Chương 16: Nên từ bỏ rồi

“Bố…”

Nhà trẻ tan học, Đồng Đồng hào hứng chạy đến bên cạnh Tôn Hàn, nhào vào lòng anh.

“Hôm nay Đồng Đồng ở trường có ngoan không?”, Tôn Hàn cưng chiều xoa đầu Đồng Đồng.

“Ngoan ạ, Đồng Đồng rất là ngoan. Cô giáo nói ngày mai thứ bảy không cần phải đi học, ngày mai lại là sinh nhật của Đồng Đồng, Đồng Đồng vui lắm! Đây là…”

Sau khi hào hứng nói một tràng, Đồng Đồng mới chú ý đến Liễu Y Y ở bên cạnh Tôn Hàn.

Tôn Hàn giới thiệu: “Đồng Đồng, đây là cô giáo dạy kèm mà bố tìm cho con, sau này con gọi là cô Liễu cũng được, gọi cô cũng được”.

Nhìn thấy cô bé mũm mĩm là Đồng Đồng, Liễu Y Y bỗng ngây ra trong chốc lát, cảm thấy mình bỗng dưng lại thích cô bé này.

Kiểu rất là thích, giống như con của mình vậy.

“Cháu chào cô Liễu ạ!”

Lúc này, giọng nói trong trẻo của Đồng Đồng vang lên.

Liễu Y Y gần như trả lời theo bản năng: “Chào cháu, Đồng Đồng, Đồng Đồng ngoan quá!”

Liễu Y Y bỗng nhiên ứa nước mắt, nếu con gái cô không bị kẻ buôn người bắt cóc thì chắc cũng đã lớn thế này.

“Bố, sao cô Liễu lại khóc?”

“Cô Liễu được gặp Đồng Đồng nên rất vui. Đi, chúng ta lên xe”, Tôn Hàn biết rõ là chuyện gì, lảng sang chuyện khác.

Ba người lên xe Mercedes rời khỏi nhà trẻ, trở về biệt thự Thương Sơn.

Liễu Y Y lại hết sức kinh ngạc, cô không ngờ Tôn Hàn lại ở trong căn biệt thự ở trên đỉnh của khu biệt thự Thương Sơn.

Nghe nói đây là căn duy nhất chưa bán trong khu biệt thự Thương Sơn, nói cách khác có thể hiểu là vô giá.

Tôn Hàn bưng ly nước đi tới: “Bất ngờ lắm phải không? Tôi lại ở trong căn biệt thự đắt nhất thành phố Giang Châu”.

“Chẳng qua là có chút tiền bẩn mà thôi”.

Liễu Y Y thu lại vẻ kinh ngạc, khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt.

Tôn Hàn cũng không để tâm, đặt nước lên bàn trà rồi nói: “Cô dạy kèm cho Đồng Đồng theo tình hình, sau đó nấu ăn, đợi tối đến Đồng Đồng ngủ rồi tôi sẽ đưa cô về”.

“Nấu cơm?”

Liễu Y Y cảm thấy tức sắp nổ phổi.

Nhưng Tôn Hàn lại nói với vẻ đương nhiên: “Tôi đã nói cô phải làm bảo mẫu cho Đồng Đồng, bảo mẫu không nấu cơm sao?”

“Vẫn không trả tiền đúng không? Bây giờ đúng là người càng có tiền càng nhỏ mọn!”, Liễu Y Y cười giễu nói.

“Tùy cô hiểu thế nào thì hiểu”.

Lúc này, Tôn Hàn hoàn toàn không quan tâm Liễu Y Y suy nghĩ thế nào về anh, có quan tâm cũng vô dụng. Dù sao thì trong lòng cô, anh đã bị ác ma hóa rồi.

Chuông điện thoại của Tôn Hàn đột nhiên reo lên, anh cầm lên xem thì chợt biến sắc, gương mặt trở nên lạnh lùng vô cùng.

“Alo”.

“Tôi muốn gặp anh!”, trong điện thoại vang lên giọng của Lâm Mỹ Quyên.

Tôn Hàn dứt khoát trả lời: “Vừa khéo tôi cũng muốn gặp cô. Hẹn một chỗ đi, tôi sẽ đến đó ngay”.

Ngày mai là sinh nhật Đồng Đồng, anh đã hứa với Đồng Đồng là sẽ cho cô bé gặp Lâm Mỹ Quyên vào ngày sinh nhật.

Dù Lâm Mỹ Quyên có đến hay không, anh cũng phải cố gắng thử xem.

Liễu Y Y nhìn vẻ mặt Tôn Hàn thay đổi, hơi tò mò là ai mà có thể khiến người này lộ ra vẻ mặt thâm trầm như vậy, nhưng cô vẫn kìm nén không hỏi.

Bấy giờ Tôn Hàn lại chủ động lên tiếng: “Vợ tôi muốn gặp tôi, Đồng Đồng nhờ cô chăm sóc, tôi sẽ về sớm”.

Nói xong, Tôn Hàn bèn đi ra ngoài.

Để lại Liễu Y Y không hiểu ra sao, bây giờ Tôn Hàn và vợ anh có quan hệ gì?



Trong quán cà phê.

Tôn Hàn và Lâm Mỹ Quyên ngồi đối diện nhau.

Lâm Mỹ Quyên quan sát Tôn Hàn với ánh mắt phức tạp: “Sao anh lại lên được chức tổng giám đốc của chi nhánh công ty thời trang Sâm Uy? Ông hai Thẩm giúp anh sao?”

Lâm Hạo nói cho cô ta biết, bây giờ Tôn Hàn là tổng giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy chi nhánh Giang Châu, khiến cô ta thực sự kinh ngạc.

Công ty thời trang Sâm Uy với Lâm Mỹ Quyên mà nói là một thứ khổng lồ không thể bám vào!

Chỉ là Lâm Mỹ Quyên suy nghĩ rất lâu, Tôn Hàn có thể trở thành tổng giám đốc công ty thời trang Sâm Uy chi nhánh Giang Châu cũng chỉ có thể là nhờ nhà họ Thẩm giúp sức!

“Nếu tôi không ngồi lên vị trí này, có phải lúc này nên ngồi ở Cục cảnh sát, đợi định tội hay không?”, Tôn Hàn không nhịn được cười giễu hỏi.

Để xâm chiếm sản nghiệp của Tôn Hàn, cả nhà Lâm Mỹ Quyên đã không từ bất cứ thủ đoạn gì.

Một ngày vợ chồng trăm ngày ơn, vậy mà Lâm Mỹ Quyên lại đối xử với anh như vậy.

Tôn Hàn không biết làm sao kể hết nỗi thất vọng trong lòng mình.

“Xem ra chức tổng giám đốc của anh là nhờ ông hai Thẩm giúp. Tôn Hàn, anh đang chơi đùa với lửa đấy! Anh vốn không biết y thuật, làm sao cứu được Thẩm Nguyệt? Bây giờ anh càng nhờ ông hai Thẩm làm nhiều việc, đợi đến khi ông hai Thẩm biết được chân tướng thì sẽ càng tức giận, anh có hiểu không?”

Giọng nói của Lâm Mỹ Quyên nghe có vẻ như quan tâm, nhưng Tôn Hàn hiểu rõ, thật ra cô ta chỉ đang thăm dò.

Thăm dò xem anh có thể chữa được bệnh máu trắng mạn tính của Thẩm Nguyệt thật không.

Tôn Hàn không muốn dây dưa ở vấn đề này, lên tiếng: “Hôm nay tôi không muốn nói đến chuyện Lâm Hạo đã vu oan hãm hại tôi ở nhà trẻ như thế nào, cũng không muốn hỏi chuyện Lâm Hạo có liên quan gì đến cô hay không”.

“Ngày mai là sinh nhật Đồng Đồng, cô đã nghĩ kĩ chuyện tham gia hay không tham gia tiệc sinh nhật nó chưa?”

Nhắc đến chuyện này, Lâm Mỹ Quyên không cần nghĩ mà nói ngay: “Tôn Hàn, chỉ cần anh đồng ý khuyên ông hai Thẩm từ bỏ chuyện bắt chúng tôi bồi thường năm mươi triệu tệ tiền bán Đồng Đồng, hơn nữa kí tên vào giấy ly hôn, tôi hứa ngày mai sẽ đến tiệc sinh nhật của Đồng Đồng”.

Tôn Hàn cười ha ha lắc đầu: “Lâm Mỹ Quyên, chuyện tham dự sinh nhật của con gái mình mà cô cũng không biết xấu hổ đem ra làm điều kiện để đàm phán?”

Lâm Mỹ Quyên không hề do dự phản bác: “Đây là giới hạn của tôi. Anh đừng quên ngày mai là ngày tôi và Minh Phong đính hôn ở khách sạn Thiên Tế. Nếu anh còn là đàn ông thì nên buông tay tôi đi, để tôi được hạnh phúc!”

Tôn Hàn đã thất vọng hoàn toàn, vốn tưởng với thời gian ba ngày hòa hoãn, Lâm Mỹ Quyên nhiều ít cũng sẽ cảm thấy áy náy với anh, nhưng sự thật là anh đã nghĩ quá nhiều.

Người phụ nữ như Lâm Mỹ Quyên sao có thể áy náy được chứ?

Tôn Hàn bỗng nhớ tới thời gian anh và Lâm Mỹ Quyên quen nhau, anh và cô ta tình cờ gặp gỡ, vì vợ giống với một người phụ nữ để anh hướng về, nên dần dần anh đã thích người phụ nữ yếu đuối này.

Lúc đó, Lâm Mỹ Quyên chỉ là con vịt xấu xí trong một gia đình mê cờ bạc, còn anh tốt xấu gì cũng là ông chủ của một công ty mấy chục triệu tệ, nhưng không hề ghét bỏ cô ta.

Sau đó, Lâm Mỹ Quyên nói cô ta đã mang thai, Tôn Hàn không nghĩ ngợi gì mà cầu hôn cô ta.

Ngày tháng tốt đẹp không được dài lâu, mới kết hôn chưa được ba tháng thì em rể gặp chuyện.

Lúc đó, anh mới nhìn rõ diện mạo của Lâm Mỹ Quyên. Trong lòng cô ta, anh chỉ là một người ngoài.

Vì đứa con trong bụng Lâm Mỹ Quyên, Tôn Hàn đồng ý nhận tội thay, gánh tất cả mọi tội lỗi.

Sau khi ra tù, anh vốn có thể hưởng thụ cuộc sống có hai bố con, nhưng Lâm Mỹ Quyên lại đối xử với anh như vậy, yêu người khác không nói, còn mặt dày chiếm sản nghiệp của anh.

Đến giờ phút này, Tôn Hàn đã hoàn toàn mất hết hi vọng với Lâm Mỹ Quyên.

Có lẽ Đồng Đồng cũng nên quên người mẹ này đi.

Tôn Hàn nhắm mắt lại, chậm rãi thốt ra mấy chữ: “Tôi không đồng ý”.

Chương 17: Bắt cóc

Tôi không đồng ý.

Chỉ vỏn vẹn bốn chữ nhưng lại khiến sắc mặt của Lâm Mỹ Quyên trở nên méo mó, dữ tợn.

“Tôn Hàn, anh không chịu buông tha cho tôi phải không? Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, cho dù anh không muốn ly hôn thì cuộc hôn nhân của chúng ta cũng đã tan vỡ rồi!”

“Chuyện này anh chắc chắn phải buông tay!”

Tôn Hàn lắc đầu: “Tôi nói cho cô biết, giấy thỏa thuận ly hôn mà cô soạn ra, lúc nào tôi cũng có thể kí tên”.

“Nhưng năm mươi triệu tiền bán Đồng Đồng mà Thẩm Kỳ Bân đòi cô, tôi sẽ không quan tâm! Cô cũng nên bồi thường tất cả những gì mà cô nợ tôi trong mấy năm qua đi!”

Tôn Hàn đứng dậy, lúc đi đến cửa nhà hàng thì dừng bước, không quay đầu lại: “Lâm Mỹ Quyên, tôi quên nói cho cô biết, ngày mai, tiệc sinh nhật của Đồng Đồng cũng tổ chức ở khách sạn Thiên Tế!”

Sau đó, Tôn Hàn không nán lại nữa, dứt khoát rời đi.

Đến giờ phút này, quan hệ giữa bọn họ cũng xem như đã cắt đứt hoàn toàn.

“Phù phù…”

Lâm Mỹ Quyên tức giận thở hồng hộc, cô ta không ngờ Tôn Hàn lại tuyệt tình như vậy.

Cô ta nhìn ra được, chỉ cần Tôn Hàn nói một câu trước mặt ông hai Thẩm thì ông hai Thẩm sẽ không đòi số tiền năm mươi triệu tệ đó nữa.

Nhưng chỉ một câu nói đó, Tôn Hàn cũng không muốn nói.

Dựa vào đâu mà người đàn ông này lại tuyệt tình với cô ta như vậy?

Lại còn nhờ vào ông hai Thẩm mà tổ chức sinh nhật cho Đồng Đồng ở khách sạn Thiên Tế, đây rõ ràng là cố ý làm loạn lễ đính hôn của cô ta!

Lâm Mỹ Quyên giận dữ tột cùng, điên cuồng gào thét: “Tôn Hàn, anh rắp tâm không muốn tôi sống tốt! Nếu đã như vậy, anh cũng đừng hòng được yên ổn!”

Sau khi bình tĩnh lại, Lâm Mỹ Quyên gọi cho Lâm Hạo.

“Chị, thế nào rồi?”

“Không thương lượng được”.

Lâm Hạo lập tức hoảng hốt nói qua điện thoại: “Chị, Tôn Hàn đã báo cảnh sát chuyện vu oan ở bên ngoài nhà trẻ. Nếu Vương Bình bị bắt, sơ sẩy là có thể khai ra chúng ta đấy! Một khi bị định tội vu oan hãm hại thì sẽ phải ngồi tù!”

Vương Bình chính là người phụ nữ đẫy đà ở bên ngoài nhà trẻ.

Lâm Mỹ Quyên mặt mày dữ tợn, giọng nói lạnh lùng đầy căm phẫn: “Ngày mai là kì hạn cuối cùng ông hai Thẩm đề ra cho chị và Minh Phong, nếu không gom đủ năm mươi triệu tệ cho ông hai Thẩm, chúng ta sẽ mất hết!”

“Ngồi tù thì có gì phải sợ, mất hết mới đáng sợ!”

“Chị, phải làm sao đây? Tình hình của công ty Phong Quân chị còn rõ hơn em, đào đâu ra năm mươi triệu đây, năm triệu tệ còn không có!”

Lâm Hạo vô cùng hoảng hốt, không tìm được phương hướng nữa.

Lâm Mỹ Quyên đột nhiên nói một cách giảo quyệt: “Không phải em nói hôm nay đã nhìn thấy Tôn Hàn và con ả Liễu Y Y kia đi với nhau sao?”

Bên kia điện thoại, Lâm Hạo như ý thức được được điều gì: “Chị, ý chị là?”

“Vu oan thất bại, ông hai Thẩm chưa chắc sẽ nghe chúng ta nói. Bây giờ cơ hội duy nhất của chúng ta là buộc Tôn Hàn phạm tội. Em nói xem chị muốn làm gì nào?”

“Ý chị là bắt cóc Liễu Y Y sao? Nhưng lỡ như Tôn Hàn không quan tâm đến Liễu Y Y thì sao?”, Lâm Hạo đã hiểu ra một chút, nhưng vẫn không xác định được.

Nếu bắt cóc Liễu Y Y mà có thể bắt được thóp của Tôn Hàn thì không nói, nhưng nếu không có tác dụng gì, bọn họ lại mạo hiểm đi bắt cóc thì không đáng.

Lâm Mỹ Quyên rất kiên định: “Lâm Hạo, em không hiểu, Tôn Hàn nhất định sẽ quan tâm đến Liễu Y Y! Bảo Vương Bình lo chuyện này đi!”

Trong quán cà phê, ánh mắt của Lâm Mỹ Quyên càng lúc càng trở nên lạnh lùng.



Leng keng.

Tôn Hàn vừa về đến nhà, Đồng Đồng đã phấn khởi chạy đến: “Bố, bố ăn cơm chưa?”

“Bố ăn rồi”.

Nghe thấy con gái quan tâm hỏi han, Tôn Hàn mỉm cười nói dối. Nhưng bây giờ anh cũng không có tâm trạng ăn bất cứ thứ gì.

Tôn Hàn vốn định buông tha cho Lâm Mỹ Quyên, dù gì cũng từng là vợ chồng, nên chia tay trong êm đềm.

Nhưng khi nhìn thấy gương mặt đáng ghê tởm của Lâm Mỹ Quyên, cuối cùng anh vẫn chọn từ chối.

Anh phải khiến cô ta hối hận!

Hối hận vì đã phụ lòng anh, hối hận vì đã bán đi con gái ruột của mình!

“Bố sao vậy ạ? Bố không vui sao?”, Đồng Đồng bỗng quan tâm hỏi.

Tôn Hàn vội vàng xoa mặt, lộ ra nụ cười: “Không có, bố rất vui. Ngày mai, Đồng Đồng của chúng ta sẽ lên sáu rồi!”

Đồng Đồng cũng vui vẻ hẳn: “Yeah, Đồng Đồng sắp ăn sinh nhật rồi”.

Qua một lúc sau, đến chín giờ tối, Đồng Đồng đã ngủ, Tôn Hàn mới lái xe đưa Liễu Y Y về.

Trên đường đi, Liễu Y Y quan sát Tôn Hàn đang chuyên tâm lái xe, phát hiện gương mặt anh cũng không đáng ghét đến vậy, cũng không biết có phải vì Đồng Đồng ảnh hưởng, yêu ai yêu cả đường đi hay không.

Liễu Y Y hỏi: “Ngày mai là sinh nhật sáu tuổi của Đồng Đồng à?”

Tôn Hàn khẽ gật đầu, đưa ra lời mời: “Tôi sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho Đồng Đồng ở tầng cao nhất của khách sạn Thiên Tế, vừa khéo ngày mai là thứ bảy, hay cô cũng đến tham gia nhé?”

Tầng cao nhất của khách sạn Thiên Tế?

Liễu Y Y cảm thấy mình càng lúc càng không nhìn thấu Tôn Hàn. Cô cứ ngỡ người xâm hại cô năm xưa là một người giàu có bình thường, nhưng bây giờ dần dần cô mới phát hiện, người đàn ông này không phải giàu bình thường.

Sống ở căn biệt thự đắt nhất thành phố Giang Châu, tổ chức sinh nhật cho con gái ở khách sạn xa hoa nhất thành phố Giang Châu, hơn nữa còn là ở vị trí bắt mắt nhất.

Đây là điều mà người bình thường có thể làm được sao?

Nói như vậy, Tôn Hàn lái xe Mercedes S cũng xem như khiêm tốn rồi.

Nghĩ ngợi một lúc, cô vẫn đồng ý: “Được, ngày mai tôi sẽ mang quà đến cho Đồng Đồng. Nhưng Tôn Hàn, anh phải nhớ kĩ, tôi đồng ý tham gia chỉ là vì Đồng Đồng, không liên quan gì đến anh!”

“Ừ”, Tôn Hàn đáp lại một tiếng.

Ngày hôm sau, trời trong nắng ấm.

Mười giờ sáng, Liễu Y Y đã trang điểm xinh đẹp.

“Y Y, hôm nay là thứ bảy, con ra ngoài sớm vậy làm gì?”, mẹ cô từ trong phòng đi ra, hỏi.

Liễu Y Y trả lời bâng quơ: “Mẹ, con… con đi tham dự sinh nhật của con gái một người bạn”.

Nghe Liễu Y Y đi tham dự sinh nhật con gái của bạn, mẹ cô Tiết Lan lập tức mừng rỡ: “Con nên gặp gỡ bạn bè trước kia nhiều hơn, bao nhiêu năm nay con cứ tự nhốt mình, cũng không liên lạc với ai, mẹ sợ con sẽ ngột ngạt mà sinh bệnh”.

“Nhưng con cũng xem như khổ tận cam lai, không những tìm được công việc như ý, mà tính cách cũng trở nên cởi mở hơn. Mau đi đi…”

“Vâng”, Liễu Y Y mím môi, vẻ mặt có chút khổ sở.

Nếu mẹ cô biết cô đi tham dự sinh nhật con gái của kẻ thù là Tôn Hàn, sợ rằng sẽ không nghĩ như vậy.

Liễu Y Y ra khỏi nhà thuê, sau đó đến quầy quà tặng, lựa chọn kĩ càng mua được một búp bê công chúa với giá mấy trăm tệ, ôm trong lòng, chuẩn bị bắt xe đến khách sạn Thiên Tế tham gia tiệc sinh nhật của Đồng Đồng.

“Két”.

Bỗng một chiếc xe màu trắng thắng gấp ở trước mặt Liễu Y Y, hai người đàn ông mở cửa xe ra, nhanh chóng bịt miệng cô, đẩy cô lên xe.

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, người đi đường không kịp phản ứng.

Chiếc xe nhanh chóng lái ra khỏi phố, người phụ nữ ngồi ở ghế lái phụ nghiêng đầu qua, cười quái dị quan sát Liễu Y Y: “Chào cô, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

“Ư ư ư…”

Liễu Y Y nhận ra người phụ nữ này, chính là người phụ nữ đã vu oan cho Tôn Hàn là kẻ trộm ở nhà trẻ hôm qua.

“Cô ả này xinh đẹp khác người, thế mà có người lại bỏ ra một triệu tệ để bắt cóc cô!”

“Đến lúc đó, anh em chúng ta phải vui vẻ một phen mới được!”

Hai gã đàn ông trong xe nói năng tục tằn.

Vương Bình cảnh cáo một tiếng: “Không lấy được tiền thì không ai được động vào cô ả này! Lấy được tiền rồi thì…”

Chương 18: Mất mặt lắm đây

Ngoài cổng đại sảnh tầng trệt khách sạn Thiên Tế trưng ảnh đính hôn của Đường Minh Phong và Lâm Mỹ Quyên.

“Làm xong chuyện rồi”.

Lâm Hạo bước vào đại sảnh, hạ giọng nói với Lâm Mỹ Quyên mặc lễ phục đỏ tươi.

Lúc này Lâm Mỹ Quyên mới nở nụ cười, lòng nhẹ nhõm.

Bắt được Liễu Y Y, cô ta không sợ Tôn Hàn không thỏa hiệp.

Bây giờ cũng chẳng còn cách nào, ông hai Thẩm tin tưởng Tôn Hàn có thể chữa được bệnh máu trắng cho Thẩm Nguyệt. Nếu muốn ông hai Thẩm từ bỏ không đòi cô ta và Đường Minh Phong năm mươi triệu tệ, thì nhất định phải khiến Tôn Hàn mở miệng cầu xin.

“Chị, bắt Liễu Y Y thật sự có thể khiến Tôn Hàn cúi đầu sao?”, Lâm Hạo vẫn nghi ngờ về vấn đề này.

Lâm Mỹ Quyên kiên định nói: “Chắn chắn có thể!”

Lúc này đã có không ít khách khứa đến, tỏ ý chúc mừng Lâm Mỹ Quyên và Đường Minh Phong.

“Nơi Mỹ Quyên đính hôn là ở tầng bảy khách sạn Thiên Tế, mọi người đừng đi nhầm nhé”.

Gặp người thân bạn bẹ của nhà bọn họ, Lâm Hữu vui cười nhắc nhở.

Con gái ông ta đúng là làm ông ta nở mày nở mặt, đổi lại là trước kia, Lâm Hữu có nằm mơ cũng không thể đến một nơi như khách sạn Thiên Tế.

Còn bây giờ, con gái ông ta lại tổ chức đính hôn ở khách sạn này.

Nếu có thể tổ chức lễ đính hôn ở tầng cao nhất của khách sạn Thiên Tế thì sẽ càng hãnh diện. Nhưng Lâm Hữu biết rõ, tầng cao nhất của khách sạn Thiên Tế là nơi dành cho những nhân vật chức cao hiển hách, nhà bọn họ không đủ tư cách.

“Đúng rồi, nghe nói hôm nay có một nhân vật lớn tổ chức sinh nhật cho con gái ở tầng cao nhất, không biết là ai nhỉ?”

“Mặc kệ là ai, nhưng đó chắc chắn là nhân vật lớn! Nhớ lần trước tổ chức ở khách sạn Thiên Tế là tiệc mừng thọ lần thứ tám mươi của gia chủ nhà họ Liễu!”

“Mỹ Quyên à, cháu và Minh Phong đính hôn, chắc chắn cũng sắp kết hôn. Hay là hai cháu tổ chức hôn lễ ở tầng cao nhất đi, để những người họ hàng chúng ta thơm lây, lên xem dáng vẻ của khách sạn xa hoa nhất thành phố Giang Châu là như thế nào”.

Mấy người họ hàng của nhà họ Lâm tiếp chuyện, còn Tôn Hàn, chồng trước của Lâm Mỹ Quyên thì ai còn nhớ là ai.

Lâm Mỹ Quyên có chút xấu hổ, cô ta cũng muốn đính hôn ở tầng cao nhất của khách sạn Thiên Tế, nhưng phải có năng lực đó mới được!

Lúc này, Đường Minh Phong ở bên cạnh cất tiếng: “Vốn dĩ lần đính hôn này đã đặt ở tầng cao nhất khách sạn Thiên Tế, nhưng vì có nhân vật lớn tổ chức sinh nhật cho con gái ở đó, nên bọn cháu đã chủ động nhường ra”.

“Đợi lúc bọn cháu kết hôn nhất định sẽ tổ chức ở tầng cao nhất!”

Lâm Mỹ Quyên ghé đến bên tai Đường Minh Phong thì thầm, có vẻ trách cứ anh ta nói bậy: “Tầng cao nhất đắt như vậy, khi chúng ta kết hôn làm sao tổ chức ở tầng cao nhất được?”

Lúc bọn họ đặt tiệc ở nhà hàng Thiên Tế cũng đã nghĩ tới tầng cao nhất, nhưng nghe nói giá trên đó là tám mươi tám nghìn tệ một bàn, bọn họ nghe xong thì từ bỏ ý định.

Nếu bao trọn tầng cao nhất thì không chỉ là số tiền đó!

Đường Minh Phong nói kết hôn sẽ tổ chức ở tầng cao nhất, đúng là có sĩ diện đấy, nhưng đến lúc kết hôn làm sao giải thích?

Đường Minh Phong nhỏ giọng trả lời: “Tôn Hàn sớm muộn gì cũng lộ tẩy trước mặt ông hai Thẩm, đến lúc đó lại bán Đồng Đồng với giá năm mươi triệu tệ, không phải sẽ có tiền cho chúng ta tổ chức lễ cưới trên tầng cao nhất hay sao?”

Lâm Mỹ Quyên lập tức sáng mắt lên, không lo lắng nữa, thuận theo lời của Đường Minh Phong mà nói với mọi người: “Đúng, cháu và Minh Phong sẽ kết hôn ở tầng cao nhất của khách sạn Thiên Tế, đến lúc đó mọi người phải đến sớm đấy nhé!”

“Chắc chắn rồi!”

“Ha ha, có phải tháng sau là kết hôn rồi không?”

“Chúc mừng Mỹ Quyên, cuối cùng cũng tìm được người chồng như ý. Trước kia tôi đã nói mà, Tôn Hàn không xứng với cháu…”

Người họ hàng nói ra lời này còn không nhớ mình đã nói lúc nào.

Lúc đó, bọn họ chỉ nói là Lâm Mỹ Quyên gả cho một thanh niên tài giỏi, có mệnh giàu sang!

Chẳng qua lúc đó khác bây giờ khác, Tôn Hàn vừa mới ra tù, còn Đường Minh Phong mới là ông chủ có công ty của riêng mình.

Lúc này, một chiếc Mercedes S dừng ở bên ngoài suối phun của khách sạn Thiên Tế.

Tôn Hàn bế Đồng Đồng xuống xe, nghiêm túc nói: “Đồng Đồng, nếu hôm nay mẹ con không đến sinh nhật con, con có buồn không?”

Thật ra anh có cách để Lâm Mỹ Quyên đến tham gia sinh nhật lần thứ sáu của Đồng Đồng, nhưng Lâm Mỹ Quyên không có lòng, ép cô ta đến đây cũng chẳng ý nghĩa gì.

Đồng Đồng chớp mắt, bất chợt tủi thân muốn khóc, nhưng vẫn dùng giọng non nớt nói: “Có bố ở bên cạnh Đồng Đồng vào sinh nhật là Đồng Đồng vui lắm rồi”.

Trẻ con không biết nói dối, Tôn Hàn nhận ra được Đồng Đồng đang dối lòng.

Nhưng có thể làm gì được đây?

Có lẽ bây giờ Lâm Mỹ Quyên đang ở tầng nào đó của khách sạn Thiên Tế, tình cảm dạt dào với Đường Minh Phong, đâu còn nhớ tới đứa con gái là Đồng Đồng.

Anh đưa tay kéo trán Đồng Đồng áp sát vào trán mình: “Ừ, bố yêu Đồng Đồng nhất”.

“Vậy… cô Liễu thì sao ạ? Cô ấy có đến mừng sinh nhật với Đồng Đồng không?”, Đồng Đồng đột nhiên hỏi.

“Chắc cô ấy đang trên đường đến đấy”, Tôn Hàn cười đáp.

Anh rất vui vì Đồng Đồng cũng thích Liễu Y Y.

Hai bố con mau chóng đi vào đại sảnh.

Nhưng bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo.

Có người đưa tay chỉ trỏ, Lâm Mỹ Quyên mặc lễ phục bỗng quay người lại, nhìn thấy Tôn Hàn và Đồng Đồng, nụ cười trên mặt dần trở nên hung ác: “Sao… Sao các người lại tới đây?”

Nhiều người cũng nhận ra Tôn Hàn và Đồng Đồng, tỏ vẻ kì quái.

Lâm Mỹ Quyên đính hôn ở khách sạn Thiên Tế, chồng và con tìm đến, mất mặt lắm đây!

“Mẹ, không phải bố nói mẹ không tham gia sinh nhật của Đồng Đồng sao?”

Đồng Đồng nhìn thấy Lâm Mỹ Quyên thì hết sức vui mừng.

Nhưng lúc này, Đường Minh Phong tức giận gào lên: “Tôn Hàn, hôm nay là ngày đính hôn của tôi và Mỹ Quyên, anh đến đây gây rối gì đấy!”

“Tôi ra lệnh cho anh, mau dẫn đứa con gái thấp hèn của anh đi đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ!”

Rầm!

Tôn Hàn đột nhiên đạp chân ra nhanh như chớp, đá trúng bụng dưới của Đường Minh Phong, không biểu lộ cảm xúc gì: “Anh thử mắng Đồng Đồng một câu nữa xem?”

“Bảo vệ, đánh người rồi!”

Cả đại sảnh trở nên hỗn loạn.

Mấy người bảo vệ đi vào, Lâm Mỹ Quyên lập tức chỉ vào Tôn Hàn: “Bảo vệ, người đàn ông này ra tay đánh người!”

Đội trưởng đội bảo vệ nhìn Tôn Hàn: “Thưa anh, khách sạn Thiên Tế không phải là nơi để anh giở thói ngang ngược. Mời anh đi ra cho, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo!”

“Không những là mời ra ngoài, mà còn phải gọi cảnh sát bắt anh ta đi!”

“Đúng vậy, người này là một kẻ mới ra tù, ngang nhiên đánh người ở nơi công cộng thì nên bắt lại!”

Lúc này, Đồng Đồng sợ đến mức khóc òa lên: “Bố, mẹ, con sợ…”

Tôn Hàn vừa an ủi Đồng Đồng, vừa lạnh lùng nhìn Lâm Mỹ Quyên: “Tôi đánh Đường Minh Phong là vì anh ta ăn nói thô lỗ trước”.

“Còn chuyện mời tôi ra ngoài, không biết cô dựa vào đâu mà mời tôi ra ngoài?”

Lâm Mỹ Quyên lạnh lùng nói: “Tôn Hàn, rõ ràng anh biết hôm nay tôi và Minh Phong đính hôn ở khách sạn Thiên Tế, anh dẫn con gái đến đây là ý gì? Phải phá lễ đính hôn của tôi thì anh mới vừa lòng à? Một người đàn ông như anh mà lòng dạ chỉ được thế thôi sao?”

“Hôm nay là ngày tôi đính hôn, tôi không muốn gây chuyện, báo cảnh sát là được rồi. Mời anh lập tức rời khỏi khách sạn Thiên Tế!”

Lâm Hạo và Lâm Hữu cũng lên tiếng khiển trách Tôn Hàn.

“Tôn Hàn, anh xem chị tôi khoan dung đến mức nào, anh biết điều thì mau cút đi!”

“Còn không phải sao, bản thân vô dụng phạm tội hãm hiếp, giờ còn có mặt mũi ở đây dây dưa với Mỹ Quyên của chúng ta, cậu có biết xấu hổ không?”

Đường Minh Phong nhịn đau nói: “Tôn Hàn, nếu anh là một người đàn ông thì đừng níu kéo Mỹ Quyên nữa! Lúc anh ở trong tù, Mỹ Quyên không đề nghị ly hôn với anh đã là hết tình hết nghĩa với anh rồi!”

Nhìn thấy mặt thật của đám người này, Tôn Hàn cảm thấy vô cùng nực cười.

Chuyện cưỡng hiếp là thế nào, người ngoài không biết, nhưng các người lại không hiểu rõ hay sao?

Cả thế giới đều có thể chỉ trích Tôn Hàn vô sỉ đê tiện, riêng gia đình Lâm Mỹ Quyên thì không có tư cách này!

Tôn Hàn vừa tức vừa buồn cười, lên tiếng: “Tôi đến khách sạn Thiên Tế không phải để tham gia lễ đính hôn của các người, mà là để tổ chức sinh nhật cho Đồng Đồng”.

“Vốn dĩ tôi cũng không muốn gặp các người, nhưng các người lại đón khách ở đại sảnh, còn trách ai đây?”

Cái gì?

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Tôn Hàn đến khách sạn Thiên Tế để tổ chức sinh nhật cho Đồng Đồng, đùa gì vậy?

Có biết khách sạn Thiên Tế đắt thế nào không?

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều cảm thấy não vận chuyển không kịp.

Cùng lúc đó, Tôn Hàn nhìn Đồng Đồng, nhỏ giọng nói: “Đồng Đồng, con cũng nhìn thấy rồi đấy. Không phải bố không cho mẹ đến ăn mừng sinh nhật với con, mà là mẹ con thích một chú khác rồi, không cần Đồng Đồng và bố nữa”.

Nếu Đồng Đồng đã nhìn thấy thì Tôn Hàn cũng không cần phải giấu nữa, dù sao thì sớm muộn Đồng Đồng cũng biết chuyện này.

“Mẹ không cần Đồng Đồng nữa… Hu hu hu…”

Đồng Đồng đau lòng bật khóc, giống như thế giới đã sụp đổ.

“Tôn Hàn, anh nói bậy gì thế? Anh tổ chức sinh nhật cho Đồng Đồng ở khách sạn Thiên Tế? Anh không sợ trở thành trò cười à? Khách sạn Thiên Tế là nơi nào, là nơi mà anh có thể đến sao?”, Đường Minh Phong bực tức chế nhạo.

Tôn Hàn vừa mới ra tù mấy ngày mà tổ chức sinh nhật cho con gái ở khách sạn Thiên Tế, đúng là khiến người ta cười rụng răng.

Tôn Hàn lạnh lùng nói: “Tầng cao nhất của khách sạn Thiên Tế là do tôi đặt, có muốn lên đó xem với tôi không?”

Chương 19: Quỳ xuống, cầu xin tôi!

Lại có tiếng xôn xao vang lên.

“Tầng cao nhất của khách sạn Thiên Tế? Lẽ nào Tôn Hàn chính là nhân vật lớn tổ chức sinh nhật cho con gái ở tầng cao nhất đó?”

“Đùa à, muốn bao trọn tầng cao nhất thì giá ít nhất cũng phải hai triệu tệ!”

“Đây không phải vấn đề tiền bạc, mà phải có thân phận mới được. Nếu không có tên tuổi gì ở thành phố Giang Châu thì có tiền cũng không cho cậu thuê đâu”.

“Có phải Tôn Hàn đang khoác lác không?”

Nghe nói Tôn Hàn có thể là nhân vật lớn bao trọn tầng cao nhất của khách sạn Thiên Tế, mấy người bảo vệ cũng trở nên do dự, không dám đến gần Tôn Hàn, lòng bàn tay toát mồ hôi.

Nếu đụng vào nhân vật lớn này thì đừng mơ giữ được bát cơm.

“Tôn Hàn, anh quậy đủ chưa?”

“Bây giờ anh còn nợ Minh Phong năm triệu tệ, lấy tiền đâu ra mà bao tầng cao nhất?”

Trong cơn tức giận, Lâm Mỹ Quyên lấy chuyện Tôn Hàn nợ Đường Minh Phong năm triệu tệ ra nói. Đương nhiên năm triệu tệ này chỉ là thủ đoạn bọn họ làm sổ sách giả, chuẩn bị ép Tôn Hàn ly hôn mà thôi.

“Tầng cao nhất là anh rể tôi nhường ra cho nhân vật lớn, lẽ nào anh ấy lại nhường cho anh? Tôn Hàn, anh khoác lác cũng phải nói gì đáng tin chút chứ!”, lúc này Lâm Hạo đứng ra chế nhạo.

Hắn ta vừa nghe nói Đường Minh Phong và chị hắn ta vốn đã đặt tiệc ở tầng cao nhất của khách sạn Thiên Tế, chẳng qua là nể mặt nhân vật lớn nên nhường lại để người đó tổ chức sinh nhật cho con gái mà thôi.

“Đường Minh Phong, tầng cao nhất là anh nhường cho tôi sao? Chuyện này tôi phải hỏi Từ Khang Niên mới được”.

Tôn Hàn không muốn nhiều lời, lấy điện thoại định gọi cho Từ Khang Niên.

Nghe đến tên Từ Khang Niên, tất cả mọi người đều biến sắc.

Đó là chủ tịch công ty bất động sản Thịnh Hạ, một trong những ông trùm đứng trên đỉnh mây ở thành phố Giang Châu.

Tôn Hàn quen biết Từ Khang Niên, sao có thể chứ?

“Tôi nhớ ra rồi, tầng cao nhất của khách sạn Thiên Tế là chủ tịch Từ của công ty bất động sản Thịnh Hạ đã đặt!”

Lúc này, đội trưởng đội bảo vệ bỗng nhớ ra, càng xác định tính chân thực của chuyện này.

Ánh mắt nhiều người đều đổ dồn lên Đường Minh Phong, dường như đang hỏi, không phải anh nói là nhường cho nhân vật lớn sao?

Sao lại thành chủ tịch Từ của công ty bất động sản Thịnh Hạ đặt trước rồi?

Gò má Đường Minh Phong nóng lên, hung hăng nhìn Lâm Hạo.

Lâm Hạo đúng là não thiếu nếp nhăn!

Anh ta nói mình nhường cho nhân vật lớn chỉ là bịa ra cho có mặt mũi, hắn ta lại còn tưởng thật.

Nhìn gương mặt dở khóc dở cười của Đường Minh Phong, tất cả mọi người đều rõ anh ta không quen biết gì nhân vật lớn kia.

Sau khi cúp máy, Tôn Hàn nhìn lướt qua mọi người, chỉ nói một câu.

“Đợi hai phút”.

Hai phút sau.

Từ Khang Niên bước vào, một tay ôm con gấu bông màu trắng cực lớn, tay kia cầm một chiếc áo đầm công chúa xinh đẹp: “Chúc công chúa nhỏ sinh nhật sáu tuổi vui vẻ nhé!”

“Đây là quà mà bố cháu tặng cháu, còn đây là của bác Từ tặng”.

“Bác Từ!”

Nhìn thấy người quen, cuối cùng Đồng Đồng cũng vui lên chút, hào hứng gọi.

Từ Khang Niên thường xuyên ra vào khách sạn Thiên Tế, bảo vệ của khách sạn chắc chắn nhận ra ông ấy.

Đội trưởng đội bảo vệ mau chóng bước tới cúi chào: “Chủ tịch Từ!”

Từ Khang Niên không nhìn đội trưởng đội bảo vệ lấy một cái, chuyển ánh mắt sang đám người Đường Minh Phong, không giận mà uy: “Trong các người, ai nhường tầng cao nhất cho tôi?”

“Soạt!”

Hàng loạt ánh mắt đổ dồn về phía Đường Minh Phong.

“Là cậu à?”

“Không phải, không phải! Chủ tịch Từ, tôi… tôi chỉ đùa thôi”.

Đối diện với một nhân vật như Từ Khang Niên, Đường Minh Phong không dám huênh hoang, không dám lộ ra chút vẻ bất kính nào.

“Ha, đùa với tôi à? Có muốn tôi cũng đùa với cậu một phen không?”, Từ Khang Niên nói đầy ẩn ý.

Đường Minh Phong đâu dám trả lời, sợ run như con chim cút.

Lúc này lại có hai bố con đi vào, mang theo quà.

“Chào ông hai Thẩm!”

“Chào ông hai Thẩm!”

Mấy bảo vệ vội vàng chào hỏi.

Thẩm Kỳ Bân nhìn lướt qua ảnh đính hôn ở ngoài cửa, chán ghét nói: “Khách sạn các người mang phong cách gì đây? Ảnh đính hôn kiểu gì cũng có thể đặt ở ngoài cửa, thế nào, hôm nay cặp đôi đính hôn này bao trọn khách sạn Thiên Tế rồi sao?”

Đội trưởng đội bảo vệ vội vàng sai cấp dưới cất ảnh đính hôn của Đường Minh Phong và Lâm Mỹ Quyên đi.

Cặp đôi đính hôn kia lại không dám thốt ra tiếng nào.

Càng khỏi phải nói bạn bè thân thích của hai người, không ai dám ho he.

Bấy giờ Thẩm Kỳ Bân mới hài lòng, dẫn theo Thẩm Nguyệt đi đến bên cạnh Tôn Hàn: “Cậu Tôn, tôi và Tiểu Nguyệt đến chúc mừng sinh nhật công chúa nhỏ, không mời mà đến, mong cậu đừng trách!”

“Tiểu Nguyệt, còn không mau tặng quà cho công chúa nhỏ đi!”

Thẩm Nguyệt lấy một chiếc đồng hồ trẻ con được đặt trong hộp quà quý giá đưa đến cho Đồng Đồng: “Đồng Đồng sinh nhật vui vẻ!”

“Chị Tiểu Nguyệt!”, nhìn thấy Thẩm Nguyệt đến, Đồng Đồng càng vui hơn.

Tôn Hàn quan sát chiếc đồng hồ, nhẹ giọng nói: “Không rẻ nhỉ?”

“Không đắt, không đắt, chỉ hơn hai triệu tệ mà thôi!”

Nghe Thẩm Kỳ Bân nói vậy, mọi người đều hít sâu vào một hơi.

Hơn hai triệu tệ mà không đắt?

Hôm nay, tầng cao nhất của khách sạn Thiên Tế có phải do Tôn Hàn đặt hay không, nhìn là biết ngay.

Tôn Hàn cũng không màng quan tâm đến đám người Lâm Mỹ Quyên: “Đi, chúng ta lên lầu!”

Lúc Thẩm Kỳ Bân quay người, bỗng nhìn Đường Minh Phong và Lâm Mỹ Quyên chế giễu: “Hai người còn có tâm trạng tổ chức đính hôn à, nhớ là ngày mai tôi phải thấy được năm mươi triệu, nếu không sẽ tịch thu tài sản dưới tên hai người đấy”.

Nghe ông ta nói vậy, bạn bè thân thích của hai người càng cảm thấy nghi hoặc.

Đường Minh Phong và Lâm Mỹ Quyên nợ năm mươi triệu tệ sao?

Bây giờ bọn họ nở mày nở mặt như vậy chẳng lẽ chỉ là bề ngoài, thực tế lại nợ nần chồng chất?

Tất cả bạn bè thân thích nhìn Lâm Mỹ Quyên và Đường Minh Phong với ánh mắt khác trước, nhỏ giọng chế nhạo.

“Tôi đã nói mà, chim sẻ mà đòi biến thành phượng hoàng, hóa ra chỉ là cái vỏ rỗng mà thôi!”

“Dám nợ người ta đến năm mươi triệu! Lâm Mỹ Quyên có bán thân cũng không trả nổi!”

“Khỏi phải nói, Lâm Mỹ Quyên từng bán chính con gái mình, sao lòng dạ cô ta lại độc ác vậy chứ?”

Nghe thấy những lời nói này, Lâm Mỹ Quyên vừa xấu hổ vừa giận dữ vô cùng.

Cô ta nhìn bóng lưng Tôn Hàn với ánh mắt phức tạp đầy oán hận, chính người đàn ông này đã làm hỏng lễ đính hôn của cô ta.

Chuyện đến nước này, cô ta đã trở thành chuyện cười trong mắt người thân và bạn bè.

“Tôn Hàn, anh đứng lại cho tôi!”

Lâm Mỹ Quyên đột nhiên gào lên làm nhiều người giật mình.

Tôn Hàn dừng lại, không ngoảnh đầu mà nói: “Chúng ta còn gì để nói nữa sao?”

Lâm Mỹ Quyên dùng lời lẽ sắc bén nói: “Đương nhiên chúng ta không có gì để nói, nhưng còn người phụ nữ tên Liễu Y Y thì sao?”

Soạt!

Ánh mắt Tôn Hàn lập tức trở nên bén nhọn, quay người nhìn lại.

Lâm Mỹ Quyên cắn răng nói: “Người đẹp nhỏ bé của anh không đến, anh không thấy lạ sao?”

Thuận theo ý của Lâm Mỹ Quyên, hai người đi sang một bên.

Tôn Hàn đốt điếu thuốc, ánh mắt càng lúc càng lạnh: “Cô có ý gì?”

“Tôi cho người bắt cóc cô ta rồi”.

“Chỉ cần tôi muốn, anh sẽ không tìm thấy thi thể của cô ta đâu! Anh cứ gọi thử cho cô ta xem cô ta có bắt máy không?”, Lâm Mỹ Quyên căm hận nói.

Nếu cô ta đã dám thừa nhận thì tất nhiên là thật.

Tôn Hàn cố kìm nén sự hốt hoảng trong lòng, ra vẻ thản nhiên: “Tôi và cô ta chẳng có quan hệ gì, cô bắt cô ta để uy hiếp tôi, có phải cô nghĩ hơi xa không?”

“Không có quan hệ gì? Ha ha, anh nói không có quan hệ gì sao?”

Lâm Mỹ Quyên giống như nghe được chuyện gì buồn cười, cười giễu không thôi: “Anh vẫn chưa biết đúng không, năm xưa người đẹp bé nhỏ của anh đã sinh cho anh một đứa bé gái. Cô ta bị đuổi khỏi gia tộc là vì đứa bé đó!”

“Nếu để cô ta nghe thấy lời anh nói, không biết sẽ đau lòng đến mức nào!”.

Nói xong, Lâm Mỹ Quyên đột nhiên hạ giọng nói: “Được, anh nói anh không có quan hệ gì với cô ta, vậy tôi sẽ gọi điện thoại bảo đám bắt cóc đó xử cô ta, nhân tiện quay video lại truyền lên mạng, để mọi người ở thành phố Giang Châu cùng thưởng thức”.

“Cô dám!”

Tôn Hàn đột nhiên quát lớn, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Lâm Mỹ Quyên, ánh mắt lạnh băng khiến người ta sởn gai ốc.

Bé gái con của Liễu Y Y bị đám buôn người bắt cóc chính là con của anh!

Tâm trạng anh bỗng chốc rối loạn.

Đối diện với ánh mắt khiến người ta sợ hãi của Tôn Hàn, Lâm Mỹ Quyên hoảng hốt, cơ thể không tự chủ mà run lên.

Nhưng giây lát sau, nghĩ tới mình đã mất mặt thế nào ở lễ đính hôn ngày hôm nay, Lâm Mỹ Quyên lại phát cuồng.

Cô ta muốn giẫm đạp tôn nghiêm của Tôn Hàn dưới chân, cô ta muốn khiến Tôn Hàn biết ai mới là người thắng!

“Ha ha, tôi có gì mà không dám, anh dám làm gì tôi nào?”

“Nếu muốn người đẹp của anh bình yên vô sự thì quỳ xuống cầu xin tôi đi!”

“Bây giờ, ngay lập tức!”

Lâm Mỹ Quyên phát điên, ngón tay đã đặt lên nút gọi. Chỉ cần Tôn Hàn dám từ chối, cô ta sẽ gọi cho đám bắt cóc, khiến Tôn Hàn hối hận cả đời!

Chương 20: Anh có ý gì?

Tất cả mọi người trong sảnh lớn của khách sạn đều phát hiện ra điều bất thường ở bên này, nhưng không ai dám bước tới hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.

Bầu không khí kỳ quặc đến đáng sợ!

Đường Minh Phong biết rất rõ chuyện gì đang xảy ra, việc tóm Liễu Y Y không thể thiếu đóng góp của anh ta; anh ta càng hiểu rõ Lâm Mỹ Quyên định làm gì.

Chắc chắn cô ta sẽ ép Tôn Hàn đứng trước mặt ông hai Thẩm mà thừa nhận bản thân không hề biết y thuật, thực chất chỉ đang lừa dối ông hai Thẩm.

Như thế, ông hai Thẩm không những không tìm tới họ đòi số tiền năm mươi triệu tệ kia, bệnh máu trắng của Thẩm Nguyệt vẫn cần tới Tôn Đồng Đồng, vậy thì họ còn có thể kiếm thêm được một khoản!

Mà Tôn Hàn.

Hờ hờ, ông hai Thẩm sẽ không bỏ qua cho Tôn Hàn, đâu cần họ phải nghĩ cách.

Nghĩ tới đây, Đường Minh Phong vội vàng tỏ ra ân cần, chạy tới trước mặt Thẩm Kỳ Bân.

“Ông hai Thẩm, vợ tôi chắc chắn sẽ lột trần được bộ mặt lừa đảo của Tôn Hàn, hắn ta căn bản không cứu nổi cô Thẩm Nguyệt!”

“Ông nhìn xem, Tôn Hàn sẽ tới đây thừa nhận chuyện này ngay! Bệnh của cô Thẩm Nguyệt vẫn cần đến đứa trẻ Tôn Đồng Đồng kia!”

Chát!

Thẩm Kỳ Bân đột nhiên ra tay, một cái tát của ông ta khiến hắn ta choáng váng đầu óc.

“Cút!”

Đường Minh Phong đơ ra tại chỗ.

Ở một bên khác.

Trước mặt tường bằng thủy tinh trong suốt của khách sạn, Lâm Mỹ Quyên nhìn chằm chằm vào Tôn Hàn rất lâu mà không thấy anh có ý định quỳ xuống nên càng lúc càng tức giận, dung mạo cũng trở nên méo mó: “Anh thực sự không chịu quỳ?”

“Cô chắc là cô muốn làm như vậy à?”. Ánh mắt của Tôn Hàn rất lạnh nhạt, lạnh đến mức không còn tình cảm gì.

“Anh tưởng rằng tôi đang đùa anh à?”

Lâm Mỹ Quyên không thể không buông lời chế nhạo, cô ta bắt cóc người luôn rồi, có gì mà không dám nữa?

“Nếu cô đã chắc chắn như thế, vậy thì không còn gì đáng nói nữa”.

Nói xong, Tôn Hàn lấy điện thoại của mình ra.

Lâm Mỹ Quyên nhất thời hoảng hốt, tưởng rằng Tôn Hàn định báo cảnh sát, lập tức lên tiếng uy hiếp: “Tôn Hàn, nếu anh dám báo cảnh sát, tôi đảm bảo cả đời này anh đừng hòng gặp lại Liễu Y Y!”

“Báo cảnh sát thì không cần”.

Tôn Hàn khinh thường đáp lại, gọi một cuộc điện thoại cho Chu Lão Lục.

Chu Lão Lục vội vàng giải thích, còn tưởng rằng Tôn Hàn không vui khi thấy hắn vắng mặt trong ngày sinh nhật của con gái anh: “Cậu chủ, tôi đang trên đường đến khách sạn đây…”

Tôn Hàn không hứng thú nghe mấy câu này, anh lạnh giọng: “Ở thành phố Giang Châu có người bắt cóc một cô gái tên là Liễu Y Y, nếu cô ấy gặp phải chuyện bất trắc gì, anh cũng tự bốc hơi khỏi thành phố Giang Châu này đi”.

Ngắt cuộc gọi, Tôn Hàn nhìn Lâm Mỹ Quyên mà mặt không biểu cảm gì, không nói năng thêm.

Lâm Mỹ Quyên sững sờ trong chốc lát, đột nhiên cười khẩy: “Tôn Hàn, anh tưởng rằng gọi một cuộc điện thoại là có thể dọa được tôi à!”

“Tốt, nếu như anh đã không quỳ, bây giờ tôi sẽ gọi cho bọn bắt cóc, tôi muốn anh hối hận cả đời!”

Nói xong, Lâm Mỹ Quyên ấn điện thoại bấm số gọi.

Đúng vào lúc này, điện thoại của cô ta đột ngột bị Tôn Hàn cướp mất, ngắt cuộc gọi.

Lâm Mỹ Quyên không những không hoảng sợ mà còn tỏ ra đắc ý: “Ha ha, tôi còn tưởng anh không quan tâm tới người đẹp của mình cơ!”

“Không phiền đợi mấy phút chứ”.

Tôn Hàn vẫn không biểu cảm gì, qua năm phút mới trả điện thoại cho Lâm Mỹ Quyên, đưa tay ra hiệu cho cô ta là có thể gọi được rồi.

Lâm Mỹ Quyên không hiểu Tôn Hàn muốn làm gì, nhưng lập tức gọi qua bên đó, cô ta không tin mình không uy hiếp nổi Tôn Hàn.

Nhưng sau khi cuộc gọi được kết nối, cục diện lập tức thay đổi hoàn toàn.

“Lâm Mỹ Quyên, rốt cuộc mày bắt bọn tao bắt người nào thế hả? Bây giờ, cả giới giang hồ ở thành phố Giang Châu đang tìm cô gái này!”

“Chu Lục gia đã nói rồi, nếu không giao nộp cô gái này ngay lập tức thì bọn tao sẽ chết không có chỗ chôn!”

Trong điện thoại vang lên tiếng chửi rủa mạt sát của Vương Bình.

Chu Lão Lục tuy rằng làm ăn chân chính, nhưng lời của người này còn đáng sợ hơn cả Diêm Vương!

Lâm Mỹ Quyên sợ chết khiếp ngay tại chỗ.

Chỉ vì cuộc điện thoại ban nãy của Tôn Hàn mà giới giang hồ cả thành phố này phải giúp anh tìm Liễu Y Y?

“Tôi là Tôn Hàn, Liễu Y Y là người phụ nữ của tôi. Trong vòng một tiếng đồng hồ mà tôi không nhìn thấy người thì lời mà Chu Lão Lục đã nói chính là kết cục của các người!”

Lúc này đây, Tôn Hàn nói với vào trong điện thoại.

“Đã hiểu, đã hiểu! Chúng tôi sẽ đưa cô Liễu hoàn hảo, không sứt mẻ gì tới trước mặt anh ngay!”

Vương Bình nghe thấy giọng nói của chính chủ, nào dám nói “không”.

Ngắt cuộc gọi, Tôn Hàn nhìn Lâm Mỹ Quyên đang chết sững ở đó, ánh mắt lộ vẻ thương hại cô ta.

“Có lẽ cô vẫn không biết người đàn ông “được” cô phụ bạc rốt cuộc sở hữu quyền thế như thế nào”.

“’Nhưng mà không quan trọng nữa rồi. Lâm Mỹ Quyên, cô cứ nên vào tù sám hối đi”.

Bỏ lại câu này, Tôn Hàn quay người rời đi, không ngó ngàng tới Lâm Mỹ Quyên đang mất hồn mất vía nữa.

“Cậu chủ, đã xảy ra chuyện gì thế?”

Ở trước cửa thang máy, Từ Khang Niên tiến lại gần, cất tiếng hỏi đầy quan tâm.

Tôn Hàn vuốt mặt: “Không sao rồi, chúng ta lên tầng đi”.

Lúc này đây Tôn Hàn chỉ mải nghĩ về Liễu Y Y và con gái của họ.

Anh có hai cô con gái, trời xanh đối xử với anh không tệ chút nào!

Chỉ là con gái của anh và Liễu Y Y bị người ta bắt cóc rồi.

Dù có bắt anh đào ba tấc đất, anh cũng phải tìm được con gái về!

Đợi khi đoàn người lên trên tầng, bầu không khí vui mừng trong sảnh hoàn toàn tiêu tan.

Đường Minh Phong sốt ruột chạy tới trước mặt Lâm Mỹ Quyên mà quở trách: “Sao em không uy hiếp Tôn Hàn nói ra chân tướng sự việc, để chính miệng hắn thừa nhận không thể chữa khỏi cho Thẩm Nguyệt?”

Chát!

Lâm Mỹ Quyên đột nhiên vung bàn tay vào mặt Đường Minh Phong, nước mắt tuôn như mưa: “Tất cả là tại anh, tại sao anh lại dụ dỗ tôi!”

“Kết thúc rồi, phen này xong đời rồi…”



Trong lúc mừng sinh nhật sáu tuổi cho Đồng Đồng, Lục Hạo cũng đến.

Cậu ta tặng Đồng Đồng một bộ quần áo của “Duyên Đạo” trị giá mấy nghìn tệ làm cô bé cười đến mức không khép được miệng.

Đối với Lục Hạo mà nói, món quà này đúng là rất có lòng.

Duyên Đạo là thương hiệu thời trang trẻ em hàng đầu trong nước, lấy ngụ ý “cảm ơn duyên phận mà ông trời ban tặng, đưa người tới bên cạnh ta”.

“Đại ca, sao trông anh có vẻ lơ đãng thế?”, trong lúc tiệc tùng, Lục Hạo phát hiện ra trạng thái bất thường của Tôn Hàn.

“Dì Liễu chưa đến ạ!”

Đồng Đồng đang cầm một miếng bánh kem đột nhiên chen miệng vào.

Tôn Hàn bật cười, giải thích với Lục Hạo: “Là cô gái năm đó bị tôi xâm hại”.

Lục Hạo bừng tỉnh: “Đại ca vẫn còn trẻ, nên tìm cho tôi một người chị dâu nữa rồi!”

“Ha ha, nói là tìm bạn gái khác cho tôi mà cứ như tìm cho cậu vậy!”

Có được người anh em thân thiết như chân với tay ở bên cạnh, Tôn Hàn cũng mở lòng hơn rất nhiều.

Bữa tiệc sinh nhật kết thúc, Chu Lão Lục cũng truyền tin tới, ngỏ ý đã đón được cô Liễu Y Y.

Tôn Hàn lập tức đứng ngồi không yên, bèn dẫn Đồng Đồng đi tới đó.

Khi tạm biệt nhau, Tôn Hàn nói với Lục Hạo: “Đợi mấy hôm nữa đỡ bạn, tôi sẽ dẫn chị dâu cậu tới thăm bác trai bác gái”.

“Vâng, đại ca có việc cứ đi trước đi ạ”.

Tất nhiên Lục Hạo biết “chị dâu” này không phải Lâm Mỹ Quyên.

Quán bar Hoàng Triều.

Bởi vì là ban ngày nên nơi này không có một ai.

Tôn Hàn vội vàng tiến vào bên trong, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Liễu Y Y còn đang kinh hãi khiếp sợ.

Tuy mới chia cắt một buổi tối, nhưng trong mắt Tôn Hàn chẳng khác nào đã cách biệt ba thu.

Trong lúc cảm xúc kích động, Tôn Hàn đột nhiên kéo Liễu Y Y vào lòng mình, ôm cô thật chặt.

“Anh làm gì thế? Đồ háo sắc, buông tôi ra! Anh mau buông tôi ra! Tôn Hàn, đồ khốn nạn nhà anh!”

Liễu Y Y thoáng sững người rồi bắt đầu vùng vẫy.

Đợi khi Tôn Hàn buông cô ra, Liễu Y Y lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, cảm giác như bị sỉ nhục vậy.

“Có phải anh cảm thấy mình cứu tôi rồi thì tôi sẽ phải mang ơn, để anh muốn khinh khi thế nào, tôi cũng phải nghe theo thế ấy đúng không?”

Tôn Hàn vội vàng giải thích: “Anh, anh không có ý đó!”

“Thế anh có ý gì?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play