Chỉ một đoạn đối thoại như vậy đã khiến Lâm Hạo cứng họng.
Chuyện bắt cóc Liễu Y Y là do hắn ta một tay sắp xếp Vương Bình làm. Một khi bị bại lộ, chắc chắn hắn ta không thoát nổi.
Nhưng nếu Lâm Mỹ Quyên cũng xảy ra chuyện thì tất cả coi như xong.
Advertisement
Lâm Hữu không nói gì, ông ta ngầm thừa nhận chuyện này.
Một mình Lâm Hữu ngồi tù sẽ đỡ hơn kéo tất cả mọi người vào.
"Cảnh này đúng là quen thật đấy, giống hệt như lúc năm đó các người ép tôi. Lâm Mỹ Quyên, cô đúng là mất hết nhân tính!"
Tôn Hàn nhìn màn biểu diễn của gia đình này, anh thốt lên đầy châm chọc.
Advertisement
"Dù sao thì anh không lấy chuyện này ra uy hiếp tôi được đâu! Nếu anh không đồng ý thì đừng ly hôn nữa, cứ kéo dài đi". Lâm Mỹ Quyên giờ khăng khăng theo ý mình, dù có phải trả cái giá lớn hơn nữa cô ta cũng không chịu nhả công ty bất động sản Phong Quyên ra.
"Tôn Hàn, nếu anh vẫn chưa hài lòng thì tôi sẽ viết giấy nợ năm mươi triệu tệ cho anh. Chỉ cần anh đồng ý, đợi khi nào tôi trở thành người thừa kế của nhà họ Đường rồi tôi sẽ đưa anh năm mươi triệu tệ! Số tiền này đã vượt xa giá trị của công ty anh vào thời kỳ hưng thịnh nhất!"
Tôn Hàn thở một hơi dài, anh không biết nên hình dung gia đình này như thế nào nữa rồi. Anh không đề cập đến chuyện của công ty nữa mà nhìn Lâm Hữu.
Anh gằn từng chữ một: "Năm đó Liễu Y Y đã sinh một đứa bé gái cho tôi, có phải lúc ở bệnh viện ông đã trộm nó đi không?"
Soạt soạt!
Lâm Hữu cảm thấy mồ hôi chảy ròng ròng, ông ta vô cùng hoảng loạn.
Năm đó ông ta làm rất kín đáo, thậm chí cảnh sát còn không điều tra ra, sao Tôn Hàn lại biết được?
Thấy thế, Tôn Hàn cơ bản đã chắc chắn.
"Đúng vậy, chính là bố tôi làm!", đột nhiên Lâm Mỹ Quyên lớn tiếng thừa nhận.
"Lâm Mỹ Quyên, con điên rồi à?!"
Lâm Hữu vội vàng nhìn Lâm Mỹ Quyên, tại sao lại đột nhiên thừa nhận chứ?
Bắt cóc trẻ con là tội nặng đấy!
Lâm Mỹ Quyên làm như không nhìn thấy mà nhìn chằm chằm Tôn Hàn: "Là tôi bảo bố tôi làm đấy, anh hãy thử nghĩ xem vì sao đi. Tôi nói cho anh biết nhé, tôi làm thế là để độc chiếm tài sản anh để lại!"
"Anh có thể báo cảnh sát bắt tôi, nhưng cả đời này anh đừng hòng biết được tung tích của con gái anh!"
Lâm Hữu kinh ngạc, sau đó liền bình tĩnh lại.
Ông ta đã hiểu ý đồ của Lâm Mỹ Quyên rồi.
Tôn Hàn lạnh lùng hỏi: "Con bé đang ở đâu?"
Lâm Mỹ Quyên nói: "Đang gửi nuôi ở một gia đình nhà nông".
"Tôi hỏi cô, con gái tôi giờ đang ở đâu?!". Đột nhiên Tôn Hàn nổi đầy gân xanh trên đầu, anh điên cuồng gào lên.
Tất cả mọi người đều sợ tới nỗi sững người ra.