Nhưng đúng như Tôn Hàn đoán, cô ta vẫn tiếc công việc có thể khiến mình tiến thân ở thành phố Giang Châu này.
Chỉ cần cô ta chắc chân ở công ti thời trang Sâm Uy thì không lâu nữa, cô ta sẽ có một vài thành tựu nhất định.
Advertisement
Còn nếu nghỉ việc thì cô ta sẽ trắng tay.
“Thế thì làm việc cho tốt vào, đừng nghĩ những chuyện khác nữa. À, chuyện tôi định đi thì cô đừng để Liễu Y Y biết”.
Tôn Hàn rất điểm tĩnh, không còn trò chuyện vui vẻ như trước nữa.
Trần Hương biết rõ Tôn Hàn đã rất thất vọng về mình. Dù cô ta không biết tại sao Tôn Hàn không muốn Liễu Y Y biết chuyện anh sắp rời khỏi công ti, nhưng chuyện này không liên quan đến cô ta nên bèn gật đầu: “Tôi biết rồi”.
Advertisement
“Ừm, cô đi làm việc đi!”
Sau khi Trần Hương rời đi, Tôn Hàn đã nhận được một cuộc điện thoại rồi đi ra ngoài.
Trên tầng sáu của quán trà Cửu Giang.
Thẩm Nguyệt ngồi ở chiếc bàn sát cửa sổ, thấy Tôn Hàn đến, cô ấy vội vàng đứng dậy rồi căng thẳng gọi: “Anh, anh Tôn!”
Tôn Hàn mỉm cười bước tới rồi ngồi xuống, sau đó vắt chéo chân nói: “Được rồi, không cần khách sáo, cứ ngồi xuống rồi nói”.
“Vâng”.
Qua một khoảng thời gian nghĩ dưỡng, trông Thẩm Nguyệt đã khoẻ hơn nhiều.
“Anh Tôn, cảm ơn anh đã cứu mạng tôi”.
Tôn Hàn thờ ơ lắc đầu: “Không cần cảm ơn tôi, người cô cần cảm ơn là Đồng Đồng, vì con bé thích cô nên tôi mới cứu cô thôi”.
Lúc Tôn Hàn mới ra tù, cũng vì ý thích của Đồng Đồng nên Tôn Hàn mới không làm gì nhà họ Thẩm.
Không thì nhà họ đã biến mất ở cái đất Giang Châu này rồi.
“Dù gì tôi cũng phải cảm ơn anh, bởi nếu không có anh thì tôi đã chết rồi”.
Tối đó, Thẩm Nguyệt thật sự nghĩ rằng mình chết chắc rồi.
Vào lúc mấu chốt, người đàn ông này đã xuất hiện rồi nói với cô rằng “Yên tâm, không sao đâu”.
Cả đời này, Thẩm Nguyệt cũng không quên được gương mặt đáng tin cậy ấy.
Tôn Hàn không lòng vòng ở vấn đề này nữa, sau khi gọi một tách trà xanh, anh hỏi: “Cô hẹn tôi ra đây chắc vì chuyện bệnh tình đúng không”
Thẩm Nguyệt gật đầu ngại ngùng đáp: “Vâng, có ai không muốn sống khoẻ mạnh chứ! Bố tôi nói muốn anh cứu tôi thì tôi phải đồng ý một điều kiện của anh, không biết là…”
Tối hôm đó, sau khi cứu Thẩm Nguyệt, Tôn Hàn đã ngỏ ý cô ấy phải đồng ý một điều kiện của anh, chứ không phải là nhà họ Thẩm.
Điều này có nghĩa là chỉ Thẩm Nguyệt mới có thể thực hiện điều kiện này.
Tôn Hàn ngẩng đầu lên rồi hỏi bất chợt: “Thẩm Nguyệt, năm nay cô bao nhiêu tuổi?”
“Tôi… hai mươi hai, sao thế?”