Thẩm Kỳ Bân lập tức trở nên sốt ruột.
Nếu cậu Tôn không đồng ý chữa trị cho Thẩm Nguyệt, một khi bệnh của Thẩm Nguyệt trở nặng và cần hoá trị thì sẽ đau đớn hơn cả cái chết!
“Rốt cuộc chuyện là thế nào?”, Thẩm Thương trầm giọng hỏi.
Advertisement
Thẩm Nguyệt bất lực, đành kể lại yêu cầu của Tôn Hàn cho họ.
Nghe xong, Thẩm Thương tức đến nỗi không thở được, “Thẩm Nguyệt ơi là Thẩm Nguyệt, sao cháu lại ngốc đến vậy chứ! Cậu Tôn bảo cháu chăm sóc cho đứa con gái, khoan hãy nói đến chuyện chữa khỏi bệnh cho cháu, chuyện này vô cùng có lợi cho cháu và tương lai nhà họ Thẩm đấy! Chỉ có mười năm thôi, có sá gì đâu!”
Theo Thẩm Thương đánh giá, công sức bỏ ra trong mười năm này còn ngang bằng với nỗ lực cả đời của người khác.
Đổi một cách ví von đơn giản hơn, Thẩm Nguyệt đã bỏ qua một cơ hội rất hời.
Advertisement
“Ông nội à, nếu cháu đồng ý với yêu cầu của cậu Tôn thì cháu và Thiệu Tuấn phải làm sao? Tình cảm bốn năm đại học giữa cháu và Thiệu Tuấn phải làm sao bây giờ?”, Thẩm Nguyệt vội vã phản bác.
Thẩm Kỳ Bân nổi trận lôi đình, “Tiểu Nguyệt, bố đã nói với con rồi, Thiệu Tuấn không phải là người tốt, sao con lại không nghe hả!”
“Mà nếu như con không đồng ý giúp cậu Tôn, cậu Tôn không trị bệnh cho con, vậy con và Thiệu Tuấn có thể bên nhau đến lúc bạc đầu à?”
“Tiểu Nguyệt à, hay là vậy đi. Bố đồng ý cho con qua lại với Thiệu Tuấn, không so đo chuyện nhà của cậu ta nữa. Chỉ cần cậu ta bằng lòng chờ con mười năm, bố sẽ cho phép hai đứa kết hôn, còn tổ chức hôn lễ hoành tráng cho con!”
Thẩm Kỳ Bân không thích Thiệu Tuấn - cậu bạn đại học bốn năm của Thẩm Nguyệt, nhưng vì con gái mình, ông ta không thể quan tâm nhiều như thế nữa!
“Nhưng, nhưng chờ mười năm thì con và Thiệu Tuấn đều già cả rồi! Làm sao Thiệu Tuấn có thể…”
Vấn đề nan giải mà Tôn Hàn đưa cho Thẩm Nguyệt khiến cô ấy sầu não vô cùng.
“Già à, mới ba mươi tuổi mà già cái gì! Bố không nói với con nữa, bố gọi điện cho cậu Tôn đây!”
Thẩm Kỳ Bân bước từ sảnh ra cửa, gọi điện cho Tôn Hàn, trò chuyện hết hai phút mới quay trở lại, “Tiểu Nguyệt à, cậu Tôn bảo là vẫn đang ở Giang Châu, điều kiện mà con đồng ý với cậu ấy vẫn được tính. Nghe giọng cậu Tôn thì bố nghĩ cậu ấy sắp rời Giang Châu rồi. Về phần Thiệu Tuấn thì con tự nói với cậu ta đi!”
“Còn nếu con không biết quý trọng mạng sống của mình thì bố xem như không có đứa con gái như con nữa, sinh đứa khác!”
Thẩm Kỳ Bân nói ra câu này đã chứng tỏ ông ta giận dữ đến nhường nào.
Thẩm Nguyệt ấm ức đến phát khóc, cậu Tôn dựa vào cái gì mà lấy mất mười năm của cô ấy!
Dựa vào cái gì chứ?!
…
Tôn Hàn biết yêu cầu của mình rất quá đáng, nhưng có những thứ cần phải trao đổi ngang giá. Trị khỏi bệnh ung thư máu của Thẩm Nguyệt, đổi lấy mười năm của cô ấy, điều này không hề thiệt thòi với Thẩm Nguyệt.
Hơn nữa, như lời Tôn Hàn đã nói, anh cần một người có thể toàn tâm toàn ý săn sóc Đồng Đồng!
Quen bạn trai, kết hôn?
Thẩm Nguyệt ở trong tình trạng ấy làm sao có thể chăm sóc tốt cho Đồng Đồng chứ?
Vốn dĩ đây là việc của Liễu Y Y, nhưng lúc đầu Tôn Hàn chưa định để Liễu Y Y dạy dỗ con cái.
Sau này Đồng Đồng sẽ sống cùng Liễu Y Y, đây là chuyện mà Tôn Hàn đã quyết định. Còn Thẩm Nguyệt sẽ phụ trách ở bên Đồng Đồng vào những lúc Liễu Y Y vắng mặt.
Là một người cha, anh có thể hết lòng lo nghĩ cho con gái mình!
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt đã là hai ngày sau.
Sáng hôm nay Liễu Y Y gọi điện xin nghỉ phép vì cảm cúm, nên Tôn Hàn đến công ty một mình.