Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, cô mơ thấy con gái vô số lần trong những cơn mơ, nhưng lại chưa từng nghe ngóng được tin tức của con.

"Em yên tâm, con bé vẫn rất ổn".

Advertisement

Hai ngày trước, Tôn Hàn đã lặng lẽ lấy tóc của Liễu Y Y để đối chiếu DNA với Đồng Đồng.

Nhưng trước khi chưa xác định chắc chắn thì anh không dám nói cho Liễu Y Y biết sự phỏng đoán của mình.

Ngộ nhỡ không phải thì sao?

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt!"

Advertisement

Nghe thấy tin tức con gái vẫn rất ổn, Liễu Y Y liền thấy yên tâm.

Uống xong hơn nửa ly rượu, gò má Liễu Y Y khẽ đỏ lên. Tôn Hàn cũng không để cô uống tiếp nữa mà đứng dậy, nói: "Cũng muộn rồi, em về tắm rửa nghỉ ngơi đi".

"Tôn Hàn!", Liễu Y Y đột nhiên gọi Tôn Hàn lại.

Tôn Hàn đã đi đến cầu thang liền dừng bước, anh nghi hoặc quay người lại: "Có chuyện gì vậy?"

"Anh, anh có cảm thấy anh đối xử rất khác biệt với Trần Hương không?". Liễu Y Y không biết vì sao mình lại hỏi như vậy, chỉ là đột nhiên cô muốn hỏi.

Tôn Hàn nở nụ cười, nói: "Em ghen rồi đúng không?"

"Tôi, tôi ghen gì chứ. Tôi chỉ thấy là nếu anh thích cô ấy thì phải thật nghiêm túc với cô ấy!". Liễu Y Y đỏ bừng cả mặt, nói cũng hơi lắp bắp không rõ ràng.

Tất nhiên Tôn Hàn nhận ra được Liễu Y Y đang cố tình nói lái đi, anh liền bật cười: "Anh không thích Trần Hương, giúp cô ấy chỉ là vì không muốn cuộc sống của cô ấy bị phá hủy mà thôi! Một cô gái xuất thân từ một thị trấn nhỏ, đi đến bước này cũng không dễ dàng gì, chỉ như vậy mà thôi".

"Là như vậy sao?". Liễu Y Y lẩm bẩm nhỏ như muỗi kêu, chỉ có mình cô nghe thấy.

"Được rồi, đi ngủ đi".

.....

Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Tôn Hàn đã lái một chiếc xe Phaeton tới nhà Trần Hương để đón cô ta, sau đó rời khỏi thành phố Giang Châu đến nhà của Trần Hương ở thị trấn.

Chiếc xe Phaeton này là do Từ Khang Niên chuẩn bị cho Tôn Hàn.

Từ Khang Niên đã tiếp xúc với Tôn Hàn khá lâu, biết rõ tính cách của anh, xưa nay anh không thích khoe khoang nên chiếc Phaeton này khá hợp với anh.

Đường đi một trăm cây số, không có đường cao tốc nên nhanh nhất cũng phải hai tiếng mới đến nơi.

Khi đến thị trấn Lư Phong nhà Trần Hương thì cũng đã chín rưỡi sáng.

Nhà Trần Hương có một quán bán đồ ăn vặt, bố mẹ nuôi của Trần Hương kiếm sống nhờ quán ăn này.

"Trông cô có vẻ không được vui lắm?"

Khi sắp đi đến nhà Trần Hương, Tôn Hàn thấy lạ liền hỏi.

Dọc đường đi Trần Hương luôn ủ rũ ngơ ngác khiến anh cảm thấy rất kỳ lạ.

"A!"

Trần Hương hoàn hồn lại, vội vàng giải thích: "Tôi đang lo lắng cho sức khỏe của mẹ tôi".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play