Nhưng Tôn Hàn lại tỏ ra như không có chuyện gì, cười nói: “Người nhà họ Liễu các người cứ chất vấn tôi là cái thá gì? Điều này làm tôi thấy tò mò, không biết so với Đường Mân của nhà họ Đường thì nhà họ Liễu các người là cái dạng gì đây?”
“Đến xe của Đường Mân tôi còn dám đập thì sợ gì cái nhà họ Liễu còn con này chứ?”
Advertisement
Ồ!
Một làn sóng dữ dội!
“Cái gì? Cậu ta dám đập xe của cậu Đường á?”
“Liễu Chiết Nguyên, có thật không vậy?”
Advertisement
Tầng lớp thượng lưu ở Giang Châu đều biết không lâu trước đây, một cậu chủ của nhà họ Đường - một trong ba gia tộc lớn ở Thượng Hải đã đến đây, hơn nữa chiếc xe mà gã yêu thích nhất đã bị đập phá ở núi Vân Bàn.
Chuyện này chưa có hồi kết nên mọi người đều nghĩ chắc chắn Đường Mân sẽ trả thù.
Nhưng ai dè kẻ đập nát chiếc xe sang ấy vẫn bình an vô sự.
“Chiết Nguyên, lời cậu ta nói có đúng không?”, bà cụ vội hỏi, tin tức này rất quan trọng.
Nếu người bạn trai này của Liễu Y Y thật sự đã đập xe của cậu chủ Đường Mân thì nhà họ tuyệt đối không thể chọc vào.
Ngoài ra còn phải đánh giá lại từ đầu.
“Bà ơi, đúng đấy ạ”, Liễu Chiết Nguyên xác định.
“Sao cháu không nói sớm hả?”, bà cụ lập tức nổi giận, nếu biết Liễu Y Y đã có một chỗ dựa vững chắc thế này, bà ta còn phí công phí sức gả Liễu Y Y cho Hoàng Thiếu Tài làm gì?
“Cậu Tôn, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi!”
Tiết Lan giật mình, không ngờ Tôn Hàn có bản lĩnh lớn tới vậy, đã thế còn khiến bà cụ phải thay đổi thái độ.
Liễu Y Y đã biết tài năng của Tôn Hàn rồi nên cũng không ngạc nhiên lắm.
“Thế tôi dẫn Y Y đi được chưa?”, Tôn Hàn thờ ơ hỏi.
“Được chứ, nhưng Y Y vẫn phải về nhà họ Liễu chúng tôi! Còn chuyện cưới xin, chúng ta bàn vào hôm khác nhé?”, sau khi biết Tôn Hàn có bản lĩnh lớn, bà cụ đã quay ngoắt thái độ, hoàn toàn theo ý anh.
Chuyện này thì Tôn Hàn không quyết được nên đã nhìn sang Liễu Y Y.
Liễu Y Y nhíu mày, trong lòng không muốn, nhưng thấy bài vị của bố mình vẫn đang do người nhà họ Liễu cầm, cuối cùng cô đã mềm lòng rồi gật đầu.
“Được, cứ vậy đi”, Tôn Hàn thoải mái đồng ý.
Ánh mắt mọi người nhìn Liễu Y Y đã khác hẳn, có người ngưỡng mộ, có kẻ ghen tị.
Đột nhiên Hoàng Thiếu Tài nhảy dựng ra gào lên: “Tôn Hàn, cậu vênh váo gì chứ! Tưởng mình là cái thá gì hả? Chẳng qua chỉ là một kẻ tù tội mà thôi”.
“Liễu Chiết Nguyên, họ bị lừa thì thôi, nhưng anh cũng vậy sao? Tôn Hàn chính là kẻ đã cương bức Liễu Y Y ngày xưa, chứ có phải nhân vật tai to mặt lớn gì đâu?”
“Tôi đã nghe ngóng rồi, Đường Quân Ngạo và Đường Mân của nhà họ Đường rời khỏi Giang Châu là vì đã đắc tội với cháu của ông Long! Thằng ranh này đập xe của Đường Mân xong vẫn nhởn nhơ là vì số hên thôi!”