Juliette áp sát Amelia lúc hai chị em đi về phía hiên nhà. Ánh mắt cô ấy lấp lánh tia đồng lõa.
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chị bị bắt gặp đang ở cùng anh ấy?” Amelia thì thào, “Chị sẽ phải cưới anh ấy chứ sao?”.
Juliette dừng bước, nhìn chằm chằm em gái. Em cô hoàn toàn bị hấp dẫn với ý tưởng đó.
“Đừng bao giờ để ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu em. Chị sẽ không kết hôn với bất kì ai.” Mặt Juliette nóng bừng, cô tự hỏi có nên quay lại và từ bỏ ý tưởng này không. Nếu Amelia cho rằng đó là một cái cớ để ép buộc cô kết hôn thì cô hoàn toàn không nên đi. Thở dài, cô thừa nhận, “Chị nghĩ em nói đúng. Chị có thể bị phát hiện đang ở cùng anh ấy và như thế là không thích hợp.”
“Đừng lo lắng chuyện đó!”, Amelia đảm bảo với cô. “Em chỉ đang tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra thôi. Em sẽ không để ai phát hiện ra hai người đâu.” Cô bé mất tự chủ và cố trấn an Juliette về lòng trung thành của mình.
“Cảm ơn em”, cô thở ra. Nhưng lời nói của Amelia vẫn khiến cô cân nhắc có nên mạo hiểm đi vào khu vườn hay không. Cô cùng em gái bước ra hiên nhà, và ở phía xa xa cuối khu vườn, cô thấy Paul đang đứng cạnh một cây thông đỏ.
“Tại sao anh ấy lại giả vờ là người thừa kế của một tử tước nhỉ?”, Amelia hỏi. “Mọi người đều đang bàn tán về anh ấy.”
“Để được đến gần chị.” Cô không thể tin anh lại liều lĩnh như thế. Hơn nữa, anh còn không thèm che giấu danh tính của mình. Cô đỏ mặt nhớ lại lúc mọi người nhìn chằm chằm vào họ, thì thầm bàn tán về người đàn ông bí ẩn chú ý đến cô.
Nếu họ biết sự thật…
“Hãy cẩn thận”, Amelia năn nỉ. “Dì Charlotte vẫn cho là em đưa chị tới phòng nghỉ của phụ nữ. Chị chỉ có vài phút thôi đấy!”
“Sẽ ổn thôi.” Không khí ban đêm hơi lạnh, và Juliette bắt đầu hối hận vì không mang theo áo choàng. Cô nhận thấy không có ai khác bên ngoài. “Chị sẽ sớm gặp em ở phòng nghỉ.”
Em gái cô đứng đợi trong khi Juliette đi ngang qua khu vườn, hướng về phía cây thông đỏ mọc sát bức tường đá. Bầu trời tối đen, trừ mảnh trăng lưỡi liềm đang nhìn trộm sau một đám mây.
“Tối nay anh quá liều lĩnh đấy”, cô thì thào lúc Paul kéo cô đi sâu hơn vào bóng tối. “Nếu anh bị phát hiện thì sẽ thế nào?”
“Anh đã bị ném ra ngoài rồi”, anh lẩm bẩm, dẫn cô ra phía sau cây thông đến khi lưng cô tựa vào tường. “Nhưng để gặp được em thì cũng rất xứng đáng.”
Bị vây trong một không gian nhỏ khiến cô cảm thấy lo lắng. Cô bắt đầu run rẩy trong làn không khí lạnh lẽo, anh cởi áo khoác, quàng lên vai cô. Juliette có thể cảm nhận được hơi ấm còn sót lại của anh qua lớp vải đen, cô lầm bầm cảm ơn. “Em không hiểu sao mình lại đồng ý gặp anh, bác sĩ Fraser.” Lời nói tuôn khỏi miệng cô một cách trôi chảy dù không đúng sự thật. Cô đã mất bình tĩnh khi bắt gặp anh nhảy cùng cô gái khác đến mức cảm thấy mình cần phải ở gần anh.
“Gọi tên anh, Juliette.”
“Paul”, cô thì thầm, đẩy nhẹ lên ngực anh như muốn tạo thêm chút khoảng cách.
“Nhìn anh”, anh ra lệnh. Bàn tay đeo găng nắm chặt tay cô, giọng nói của anh cầm tù cô. “Đừng sợ!”
Cô không sợ anh mà chỉ sợ quá khứ ghê tởm của mình. Những ký ức run rẩy ùa về, và dù anh chỉ áp tay cô lên ngực anh, cô vẫn phải cố làm dịu trái tim đang đập điên cuông của mình.
Một phụ nữ bình thường sẽ không thể có cảm giác này. Cô ấy sẽ rất vui sướng khi được người đàn ông mình quan tâm chú ý đến, có lẽ còn để anh ta đánh cắp một nụ hôn nữa.
Juliette muốn được như những phụ nữ khác, tận hưởng khoảnh khắc được hôn đó. Chỉ cần ở cạnh Paul thì mọi giác quan của cô đều trong tình trạng báo động, gợi lên mọi ham muốn đã bị lãng quên.
“Tại sao anh lại muốn gặp em?”, cô lên tiếng, cố che giấu giọng nói run rẩy của mình.
“Có một thứ anh muốn trao lại cho em. Thứ mà anh đã cố tặng em vài năm trước.” Paul cho tay vào trong túi áo gi lê, lôi ra chiếc nhẫn bạc và giơ lên trong ánh trăng.
Cô nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, nhớ lại cái ngày mưa tuyết anh đã cầu hôn cô lần đầu tiên. Đó cũng là ngày Bá tước Strathland bắt đầu chú ý đến cô.
Nỗi sợ hãi mơ hồ gào thét bên trong, cô lắc đầu. “Em không thể nhận nó, Paul.” Ý nghĩa của chiếc nhẫn là quá rõ ràng.
“Nó thuộc về em. Nhưng anh hứa sẽ không ép buộc đến khi em sẵn sàng nhận.” Anh giữ chiếc nhẫn bằng ngón cái và ngón trỏ. “Anh chỉ muốn em biết là anh vẫn đang giữ nó.”
“Anh phải giữ nó cho người khác.” Một người có thể cho anh những thứ mà cô không thể.
“Anh sẽ giữ đến khi em tự nguyện đeo nó.” Chiếc nhẫn lấp lánh trong bóng tối, Paul áp lòng bàn tay vào cột sống cô khi anh đưa nó lên. Anh dùng chiếc nhẫn vẽ một đường quanh môi cô rồi kéo xuống dưới. Cử chỉ này làm tăng thêm sự nhạy cảm trên làn da cô, cùng với cảm giác lành lạnh do kim loại chạm vào cổ. Cô tự nguyện để anh lướt chiếc nhẫn qua làn da trần rồi xoay tròn quanh ngực mình.
Cả người nổi gai ốc, cô nhắm mắt lại, giật mình bởi những cảm giác bất ngờ. Người đàn ông này đã gợi lên phản ứng mà cô chưa từng tưởng tượng… một đòi hỏi bức thiết được vuốt ve. Cô không bao giờ mong đợi nó sau những gì đã xảy ra. Cô ngạc nhiên vì niềm khao khát mạnh mẽ của mình, và khi Paul bỏ chiếc nhẫn ra, cô lại có cảm giác mất mát.
Anh chống tay lên tường, bao quanh người cô. “Anh không muốn nghĩ về quá khứ”, anh thì thầm, sưởi ấm làn da cô bằng hơi thở của mình. “Anh muốn em nhớ lại những gì đã có giữa chúng ta. Khi chúng ta thường cùng nhau đi dạo trong rừng.”
Cô không thốt lên lời, tim đập thình thịch trong khi tay anh di chuyển đến eo cô. Anh chờ đợi trong khoảnh khắc dài vô tận, phòng khi cô muốn đẩy anh ra. Nhưng cô không động đậy, mong ước hàn gắn lại những mảnh vỡ của bản thân và vượt qua nỗi sợ hãi. Cô đang xua đi những ký ức tối tăm trong tâm trí mình và hồi tưởng lại kỷ niệm đẹp đẽ.
“Em nhớ.”
“Lần đầu tiên gặp nhau, em đã ở trong tay anh”, anh nói.
Kỷ niệm đó khiến cô bật cười. “Chỉ tại em vấp ngã đúng lúc anh đứng đó nên đỡ em thôi.”
“Đó là số phận”, anh nói.
Giọng anh trở nên sôi nổi, Juliette dùng tay che miệng anh. “Đừng nói nữa!” Cô không muốn nghe thêm bất kì lời nào về chuyện anh muốn cưới cô nhiều thế nào, không phải lúc này.
Anh im lặng, tựa vào trán cô. Cô đứng im trong vòng tay anh, đột nhiên cảm thấy muốn chạy trốn. Với sự hiện diện của anh, cơ thể cô nóng dần, rơi vào một trạng thái mà cô không hiểu được.
“Anh sắp hôn em, Juliette”, anh cảnh báo.
Cô sững người, biết rõ nên đẩy anh ra. Nhưng trước khi kịp làm thế, môi anh đã bao phủ miệng cô, như cố đánh thức cô khỏi một giấc ngủ dài. Không chút cưỡng ép, chỉ như đang lấy lại những năm tháng đã mất. Cô đặt tay lên ngực anh và phát hiện tim anh cũng đang đập nhanh như tim mình.
Cô tin rằng đây là nụ hôn chữa lành vết thương, nhưng hơn cả thế, hơi nóng trong miệng anh đã đánh thức các giác quan của cô. Cơ thể cô phản ứng mạnh mẽ như muốn thoát khỏi lớp váy lụa đang cầm tù bên ngoài. Cô nghẹt thở, cố gắng chiến đấu với luồng cảm xúc đang ào ạt tràn ra ngoài. Nhu cầu được thả lỏng bản thân và ôm siết lấy anh mỗi lúc một mạnh mẽ. Anh nhen nhóm lại ham muốn đã mất từ lâu trong cô. Cô cho rằng mình không còn khả năng cảm nhận bất kì niềm vui thể xác nào nữa, nhưng khi nụ hôn sâu dần thì cô trở nên cuồng nhiệt hơn.
Nhiều hơn. Cô muốn nhiều hơn nữa từ anh.
Hơi thở đứt quãng, nhưng theo bản năng, cô vòng tay quanh cổ anh. Cô cứng đờ khi môi anh từ từ di chuyển xuống cằm, rồi tới cái cổ mềm mại của cô. Khi nụ hôn chuyển đến làn da phía trên áo lót, trí tưởng tượng của cô gào thét với hình ảnh miệng anh đặt trên bộ ngực trần của mình. Hình ảnh gây sốc đó khiến phần giữa hai chân cô trở nên ẩm ướt đến mức không thể chịu đựng thêm. “Paul, không”, cô thì thầm. “Chúng ta phải dừng lại.”
Quá sớm cho chuyện này. Bất chấp những kích thích anh gợi lên trong mình, cô vẫn sợ hãi không để anh tiến gần hơn. Trong vòng tay anh, cô dễ dàng rơi vào sự quyến rũ của anh, khiến anh tin rằng họ có thể ở cùng nhau.
Rằng cô muốn anh.
Juliette cởi áo khoác trả lại anh. “Em p… phải quay vào.” Răng cô lập cập do trời lạnh, cọ xát hai tay vào nhau, cố gắng thoát khỏi anh. “Amelia đang đợi em.”
“Em sợ anh”, anh đoán. “Đừng sợ.”
“Em xin lỗi”, cô thì thầm. “Em biết không nên để anh hôn em như thế. Nhưng anh…”
Anh làm em quên hết.
Vòng tay anh đã đánh thức những cảm giác chưa bao giờ cô dám mơ. Nhưng cô không thể nói vậy.
Juliette bước ra khỏi cây thông đỏ, nắm chặt tay. Anh tin tưởng cô còn là một trinh nữ, một cô gái trẻ mà anh mong muốn được cưới làm vợ. Không điều gì làm anh tổn thương hơn khi phát hiện ra sự trong trắng của cô đã bị gã đàn ông khác cướp đoạt. Thật không công bằng nếu để anh mơ tưởng một cuộc sống với cô. Khi cô không bao giờ trở thành một người vợ thực sự của anh.
Cô kìm nén nước mắt và nỗi đau, ngước lên nhìn anh. “Em đã sai, Paul. Em nghĩ em có thể… để anh tán tỉnh em. Nhưng em không thể. Em rất xin lỗi.”
Cô nhấc váy rồi chạy đi, hai mắt mờ lệ.
* * *
Không khí mùa đông lạnh lẽo, tuyết tụ thành từng đống lớn trên đất của họ. Beatrice Andrews cẩn thận bước từng bước ra khỏi ngôi nhà cháy đen. Bà cầm trên tay những gì còn sót lại của chiếc bàn gỗ gụ vốn thuộc về cha bà. Lơ đãng bước đi, bà để mặc suy nghĩ lang thang trong lúc dọn dẹp đống gỗ lộn xộn.
Tiếng bước chân lạo xạo trên tuyết làm bà ngẩng đầu lên. Đám gỗ rơi khỏi tay lúc bà nhìn thấy chồng mình, Henry Andrews, Đại úy – Nam tước Lanfordshire. Bà đưa tay lên bụm miệng, nhận ra đó là sự thực chứ không phải hình ảnh do mình tưởng tượng. Nhưng ông gầy hơn với chòm râu bờm xờm ngả sang màu xám.
Bộ quân phục đóng bánh vì bùn đất, đôi giày ướt đẫm do dầm tuyết. Một cánh tay của ông bị băng bó treo trước ngực, bà không biết nó bị gãy hay bị thương nghiêm trọng hơn. Ông không bước tới gần bà mà chỉ đứng đó nhìn chăm chú với vẻ mặt lãnh đạm.
Trái tim bà run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng vì bà không biết nên nói hay làm gì. Nếu lao vào tay ông, bà sợ sẽ vô tình làm ông đau. Đã quá lâu kể từ lần cuối họ gặp nhau. Mặc dù đã kết hôn hơn hai mươi năm, nhưng khoảng cách giữa hai người lớn dần đến khi bà ngập ngừng ôm lấy ông.
Cuối cùng, ông tiến lên, đứng trước mặt bà. Hồi lâu sau, ông vẫn không nói gì, ánh mắt quan sát vẻ ngoài của bà. Bà cảm thấy bối rối vì mình đang trong tình trạng nhếch nhác, tóc tai rối bù. Sao bà lại gặp ông trong tình huống này chứ?
“Beatrice”, ông lên tiếng. Giọng ông lạnh nhạt, hoàn toàn không chút cảm xúc. Cứ như ông đang nói chuyện với một hòn đá chứ không phải là người vợ đã ba năm không gặp của mình.
“Henry.” Bà gật đầu tỏ ý nhận ra ông, lo lắng lau tay vào chiếc tạp dề đang mặc. “Lâu quá rồi!” Trong thời gian đó, bà đã quen với việc không có ông ở đây. Bà phải tự đưa ra rất nhiều quyết định, rút kinh nghiệm từ nhiều thất bại của bản thân.
“Phải”, ông đáp.
Hãy nói gì đó đi, bà cầu xin. Hãy nói rằng anh nhớ em đi. Bất cứ điều gì.
Nhưng ông chỉ nhìn vào mái nhà cháy đen cùng bức tường trơ đá phía sau bà. “Chuyện gì xảy ra thế?”
“Nó bị đốt vài tuần trước.” Bà hất hàm về đám nông dân đang dọn dẹp các mảnh vỡ bên trong. “Em đã viết thư cho anh, nhưng cũng đoán là anh sẽ không nhận được. Bọn em vẫn đang trong quá trình xây sửa lại.”
“Các con thì sao?”
Bà dịu lại khi thấy ông nhắc đến con cái. “Bọn chúng vẫn ổn và đang ở London. Victoria đã kết hôn vài tuần trước, với công tước xứ Worthingstone.”
Đó, ít nhất, cũng gây ra một phản ứng từ ông. Victoria đã không ra khỏi nhà suốt năm năm, nhưng lại có được cuộc hôn nhân tuyệt vời. Mặc dù Beatrice không giữ vai trò gì trong việc mai mối cuộc hôn nhân này, bà cũng không cưỡng được cảm giác hả hê.
“Công tước? Với Victoria của chúng ta hả?” Chồng bà không giấu được vẻ choáng váng, và ít nhất cũng cho họ đề tài trò chuyện. Bà dẫn ông vào bên trong, bước qua đống gỗ cháy dở và gạch đá.
“Em cũng bị sốc vì chuyện đó”, Beatrice thừa nhận. “Em chưa từng mơ con bé sẽ kiếm được một tấm chồng, đừng nói gì đến một công tước.”
“Anh đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, có vẻ thế.”
Giọng ông nặng nề, bà nhận ra ông không nói về ngôi nhà hay con cái. Ánh mắt ông khóa chặt trên người bà, như thể ông không tin còn được gặp lại bà. Ông đã không nhìn bà như thế trong ít nhất mười năm.
Hai mắt mờ nước nhưng bà không cho phép mình được khóc. “Vâng.”
Tay chạm vào cánh cửa, bà băn khoăn có nên trở ra không. Có lẽ ông không muốn thấy tình trạng ngôi nhà tệ thế nào.
“Trong nhà bị hư hỏng rất nhiều”, bà nói. “Hai tuần vừa rồi em ở Eiloch Hill, nhưng lúc này em nghĩ mái nhà vẫn còn chắc chắn.” Bà mở rộng cửa, quyết định tốt nhất là nên cho ông biết tất cả. “Em không biết thủ phạm là ai, nhưng sẽ mất nhiều tháng để sữa chữa lại”, bà thú nhận. “Công tước cũng cho người tới giúp đỡ, tuy nhiên em cố gắng tận dụng những thứ còn sót lại càng nhiều càng tốt.”
Chồng bà không nói một lời, tập trung vào đống lộn xộn đã từng là ngôi nhà của họ. Liệu ông có nghe thấy bà nói gì không?
“Henry?”, bà gọi, dừng lại ở lối vào phòng khách. “Anh ổn chứ? Tay anh lại bị đau à?”
Ông lắc đầu. “Không có gì.”
Bà quay người, định dẫn ông tới những phòng khác, ông ngập ngừng một lát rồi theo sau bà. Tuy vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện, kể về những người nông dân đề nghị giúp đỡ họ dọn dẹp, bà có cảm giác ông không lắng nghe gì cả.
Bà đột ngột im lặng, chờ ông trả lời. Ông không hé răng nhưng vẫn kiên nhẫn theo bà đi một vòng quanh nhà rồi xuyên qua bếp ra ngoài.
Gặp lại ông khiến bà khó kiềm chế được cảm xúc. Bà lau má, cố che giấu cảm xúc của mình. Đứng thẳng lưng, siết chặt khăn choàng quanh vai, bà quay sang đối diện ông.
“Chúng ta sẽ xây lại nhà”, bà cam đoan, hít thật sâu. “Ngài công tước đã rất tốt bụng đề nghị chúng ta ở lại Eiloch Hill bao lâu cũng được.”
Henry tiến lên phía trước, bà đứng im bất động. Trong khoảnh khắc, cả hai đều im lặng, chờ đợi người kia lên tiếng.
Cuối cùng, ông đưa tay chạm vào má bà. Bàn tay ông lạnh lẽo, nhưng bà cảm nhận sự âu yếm của ông đến tận xương tủy.
Và bà thấy sự tiếc nuối tràn ngập trong mắt ông.
* * *
Hai tháng sau.
Juliette rất bồn chồn. Dù cô liên tục gặp Paul trong các buổi hội họp mang tính xa giao, anh vẫn cẩn thận không đẩy xa hơn tình bạn giữa hai người. Anh khiêu vũ với cô một lần, và duy trì khoảng cách tôn trọng trong suốt thời gian còn lại của buổi tối.
Nhưng mỗi lần thấy Paul nói chuyện với quý cô nào đó hoặc khiêu vũ với họ, cô lại thấy vỡ vụn. Càm giác chiếm hữu chi phối tâm trạng và cô không hiểu tại sao lòng ghen tuông lại tràn ngập trong cô.
Anh đã đạt được mục đích. Thái độ xa cách ngấm ngầm dần khiến cô phát điên. Mặc dù đang ở cùng các chị em, nhưng cô không kìm hãm nhu cầu được gặp lại anh lần nữa đang ngày càng trở nên mãnh liệt.
Hôm nay, những đám mây trên bầu trời xám xịt như phản ánh tâm trạng cô. Margaret ra ngoài mua sắm, nhưng lẽ ra cô ấy phải trở về từ lâu rồi. Juliette đi đi lại lại trong phòng trước khi quyết định xuống dưới nhà và săm soi ngoài cửa sổ.
Margaret là người rất kỷ luật, đúng giờ đến từng phút. Cô ấy chưa bao giờ về muộn trong suốt thời gian họ sống ở London.
Đường phố tấp nập xe ngựa, cửa hàng và mọi người hối hả xuôi ngược. Juliette chăm chú nhìn đám đông, hy vọng thấy được hình dáng mảnh mai của chị gái. Vài phút sau, cô nhận thấy một chiếc xe ngựa cho thuê đang tiến về phía nhà mình. Chiếc xe dừng lại rồi Cain Sinclair xuất hiện. Anh ta bế Margaret đang bất tỉnh trong tình trạng tóc tai rối bù và bê bết máu.
Juliette sững sờ, cô chưa bao giờ nghĩ lại có người tấn công chị gái cô. Lạy Chúa phù hộ cho chị ấy được bình yên. Cô vội vàng chạy ra mở cửa trước khi đầy tớ kịp chạy tới.
Vài giây sau, Cain Sinclair bước lên bậc cửa, hai tay ôm chặt chị gái cô. Nét mặt anh ta hung dữ, Juliette lo sợ điều tồi tệ nhất.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, cô vội hỏi. “Margaret ổn chứ?”
Chị gái cô mềm rũ trên tay anh. Có người đã băng tạm quanh thái dương cô ấy, nhưng nó vẫn nhuộm đỏ máu. Dù nhận ra cô ấy vẫn còn thở cũng không làm giảm nỗi lo sợ của Juliette.
Viên quản gia không chậm trễ ra lệnh mang nước sạch và bông băng.
“Tiểu thư Margaret đã cố gắng cứu Nữ Công tước Worthingstone trong vụ bị bắt cóc”, Sinclair vừa trả lời vừa theo cô vào phòng khách. “Chị cả cô bị mất tích, đầy tớ phát hiện ra một người hầu bị giết. Tiểu thư Andrews bị chảy đầy máu nằm trên vỉa hè. Cô ấy đập đầu xuống đất khi bị ném ra khỏi xe.”
Chỉ nghĩ đến chuyện đó cũng khiến Juliette run rẩy sợ hãi. Cô không hiểu tại sao lại có người muốn làm tổn thương Margaret hay Victoria tốt bụng. Nhất là bây giờ, nữ công tước đang mong chờ đứa con đầu lòng.
Nhìn thấy Margaret bị thương chỉ làm nỗi sợ hãi của cô sâu sắc thêm. Tuy tính cứng nhắc của chị gái luôn làm cô phát cáu, nhưng không nghi ngờ gì là Margaret đã chiến đấu đến cùng vì Victoria. Cô chỉ có thể cầu nguyện cho vết thương đó không đe dọa đến tính mạng. Chưa bao giờ cô thấy chị gái mình nhợt nhạt thế này, cô nắm tay chị gái, cảm thấy hoàn toàn bất lực vì Margaret dường như chị ấy không ý thức được chuyện gì.
Sinclair vẫn ôm cô ấy trong tay khi ngồi xuống ghế sofa. Mỗi cử động lại khiến Margaret rên lên đau đớn, còn Juliette càng lo lắng hơn.
“Chị ấy cần bác sĩ”, cô lặp lại.
“Hãy gọi bác sĩ Fraser”, Sinclair khẽ nói. “Cậu ấy là người duy nhất tôi tin tưởng sẽ không làm hại chị cô.”
Ánh mắt anh ta khiến cô băn khoăn liệu có phải anh ta đã biết sự ngăn cách giữa Paul và cô không. Tuy muốn hàn gắn sự ngăn cách này, nhưng cô không biết phải nói gì hay làm gì. Tuy nhiên Sinclair nói đúng – Paul là bác sĩ tốt nhất cho Margaret và cô có lý do chính đáng để đi tìm anh.
“Thôi được.” Khi người đầy tớ mang nước và bông băng tới, Juliette yêu cầu anh ta chuẩn bị xe ngựa rồi đi lấy áo choàng. Tuy cô cố giữ bình tĩnh, nhưng hai chị cô đang bị đe dọa. Margaret vẫn chưa tỉnh, còn Victoria thì đang mất tích. Trái tim cô lạnh giá bởi lo sợ cho hai người.
“Họ có biết lúc này nữ công tước đang ở đâu không?”, cô hỏi Sinclair trong khi buộc dây mũ. Làm ơn, hãy để ai đó tìm thấy chị ấy.
Sinclair lắc đầu. “Đầy tớ vẫn đang tìm kiếm.”
Juliette vươn tới nắm tay chị gái. Lúc liếc nhìn Sinclair, cô thấy nét mặt anh ta rất nghiêm trọng. Anh ta ôm chặt Margaret như thể sợ cô sẽ nhắm mắt và không bao giờ tỉnh lại. Đó không còn là anh chàng vùng cao nguyên Scotland vui tính luôn thích trêu chọc chị gái cô nữa. Thay vào đó, toàn bộ sự chú ý của anh ta tập trung trên mặt cô ấy với vẻ lo lắng.
“Bác sĩ Fraser sẽ chăm sóc cho Margaret”, Juliette hứa hẹn. “Tôi tin thế.” Cô khó khăn nuốt nước bọt, nói thêm, “Nhưng chúng ta cần tìm ra Victoria.” Nghĩ lại cuộc tấn công vào chị gái càng khiến cô sợ hãi hơn. Cô nắm hai tay vào nhau để bớt run rẩy. “Ngài công tước đã từ Scotland về chưa?”
“Chưa. Nữ công tước bị bắt cóc khi ở một mình cùng đầy tớ.”
Cô nắm chặt tay, lo sợ điểu tồi tệ nhất xảy ra. Chị gái cô ghét ra khỏi nhà, và nếu chị ấy mạo hiểm ra ngoài thì hẳn phải có lý do rất quan trọng. Juliette không thể tưởng tượng ra nỗi khiếp sợ kinh hoàng mà Nữ Công tước phải chịu đựng lúc này.
Nhưng Cain Sinclair có thể tim được chị ấy. Cô chắc chắn như thế.
“Có ai biết Toria bị bắt cóc ở chỗ nào không?”, Juliette hỏi. “Hay tại sao không?”
“Đầy tớ nói là tên Melford, quản lý của Bá tước Strathland đã tới thăm viếng nữ công tước không lâu trước đó”, Sinclair thừa nhận. “Tôi không ngạc nhiên nếu có kẻ muốn tống tiền, hay sử dụng cô ấy để gây áp lực với ngài công tước.”
“Nếu vậy, có vẻ như chúng sẽ đưa Victoria lên phía bắc, về Ballaloch”, Juliette phỏng đoán.
“Có vẻ thế.”
“Anh có thể tìm được chị ấy. Đường đi về phía tây cao nguyên Scotland không nhiều.” Juliette không nghi ngờ Sinclair có thể lần ra chỗ ở của chị cô, nhất là nếu Bá tước Strathland đứng sau vụ tấn công này. “Nếu đi xe ngựa, họ sẽ phải dừng ở các trạm thu phí và sẽ bị chậm lại.” Cô nheo mắt nhìn anh ta. “Nhưng anh sẽ không bị mất thời gian nếu cưỡi ngựa. Anh có thể bắt kịp chị ấy.”
Sinclair vuốt lọn tóc rối của Margaret sang một bên. Thái độ của anh ta có vẻ miễn cưỡng như thể không muốn rời đi, nhưng vẫn gật đầu. “Khi nào tiểu thư Andrews tỉnh hãy nói với cô ấy tôi đi đâu.”
“Chắc chắn”, cô hứa. “Và tôi sẽ bảo đầu bếp của dì Charlotte chuẩn bị đồ ăn cho anh mang đi. Anh sẽ phải đi thật nhanh.”
Sinclair đặt cô gái trong tay xuống sofa, trìu mến vuốt má Margaret. Rồi anh ta đứng lên, nhặt chiếc mũ bị rơi. “Hãy tìm Fraser. Cậu ấy sẽ chăm sóc Margaret.”
Cô gật đầu đồng ý. “Cố tìm Victoria nhé”, cô nài nỉ. “Và báo cho chúng tôi ngay khi anh biết chị ấy an toàn.”
Anh ta đội mũ, bước ra cửa. “Đó là điều tôi sẽ làm. Nhưng cô có thể nói với cô ấy…” Anh ta chợt im lặng như đột nhiên phát hiện ra mình đang định nói gì.
“Tôi sẽ nói với chị ấy rằng anh là người đã cứu chị ấy”, Juliette hứa, đoán đó là điều anh ta muốn. Tuy không bao giờ có khả năng chị gái cô từng mơ tưởng một người Scotland thay vì một quý tộc, nhưng ít nhất cô cũng sẽ giúp Sinclair chuyện này.
Nét mặt anh ta có vẻ bí ẩn. “À. Vậy thì tốt.”
Đúng lúc đó dì cô cũng về tới, Charlotte kêu lên khi thấy tình trạng của Margaret. “Giúp ta đưa nó về phòng nào”, bà ra lệnh cho đầy tớ. “Và ai đó đi mời bác sĩ đi.”
Juliette bắt gặp ánh mắt Sinclair và anh ta gật đầu âm thầm đồng ý. Cô nên tự mình đi tìm bác sĩ Fraser, bất chấp chuyện đó là không phù hợp.
“Hãy tìm Toria”, cô nài nỉ Sinclair lần nữa. Nếu ai có thể làm việc này, thì hẳn đó là Sinclair. Anh ta có thể bỏ qua pháp luật nếu cần thiết, và cô tin tưởng là anh ta sẽ thành công.
* * *
Paul đang dần dần mất trí. Vài tuần qua anh đã tới cửa nhà Bá tước Arnsbury hàng chục lần, ý định tìm cách nói chuyện với Juliette, và chỉ quay về khi ý thức thông thường hồi phục. Anh đã hối thúc Juliette quá sớm, và không làm cô thay đổi quan điểm. Ít nhất cũng đến hai mươi lần anh muốn đập đầu vào tường vì đã hôn cô lúc đó. Cô vẫn chưa sẵn sàng. Anh phải biết rõ chuyện này chứ. Tuy nhiên, khi nhìn thấy đôi môi mềm mại dưới ánh trăng cùng ánh mắt khao khát của cô, anh không thể kiềm chế được.
Không, anh không nên đề nghị một chuyến thăm viếng. Ít nhất, không phải ở nhà cô. Cơ hội duy nhất của anh là gặp lại cô ở nơi công cộng.
Anh ngồi xuống chiếc bàn giấy nhỏ trong phòng khách, nhìn đăm đăm tệp thiếp mời. Thật lạ lùng khi cả đám phu nhân ở London lại muốn anh tán tỉnh con gái họ. Anh chẳng có tài sản gì đảm bảo, ít nhất là chưa. Tước hiệu tử tước cũng mong manh như không khí, khi bác anh còn rất khỏe mạnh. Nhưng với bọn họ, là người thừa kế cũng quá đủ rồi.
Tiếng ồn ào ngoài cửa làm anh chú ý. Ít khi có người tới thăm hỏi anh, trừ vài người bán hàng rong đến tận cửa nhà.
Paul bật dậy, giật mình nghe thấy tiếng Juliette. “Bác sĩ Fraser có nhà không?”, cô hỏi viên quản gia. Rồi không đợi câu trả lời, cô vội vàng chạy vào ngôi nhà của gia đình mình. “Anh ấy không đến bệnh viện, đúng không?”
Paul từ phòng khách bước ra, thấy cô vẻ mặt rối bời, giọng nói hoảng loạn. “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Juliette cởi dây mũ với khuôn mặt trắng nhợt. Cô vội vàng chạy về phía anh, vẻ mặt cầu xin. “Là chị gái em, Margaret. Chị ấy bị thương.” Cô dang tay nài nỉ, “Mau đi thôi”.
Giọng nói sợ hãi của cô kéo anh ra khỏi sự kinh ngạc và anh lập tức hành động. “Lấy áo khoác và hòm thuốc cho tôi”, anh yêu cầu quản gia. Culpepper vội vã chạy đi lấy, Paul đến gần Juliette.
“Cô ấy bị thương thế nào?”
Khuôn mặt vẫn nhợt nhạt, cô hít thật sâu rồi giải thích, “Victoria bị bắt cóc. Bọn em cho là người của Strathland đã bắt chị ấy. Margaret cố ngăn hắn, rồi bị ném ra khỏi xe, đập đầu xuống đất.”
Đây chính là điều Paul không trông đợi nhất lúc này. Nếu Strathland đã bắt đầu công khai đối đầu với công tước, vậy thì hắn ta sẽ không có kết cục tốt đẹp. “Tìm thấy nữ công tước chưa?”
“Chưa. Sinclair đã đuổi theo chị ấy.” Tuy Juliette cố tỏ ra mạnh mẽ, anh vẫn nhận ra vẻ sợ hãi trong mắt cô.
“Cain sẽ tìm ra cô ấy. Hãy tin như vậy.” Anh tiến lại gần, nắm tay cô. “Em có muốn anh đi cùng anh ấy về Scotland không?”
Cô chầm chậm lắc đầu. “Em muốn anh ở lại đây hơn.” Giọng cô chỉ như tiếng thì thầm khiến anh băn khoăn có phải cô đang tiếc nuối vì khoảng thời gian xa cách nhau. Nhưng rồi, trước khi anh kịp nói gì, cô đã thêm vào. “Em cần anh chăm sóc cho Margaret.”
Tốt. Vậy đây chính là câu trả lời.
Paul phớt lờ cơn nhức nhối của lòng kiêu hãnh, bỏ tay cô ra. Anh chuyển sang hỏi xem Margaret đã tỉnh chưa và cô ấy mất bao nhiêu máu.
“Chị ấy bị chảy máu ở đầu”, Juliette đáp. “E… Em không biết gì hơn.” Vẻ khó chịu trên khuôn mặt cho thấy cô thực sự không muốn nghĩ về nó. “Anh sẽ tới chứ?”
Anh xem xét cô một lát. “Sao em không cho đầy tớ tới tìm anh?”
Cô nhún vai, mặt đỏ bừng. “Có lẽ em nên làm thế. Em không nghĩ ra.”
“Anh mừng là em đã không nghĩ ra”, anh dịu dàng nói. Juliette nở nụ cười thăm dò, rồi nắm tay anh lần nữa.
Lúc ông Culpepper quay lại, Paul mặc áo khoác. Xách hòm thuốc trong tay, anh theo Juliette ra ngoài chờ xe ngựa tới. Cô để anh giúp mình leo lên xe và ngồi phía đối diện lúc người đánh xe giục ngựa chạy.
Juliette không mang theo đầy tớ chứng tỏ cô quá kích động với chuyện xảy ra với chị gái. Chỉ có hai người trong xe và Paul cực kỳ biết ơn vì họ có vài khoảnh khắc riêng tư.
“Anh sẽ chăm sóc Margaret và cô ấy sẽ khỏe lại”, anh hứa. “Em không cần lo lắng.”
Cô gật đầu nhưng không cảm thấy bớt căng thẳng vì lời nói đó. Paul nhoài tới nắm bàn tay đeo găng của cô, hy vọng trấn an cô.
Juliette nắm chặt tay anh trong hai tay cô, nhìn chằm chằm ra bên ngoài. “Em biết mình không nên tự tới đây. Nhưng anh là bác sĩ em tin tưởng nhất. Em không thể ngừng suy nghĩ đó được.”
Rõ ràng, cô chỉ có thể thả lỏng khi chị cô đỡ hơn. Cô không buông tay anh ra, cô càng giữ lâu thì Paul càng cảm thấy phải nói gì đó. “Em có hối hận lúc anh hôn em trong vườn tối hôm đó không?”
Cô không dám nhìn anh. “Thi thoảng.”
Thật không may, đó là câu trả lời anh đã đoán trước. Mặc dù anh biết thật ngu ngốc khi cứ hối thúc cô, nhưng hai tháng vừa rồi cực kỳ mâu thuẫn. Khoảnh khắc trước cô tránh xa khỏi anh, nhưng vài phút sau, anh lại thấy cô nhìn anh chăm chú xuyên qua phòng khiêu vũ. Cô có thể đồng ý khiêu vũ với anh, nhưng sau đó lại chỉ lẩn trốn giữa những người đi kèm. Anh mệt mỏi với trò chơi đó, giận dữ với bản thân vì đã thiếu kiên nhẫn, nhưng anh biết tại sao cô không sẵn lòng để anh tán tỉnh.
Liếc ra ngoài, anh nhận thấy mình chỉ có vài phút trước khi họ tới dinh thự của Phu nhân Arnsbury. Anh phải chớp cơ hội này để làm sáng tỏ.
“Anh có vài câu muốn hỏi em, tiểu thư Andrews.” Anh nói một cách lịch sự, cho cô cơ hội từ chối.
Cô gật đầu. “Vậy xin mời.”
“Em muốn anh quay lại Ballaloch và tránh xa em?” Anh buông tay cô, sẵn sàng để cô đi. “Hay em muốn anh ở lại?” Anh thẳng thắn nhìn vào mắt cô, cứng rắn đợi câu trả lời.
“Đi hay ở là lựa chọn của anh.” Cô xoắn hai tay vào nhau, cố gắng tỏ ra như đó không phải là chuyện quan trọng.
“Nhưng em muốn thế nào?” Anh nghiêng người về phía trước, không khí trong xe đầy vẻ đề phòng. Trong một thoáng, Juliette nín thở, nhìn thẳng vào mắt anh. Vẻ hối tiếc lướt qua khuôn mặt cô, cùng với tia khao khát.
Chính sự khao khát này làm anh nghẹn thở và cho anh hy vọng.
“Em muốn gì và em có thể làm gì là hai chuyện hoàn toàn khác nhau”, cô thì thào. Cô vươn tay, chạm vào má anh. “Em muốn anh sống cùng người phụ nữ có thể mang lại hạnh phúc cho anh.”
Em là người khiến anh hạnh phúc, anh muốn nói thế. Anh nắm tay cô, cúi xuống tựa vào trán cô.
“Người có thể khiến anh cười”, cô dịu dàng nói tiếp. “Người sẽ yêu anh.”
“Người mà em không thể trở thành sao?” Anh siết tay cô, kéo ra khỏi má anh.
“Em chưa từng nói thế.” Giọng cô mong manh tựa như một hơi thở. Tuy nhiên, những lời nói đó khắc sâu vào trái tim anh. “Có lẽ em đủ quan tâm để anh rời đi.”
“Hay em quá sợ hãi để cởi bỏ nỗi lo sợ trong lòng”, anh nói. “Có lẽ em sợ hãi được hạnh phúc lần nữa. Như thể em không xứng đáng có nó.”
Khuôn mặt cô cực kỳ bối rối và anh biết giả thuyết của mình là đúng. Cô đang sống với mặc cảm tội lỗi quá lớn, nó đe dọa phá hủy cô. Cô ẩn náu phía sau gia đình, trải qua mọi biến động của cuộc sống… nhưng cô không thực sự sống. Cô phải học được rằng bị cưỡng bức không phải là điều đáng xấu hổ.
“Anh đến thành phố này là vì em”, anh lặng lẽ nói. “Vì em đã nói đây là nơi em muốn sống.”
“Anh không thuộc về nơi này”, cô thì thầm. “Em có thể thấy anh không hạnh phúc.”
“À. Nhưng em lại ở đây.”
Ánh mắt cô liếc về phía cửa. “Chúng ta nên đi. Chị em rất cần anh.”
“Còn em thì sao?”, lời nói bật ra trước khi anh kịp kìm lại.
Nước mắt Juliette trào ra. “Em không biết, Paul.” Một giọt lệ rơi xuống, cô thừa nhận. “Anh muốn em phải nói rằng anh chẳng có ý nghĩa gì với em sao? Đó là nói dối đấy. Muốn em bảo anh trở về và cưới ai đó, trong khi em giả vờ mừng cho anh ư? Đó cũng là nói dối đấy.”
Cô giật mạnh cửa. “Em chẳng thể nói gì ngoài thú nhận rằng mình có rất nhiều tiếc nuối trong tim và đang chết chìm trong chúng.” Nói xong, cô bước xuống xe, để mặc anh băn khoăn nên nói hay làm gì lúc này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT