liền tức điên lên. Chị ta đi ra giơ tay định tát Đồng Đồng, chửi um lên: "Con nhóc kia, mày nói linh tinh cái gì đấy! Tiểu Vũ nhà tao là đứa trẻ ngoan nhất, sao có thể làm thế được hả!"
"Mày đổ oan cho con trai tao, tao phải dạy dỗ mày thay cho bố mẹ mày!"
"Chị định dạy dỗ con gái tôi thay ai hả?". Tôn Hàn nhanh chóng ra tay, anh tóm lấy tay Tần Phụng, lạnh lùng nói.
"Bỏ tôi ra, đau!", Tần Phụng hét toáng lên.
Tôn Hàn không tóm chặt, anh thả lỏng tay. Tần Phụng nhanh chóng lui ra sau, suýt nữa ngã nhào xuống đất.
"Đồng Đồng, không có chứng cứ thì cháu không thể đổ oan cho bạn được, biết chưa nào?". Lúc này Liễu Y Y cũng đi ra bảo vệ Đồng Đồng.
Nhưng cô vẫn phải hỏi điều nên hỏi.
"Dì Y Y ơi, là bạn Tạ Tiểu Vũ làm mà! Cháu chính mắt nhìn thấy Tạ Tiểu Vũ lén lút đi vào phòng thay đồ. Nhưng lúc đó cháu không biết cậu ta vào đó làm gì, thế nên không nói! Chứ không ngờ...", Đồng Đồng khóc thút thít.
Tần Phụng liền biến sắc, cô ta chửi ầm lên: "Cái con nhóc kia, mày nói cái gì đấy! Mày nhìn thấy à, ai biết có phải mày muốn vu oan cho con trai tao không!"
"Con trai, con nói đi, con có đi vào phòng thay đồ không?"
Tạ Tiểu Vũ béo ú kiên định lắc đầu: "Con không!"
"Nhìn xem, con trai tôi nói nó không vào phòng thay đồ, con nhóc này rõ ràng đang đổ oan cho nó! Mới tý tuổi đầu không học hành đàng hoàng mà còn đi đổ oan cho người khác! Thế này thì lớn lên còn hư hỏng hơn!". Thấy Tạ Tiểu Vũ phủ nhận thì Tần Phụng tự tin hơn hẳn, thế nên liền vô cùng hung hăng.