*Chương có nội dung hình ảnh
Thay thế vị trí của Phương Minh Nguyệt?
Đúng là lũ ngốc nằm mơ.
Advertisement
Phương Minh Nguyệt chẳng hề lo lắng, còn hỏi xác nhận lại, “Cậu chắc chắn mình ký hợp đồng với tổng giám đốc Tôn?”
Cậu Tôn đã ký hợp đồng với cô ta mà, sao có thể ký hợp đồng với Cổ Đông cơ chứ?
Sắc mặt của Cổ Đông hơi thay đổi. Nhưng nhớ đến lời của Lý Tông Đạo, gã bèn dửng dưng, “Dấu vân tay ở ngay đây, chẳng lẽ lại là người khác được à?”
“Thế thì không thành vấn đề. Tôi rất mong chờ cậu ngồi vào vị trí của tôi đấy!”
Advertisement
Tin chắc chuyện này có vấn đề, Phương Minh Nguyệt lại càng không cần lo lắng nữa. Cổ Đông cứ thích bày mưu tính kế với cô ta, e là lần này đã lôi bố mình xuống hố luôn rồi.
Phương Minh Nguyệt chắc chắn cậu Tôn không hề ký hợp đồng với Cổ Đông!
…
Tôn Hàn lái xe trở về. Ngồi ở ghế phó lái, Liễu Y Y kích động vô cùng, hai tay ôm chặt bản hợp đồng như thể sợ làm mất nó vậy.
Cô đã thành công rồi!
Cô đã thuận lợi ký hợp đồng với quốc tế Phong Hỏa. Tuy bản hợp đồng do tổng giám đốc Tôn Hàn ký tên, nhưng công đầu vẫn thuộc về cô.
Quan trọng nhất là, bản hợp đồng này không chỉ không làm tổn thất lợi ích công ty, mà còn mang đến lợi ích mang tính chất cột mốc cho công ty nữa!
“Tôn Hàn, với óc kinh doanh của anh, tương lai chắc chắn sẽ có những thành tựu to lớn!”
Liễu Y Y vẫn không quên người ra đưa đề nghị là ai. Tuy tài liệu này do cô hoàn thành, nhưng người có công lớn nhất thực sự chính là Tôn Hàn.
“Óc kinh doanh?”, Tôn Hàn không mấy bận tâm, “Tương lai của anh không nằm ở đây”.
Cách thức kinh doanh quan trọng đấy, nhưng với Tôn Hàn thì cũng không quan trọng nhiều đến thế.
Liễu Y Y thắc mắc, “Tương lai của anh không nằm ở đây, vậy thì ở đâu?”
“Ở…”
Ánh mắt Tôn Hàn đột nhiên trở nên khó đoán.
Anh nhớ đến Phó Văn Húc - người sắp chết dần chết mòn trong nhà tù phía Nam, rồi lại nghĩ đến bá chủ thành phố Giang Lệ - kẻ làm mưa làm gió trong cả nước, đang chờ dịp đối đầu với anh.
Tôn Hàn tự giễu, “Hoặc ngồi trên mây nhìn xuống chúng sinh, hoặc rơi xuống địa ngục rồi trở thành anh hùng giữa lũ quỷ ma. Ai mà đoán được?”
Liễu Y Y không hiểu được, chỉ cảm thấy điều Tôn Hàn nói rất mờ mịt, hoàn toàn khác xa với hiện thực mà cô biết.
Cô quyết định không nghĩ nữa, bèn nói tiếp, “Không biết anh nói gì nữa. Nhưng mà anh nhớ là phải tính cho tôi là quán quân doanh số của hai tháng đấy!”